Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 223: Ngày Kuzunoha Rời Đi, Phía Limia Bước Vào Những Suy Tính.



Chương 213: Ngày Kuzunoha Rời Đi, Phía Limia Bước Vào Những Suy Tính.

“Người vừa nói gì, Joshua-sama?”

“Ta nói là mình tới đây để khuyên ông nghỉ hưu, Lãnh Chúa Algurio” (Joshua)

Lời lẽ từ vị khách Algurio đã mời vào lại bất ngờ đến nỗi khiến ông ta buộc miệng hỏi lại một lần nữa.

Nhưng câu trả lời không khác trước là mấy.

Vào ngày Raidou và Thương đoàn Kuzunoha rời khỏi Limia, một vị khách ghé thăm dinh thự nhà Hopelace tọa lạc phía nam vương đô.

Gia trưởng hiện tại của nhà Hopelace, Algurio Hopelace, đã quay trở về vùng lãnh thổ dưới quyền trong khi nhóm Raidou còn đang ở thủ đô, cốt để sửa soạn nhằm chào mừng vị khách.

Vậy thì đáng nhẽ ông ta đã phải làm xong việc đó khi họ đến thủ đô mới đúng, nếu là Raidou, cậu ta sẽ yêu cầu điều này.

Chỉ có điều, khi một quý tộc đồng ý hẹn gặp người khác, tồn tại một tục lệ rất phiền phức đó là một bên đến thăm và bên kia sẽ giữ trọng trách đón tiếp.
Joshua nghĩ vụ này cũng quá sức rườm rà, còn Hibiki, người đi theo anh ta, cũng thầm cảm thấy như vậy.

Nhưng giờ không phải lúc đổ thêm dầu vào lửa nữa. Họ cùng với nhóm của Raidou đã di chuyển ra khỏi thủ đô, và như thế, lãnh thổ nhà Hopelace sẽ được dùng để làm nơi nói lời tạm biệt.

“…Thần biết đây không phải chuyện đùa. Nhưng Joshua-sama, vẫn còn quá sớm để thần nghỉ hưu. Đứa con trai lớn của thần đã tạm thời ra tiền tuyến, nhưng thần đang lên kế hoạch để nó tiếp quản vị trí của mình khi thời điểm chín muồi” (Algurio)

“ ‘Dựa trên nguyên tắc của gia đình hoàng tộc, chúng ta ngăn cấm mọi âm mưu và hành động tiêu cực nhắm đến Raidou và Thương đoàn Kuzunoha’, ta tin mình đã nói điều đó với ông từ trước rồi. Ông đã đi ngược lại với nó. Những sai sót của ông tại Rotsgard cũng nhiều phần thảm hại. Kể cả vậy, việc này phải được giải quyết triệt để. Dường như ông đã dùng đến một lượng tiền rất lớn, nhưng ta chắc ông đã nhận ra rằng vàng bạc không thể giúp ích gì trong vấn đề lần này” (Joshua)
Có vẻ bản thân Joshua không định rút lại lời mình đã nói.

Nơi hai người họ đang đối thoại không còn ai khác.

Hibiki, người đi cùng với lí do làm vệ sĩ cho hoàng tử Joshua, và một hiệp sĩ nữa làm việc theo lệnh của nhà Hopelace; họ đang đứng đợi bên ngoài căn phòng.

“Thần không hề đi ngược lại điều gì. Từ đó đến nay, thần chưa một lần động tay vào Raidou, và trong chuyến đi của họ tới Limia, cả gia đình đã cho họ một nơi nghỉ chân. Joshua-sama có nhắc đến việc tiêu pha rất nhiều tiền bạc, nhưng đó chính là đóng góp của chúng thần với quá trình tái xây dựng Rotsgard và thủ đô. Thứ lỗi cho thần, nhưng thần chỉ có thể gọi đây là nghi ngờ vô căn cứ của Joshua-sama. Thần không hề có ý định trốn tránh trách nhiệm hay gì cả” (Algurio)

“… Việc ông cùng một số quý tộc đã lên ý đồ trong vụ việc này, toàn bộ đã bị phơi bày rồi. Nếu vẫn cần bằng chứng, ta sẽ đề cập đến nó sau. Lãnh chúa Algurio, khi mà Thương đoàn Kuzunoha đang nghỉ lại đây, ông đã cử sát thủ đến ám sát họ, đúng chứ?” (Joshua)
“…”

Những từ ngữ tràn đầy sự tự tin.

Algurio không nói thêm điều gì.

Trong một tình cảnh như thế này, sự im lặng của ông ta chính là đang gián tiếp khẳng định điều Joshua vừa chỉ ra.

Ngay lập tức, Algurio nhận thấy rằng thông tin và cơ sở Joshua dựa vào để kết luận không chỉ là nói suông.

Bản năng mách bảo ông ta không trả lời và tiếp tục chờ đợi động thái của đối phương.

Sự im lặng cũng ám chỉ điều này.

“Hành động đó đã bị phản tác dụng, nhưng đó hiển nhiên là một lỗ hổng lớn. Những sát thủ ông triệu tập tới đây đều là các mật vụ hoạt động trong phạm vi quốc gia. Không chỉ làm trái với mệnh lệnh từ gia đình hoàng tộc, ông thậm chí còn sử dụng lũ tội phạm nhằm phục vụ mong muốn của bản thân. Đây chắc chắn không phải điều một quý tộc nên làm” (Joshua)
“Joshua-sama, trước khi làm bất cứ việc gì, ta cũng phải nhìn lại vị trí xã hội của mình. Thần đã ngầm hiểu rằng điện hạ đã chấp thuận nên mới hành động. Với tư cách là cố vấn của vua, sự chấp thuận của Joshua-sama cũng đồng thời là quan điểm của chính nhà vua. Đừng nói với thần là người đã quên mất những cuộc thảo luận giữa chúng ta rồi chứ? Ngoài thần ra còn vài người có mặt tại đó nữa đấy” (Algurio)

“Khoan đã nào, ta không nhớ từng bảo ông ám sát Thương đoàn Kuzunoha, và ta cũng chưa từng chấp nhận cái ý tưởng ngu ngốc đó bao giờ. Hơn nữa, ta đâu có hứa rằng mình sẽ giả vờ như chưa nhìn thấy gì. Sự chấp thuận của ta ư? Nếu ý ông là ta sẽ bỏ qua cái lời “đùa cợt” đáng xấu hổ mấy người nói lúc đó, ông đã sai lầm nghiêm trọng rồi” (Joshua)
“Người định giả vờ giả vịt đến khi mọi chuyện kết thúc sao? Đó là một lựa chọn thiếu khôn ngoan” (Algurio)

“Thực hiện những hành vi thâm độc với các vị khách đã được gia đình hoàng tộc mời đến để bày tỏ sự cảm kích, chẳng phải đây là chuyện lớn hay sao? Với một người danh tiếng như ông, sẽ không cần thêm bất cứ câu từ nào để thuyết phục nữa, đúng chứ? Xin hãy nghỉ hưu đi. Đưa con trai cả lên làm gia trưởng, rồi sau đó biến mất khỏi chính trường. Biết lùi xuống khi còn đang giữ vị trí hàng đầu trong gia đình là lựa chọn yên ổn nhất rồi” (Joshua)

Joshua mỉm cười đưa đẩy Algurio tới quyết định nghỉ hưu.

Bọn sát thủ từng tấn công Raidou khi trước là một đội bí mật được cử đi bởi Algurio và nhóm của ông ta, và Joshua đã nắm sẵn trong tay tang chứng vật chứng.
Thông thường, nếu bị phát giác, người đó sẽ phải hứng chịu những hình phạt nặng nề, chẳng hạn như tước đi một phần lãnh thổ, hoặc là bị giáng chức.

Nếu chỉ cần giải quyết bằng cách thay thế người đứng đầu gia đình, lời đề nghị này không phải là tệ đối với nhà Hopelace.

Nhưng…

Chừng nào Thương đoàn Kuzunoha vẫn còn là bên liên quan, Algurio không thể dễ dàng gật đầu được.

Dù chỉ là gián tiếp thôi, ông ta vẫn phải cảm thấy bức bối, bởi vì quyền lực của nhà Hopelace sẽ lại một lần nữa bị đánh đổ.

“Ra vậy. Điện hạ thực sự có ý định vứt bỏ thần. Nhưng liệu có ổn không, Joshua-sama?” (Algurio)

Do đó, phương án duy nhất của Algurio là quân bài ẩn trong tay.

Ông ta hiểu rằng những quý tộc khác như mình đã bị thuyết phục hoặc tước hết quyền lực. Ông ta biết không còn nơi nào để mình dựa dẫm nữa, kể cả vậy, Algurio vẫn muốn chống đối.
“Sao thế?” (Joshua)

“Thần biết rõ người đang cố giấu cái gì bấy lâu nay” (Algurio)

“…À, ta quên chưa nói với ông. Cậu con cả của ông đã bị thương nặng vài ngày trước. Phía ta hiện đang chữa trị hết sức có thể” (Joshua)

“?!”

“Thể trạng của cậu ta đã bị suy giảm một chút, nhưng ta mong nó sẽ dần cải thiện” (Joshua)

“Không thể nào! Thần chưa hề nghe nói gì về chuyện đó! Hơn nữa, mấy hôm trước thần vẫn còn ở thủ đô cơ mà!” (Algurio)

“Ừ, ta thành thật xin lỗi. Dường như báo cáo đã đến muộn do những chuyện liên quan đến Thương đoàn Kuzunoha. Ta nghĩ thông tin sẽ tới được đây nội trong ngày mai hoặc ngày kia thôi” (Joshua)

“Thằng bé… thằng bé sẽ được cứu sống, đúng chứ?!” (Algurio)

Không còn để tâm đến lời lẽ của mình, Algurio hỏi dồn Joshua.

Mất đi Illumgand, người duy nhất còn đủ tư cách nối dõi ông ta chính là con trai cả.
Thế nên không phải lạ nếu ông ta mất bình tĩnh.

“Dĩ nhiên. Nếu tình hình không phải vậy, ta sẽ chẳng cần nhắc đến việc đổi gia trưởng làm gì. À, phải rồi, nãy ông có nói gì đó về bí mật của ta nhỉ? Ý ông là thế nào?” (Joshua)

“…”

Algurio đã bị sốc và phải thay đổi cách nhìn nhận về Joshua.

Trong mắt ông ta, Joshua là một cố vấn trung thành của nhà vua.

Không chỉ từ bỏ quyền kế vị ngai vàng, quan hệ giữa Joshua và người anh trai Bredda cũng rất thân thiết; một người cực kì nhã nhặn.

Ông ta chưa bao giờ nghe nói Joshua nhúng tay vào mấy công việc nhơ bẩn.

Nhưng người đứng trước mặt Algurio rõ mồn một là Joshua, không phải ai khác.

Thấy được một khía cạnh ẩn giấu của vị hoàng tử, Algurio cảm tưởng như mình đang bị dồn vào chân tường.

Nhưng ông ta đã buột miệng nói mình biết bí mật của hoàng tử. Dù không nói ra đi chăng nữa, việc đó cũng không đem lại ích lợi gì.
Có khi còn bị bất lợi ấy chứ, ông ta đã nghĩ như thế.

Chuyện đã đến nước này, Algurio đã quyết định lựa chọn nói lên điều mình nghĩ.

Ông ta đã bị Joshua chơi một vố thật đau.

Với quyền lực chỉ đứng thứ hai sau người hoàng tộc, bình thường sẽ chẳng có ai đủ khả năng thuyết phục gia trưởng nhà Hopelace dễ đến thế.

Joshua nắm lấy thế chủ động vì biết rằng mình có thể khiến đối phương phải dùng đến nhiều quân bài tẩy.

“Nếu như không còn gì để nói, vậy thì ta cần câu trả lời từ ông. Có phải ông định đợi đến khi con trai cả bình phục rồi sẽ nghỉ hưu không, Lãnh chúa Algurio?” (Joshua)

“Thần có một chuyện” (Algurio)

“…Hoh. Cứ nói” (Joshua)

“Hoàng tử Joshua -không, công chúa” (Algurio)

“…”

“Đứa trẻ được sinh ra từ mối quan hệ giữa Đức vua và một người phụ nữ thường dân, đã trở thành em trai của Bredda-sama. Sẽ là một chuyện khác nếu đó là tì thϊếp của một quý tộc; nhưng đằng này lại là một quý cô mang trong mình dòng máu tầm thường, không phải của quý tộc” (Algurio)
“…”

“Nếu điều này bị công khai ra toàn đất nước, chắc chắn Joshua-sama sẽ lâm vào một tình huống không mấy vui vẻ đâu. Một cô công chúa với dòng máu thường dân, và còn tự gọi mình là hoàng tử rồi lừa gạt tất cả mọi người; số đông sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này” (Algurio)

“…”

“Sao nào? Hay là chúng ta hành động theo một cách có thể được lợi cho cả hai bên? Thần không muốn phải nghỉ hưu trong tương lai gần, nhưng khi thời điểm đến, thần hứa sẽ trao lại chức quyền cho con trai mình. Dù sao nó cũng là đứa duy nhất đủ điều kiện. Nếu Joshua-sama chấp thuận, thần hứa sẽ không can thiệp vô căn cứ sau khi về hưu, thần sẽ chôn bí mật này xuống mồ cùng mình” (Algurio)

“Fufufufu” (Joshua)

“Joshua-sama?” (Algurio)

“Ufufu, ahahaha!! Chôn bí mật của ta xuống mồ ư? Ông sao? Ông thật sự muốn ta tin vào điều đó à? Ta không để tâm đâu. Nếu ông nghĩ mình có thể thì cứ làm đi” (Joshua)
Điệu cười của Joshua chèn lấp lời đề xuất của Algurio.

Biết rằng mình hoàn toàn có thể kết thúc mọi việc trong khi vẫn còn vài quân bài trong tay, Joshua bỏ ngoài tai lời hăm dọa.

“Điện hạ muốn nói thần nên phơi bày nó sao? Không biết người có còn đủ tỉnh táo không nữa” (Algurio)

“Lấy ra một quân bài không hề mang một ý nghĩa nào… ta thấy thật khôi hài” (Joshua)



“Như ông vừa nói, ta đúng là một người phụ nữ. Mẹ ta là một thường dân. Lãnh chúa Algurio, thông tin ông có không hề sai. Ta phải công nhận là nếu bị phơi bày, thủ đô sẽ bị một phen náo loạn, và đồng thời cũng gián tiếp tạo ra một lỗ hổng ở Limia để các nước khác thừa cơ lợi dụng” (Joshua)

“… Đúng thế. Vậy thì Joshua-sama, người chỉ còn cách chấp nhận yêu cầu của thần thôi. Phải không?” (Algurio)
Joshua không bỏ qua dù chỉ là kẽ hở nhỏ nhất trong câu từ của Algurio.

“Giây phút ông ngập ngừng đã cho ta biết mọi thứ rồi. Thông tin ta là một người phụ nữ… nếu bị tung ra dư luận, những người phải gánh chịu hậu quả sẽ là gia đình hoàng tộc và quý tộc các ông” (Joshua)

“Với gia đình hoàng tộc thì đó là chuyện đáng lo, nhưng chúng tôi sẽ không bị liên lụy” (Algurio)

“Chắc hẳn ông cũng đã biết rất rõ. Nếu đây là một thời kì hòa bình không chiến tranh, trong một đất nước, thông tin này sẽ trở nên cực kì quý giá và vô số người sẽ tìm cách lợi dụng nó. Nhưng trong cái tình cảnh hai chủng tộc đang đối đầu thế này, nó không mang một ý nghĩa nhất định nào cả. Chỉ đơn giản là một thông tin vô dụng” (Joshua)

“…”

“Nếu bây giờ Limia để lộ sơ hở, có thể quỷ tộc sẽ lại tấn công thêm lần nữa. Mà cho dù nó không xảy ra, Gritonia, Aion, Lorel, họ sẽ tìm mọi cách can thiệp vào chuyện nội bộ của chúng ta với cái cớ là hỗ trợ tiền tuyến. Hân tộc không phải những sinh vật vô tri vô giác đâu” (Joshua)
“Bất kể thực tế ra làm sao, nhiều hân tộc vẫn một mực tin rằng cuộc chiến này sẽ kết thúc với phần thắng thuộc về chúng ta…” (Algurio)

Algurio cũng thấy được tình hình chiến tranh hiện giờ.

Ông ta đã từng tham gia chiến trường, vì vậy Algurio hiểu rõ quỷ tộc đang thực sự nghiêm túc, khi cả chủng tộc đang đứng trên bờ vực diệt vong.

Thế nên ông ta mới gửi Illumgand đến Rotsgard để rèn luyện khả năng lãnh đạo và sức mạnh lên một cấp độ cao hơn.

Algurio từng đề xuất một kế hoạch không thực tế; gửi Illumgand ra chiến trường làm việc, và đổi lại, triệu tập con trai cả về để bắt đầu khóa đào tạo trở thành gia trưởng.

“Đúng. Ta đã làm đến mức này rồi, và hôm nay, bắt đầu với ông, ta sẽ “vung chiếc rìu” xuống những quý tộc khác. Về sau này, ta sẽ tiết lộ bí mật của mình với một số người trong lâu đài, những người với quyền thế nhất định, và đồng thời, ta sẽ thu xếp xong xuôi rồi mới rời đi. Nói cách khác, nó sẽ biến thành một cú đòn choáng váng cho mọi người và ta, đúng không?” (Joshua)
“Ý điện hạ là sẽ buông bỏ công cuộc cải cách mới đi được nửa đường -không, mới chỉ vừa bắt đầu sao?” (Algurio)

“Nếu thực hiện một cuộc cải cách quy mô lớn, ta là nhân tố quá nguy hại. Dù sao ta cũng là một quả bom chỉ trực phát nổ. Vì vậy, ta đã nhờ trước một người khác giữ vai trò dẫn dắt đất nước thay đổi. Chưa kể… nếu bí mật của ta bị bại lộ, Bredda sẽ không còn cách nào khác ngoài việc trở thành vị vua của thế hệ tiếp theo” (Joshua)

“… Anh hùng Hibiki nhỉ” (Algurio)

Đây là một cuộc trò chuyện nguy hiểm, và cũng không kém phần quan trọng, nhưng thế vẫn chưa đủ để biện hộ cho việc anh hùng đến tận đây.

Biết được Hibiki đi cùng với tư cách vệ sĩ, Algurio phải tập trung vào việc này.

“Ai biết được. Hay là ông hãy tự mình kiểm chứng đi, không cần phải làm trực tiếp, cứ quan sát như một khán giả là được rồi” (Joshua)
Từ đầu tới cuối, Joshua không hề tỏ ra hoảng loạn, đến cả cơ thể cô cũng cho thấy sự điềm tĩnh.

Với dòng máu và giới tính của mình, Joshua biết rằng vị trí của mình hiện giờ thậm chí sẽ không đủ tư cách phụng sự nhà vua được nữa.

Chỉ qua cách nói của cô, Algurio đã có đủ bằng chứng để đưa ra kết luận.

Ông ta cũng hiểu rằng Joshua đã kiên quyết chấm dứt điều đó bằng cách đánh liên tục vào phần trọng điểm.

“… Phù~ Thần thua rồi. Điện hạ thật sự đã trên cơ thần. Người đã nắm trong tay những thông tin sắc sảo đấy. Thần công nhận mình đã thất bại” (Algurio)

Một lát sau, Algurio phá vỡ sự im lặng bằng một khuôn mặt tươi tắn hơn hẳn, như thể mọi ác khí đã được trút khỏi vai vậy. Ông ta nói mấy câu vừa rồi với Joshua với một biểu cảm nhẹ nhàng.
“Ta mừng vì cuối cùng ông cũng hiểu, Lãnh chúa Algurio” (Joshua)

“Xin đừng để tâm, dù gì thần cũng đã là một ông già rồi. Thần sẽ coi đây là một cơ hội tốt. Nếu có thể vui vẻ đón nhận, vậy thì không còn quan trọng chuyện phải hay trái nữa. À, để thay cho lời tạm biệt trước khi về vườn, thần sẽ không phản đối gì nếu người nhảy cùng thần một điệu. Tất nhiên người đóng vai nữ giới sẽ là Joshua-sama rồi” (Algurio)

“Nếu chỉ có vậy, ta rất vui được làm bạn nhảy với ông. Còn bây giờ, vấn đề này đã được giải quyết, ta sẽ nói lời cáo từ. Hẹn gặp ông vào một ngày khác” (Joshua)

“Vâng, gặp lại người sau” (Algurio)

Joshua đứng dậy với khuôn mặt tươi cười.

Algurio cũng làm thế với một nụ cười rạng rỡ không kém.

◇◆◇◆◇◆◇◆

“Làm tốt lắm, Joshua”
“Ừ, cũng mệt ra phết đấy, Hibiki. Nhưng Hopelace đã quyết định nhường lại vị trí của mình. Sau chuyện này, sẽ không còn bóng dáng của những quý tộc đi theo phương hướng cũ nữa” (Joshua)

“Biến phân nửa số quý tộc với cái tư tưởng như thế thành kẻ thù; một người đủ tỉnh táo sẽ không thể làm vậy đâu. Và giờ, nếu tung hỏa mù che lấp mọi con mắt đến từ bên ngoài, chức năng của bọn họ sẽ tự động suy giảm” (Hibiki)

Joshua trả lời câu chào của Hibiki - người ở trong căn phòng.

Bình thường, Hibiki sẽ hành xử thật kính trọng trước hoàng tử, nhưng khi họ ở một mình, bầu không khí như kiểu hai người bạn vậy.

“Những quý tộc trẻ tuổi sẽ nối dõi cha mẹ họ sau này hầu như đã bị ảnh hưởng bởi cách nghĩ của Hibiki. Từ giờ trở đi, chắc chắn sẽ có tiến triển” (Joshua)
“Thế ông lão kia đã nói những gì?” (Hibiki)

“Lợi thế của bên ta không hiệu nghiệm như tôi tưởng. Bao gồm bằng chứng là bọn họ đã làm trái lệnh và tấn công Thương đoàn Kuzunoha; sự thật tôi là nữ giới; cuối cùng là việc đứa con cả của ông ta đang được điều trị. Tôi đã liệt kê ra ngần ấy thứ” (Joshua)

“… Thay vì bí mật của cô, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu đề cập đến sự giàu có bất hợp pháp của nơi đây sao?” (Hibiki)

“Đây là quân bài của đối phương. Ông ta đã lợi dụng nó, tôi chỉ đáp trả thôi. Tôi bảo là nếu ông ta phơi bày sự thật, sức mạnh quốc gia của Limia sẽ sụp đổ từ bên trong, và ông ta cũng không thể thoát khỏi những thiệt hại nó gây ra” (Joshua)

“Ông ta đúng là đã cao tuổi rồi. Cứ nhắc đến chuyện đó mà còn không hay biết nó là điều vô nghĩa” (Hibiki)
Hibiki thở dài ngạc nhiên.

“Việc chúng ta nghiền nát mọi sự trợ giúp và giới hạn lựa chọn của ông ta cũng đỡ được phần nào, tiếp đó mới đề cập đến vấn đề liên quan đến vụ tấn công Thương đoàn Kuzunoha. Cuộc trò chuyện kết thúc với một kết quả gần giống dự kiến. Ông ta còn bảo tôi nên nhẹ tay với các quý tộc khác cùng tham gia nữa đấy, đúng thật đáng khâm phục” (Joshua)

“ ‘Gần giống’ ?” (Hibiki)

“… Tôi có nên nói, không hổ danh là một quý tộc cấp cao không nhỉ? Đến phút cuối, ông ta chỉ cười tươi và chấp nhận thất bại của mình” (Joshua)

“Đáng khâm phục… không, ý cô là mưu mô sao?” (Hibiki)

Hibiki đính chính lại từ ngữ vừa nghe thấy.

Thái độ đó không phải đáng khâm phục hay ra dáng đàn ông gì cả; nó chỉ mang nghĩa rằng Algurio đã hoàn toàn thoát khỏi tội lỗi của mình chỉ bằng cách chấp nhận yêu cầu.
“Phải. Tôi đã nghĩ ông ta sẽ điên lên khi bị dồn vào đường cùng, nhưng sau khi chuyện về hưu đã xong xuôi, bỏ qua vấn đề liên quan đến cậu con trai cả, trông Algurio khá là bình tĩnh. Thế mới nói, ta càng không thể hạ thấp cảnh giác được. Điều đó chẳng khác nào ông ta tự tuyên bố rằng vẫn còn cách khác can thiệp vào mọi chuyện” (Joshua)

“Rắc rối nhỉ. Vậy thì nhắc đến con trai ông ta là lựa chọn đúng đắn” (Hibiki)

Joshua gật đầu với lời nói của Hibiki.

“Nếu Algurio mất nốt đứa con cả, chắc hẳn từng người trong chúng ta đã hại lẫn nhau rồi. Limia khi đó sẽ cực kì hỗn loạn” (Joshua)

“Đã có lúc tôi tính đến một phương án lâu dài và để đứa con trai chết, sau đó chờ đợi ông ta qua đời vì tuổi già sức yếu. Nhưng nếu nhìn bao quát hơn, một quý tộc như Hopelace nhiều khả năng đã “gieo giống” khắp nơi từ trước. Vì vậy, tôi nghĩ ông ta có không ít người nối dõi, thế là tôi đành phải quyết định cứu sống đứa con trai để khiến ông ta cảm thấy nợ mình” (Hibiki)
“… Hibiki, cô đánh giá Lãnh chúa Algurio quá thấp rồi đấy. Tôi không thể phủ nhận rằng ông ta có nhiều vợ lẽ, con cái cũng chẳng ít ỏi gì, nhưng…” (Joshua)

“Khoan đã, nếu tôi nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi, quan điểm của tôi về ông ta sẽ chỉ xấu đi mà thôi. Thật ra, tôi đang bắt đầu có cảm giác mình đã đánh giá thấp người đó” (Hibiki)

“Nhưng cái cô vừa nói là một bí mật ai cũng biết. Những đứa trẻ được chấp nhận trở thành người thừa kế chỉ vỏn vẹn có 2. Ilumgand đã chết, còn người con cả từng ra chiến trường. Dù sao thì khi những bà vợ đó mang thai, ông ta luôn cho họ một số tiền gọi là cung ứng rồi cứ thế đuổi họ đi” (Joshua)

“…”

Joshua nói về những hành động vô nhân đạo của Algurio như thể chúng chỉ là mấy việc cỏn con.

Mặt khác, nghe được những thông tin về những người phụ nữ bị ruồng bỏ, Hibiki thể hiện một biểu cảm phức tạp.
“Một số đã dùng đến quan hệ huyết thống để làm thứ vũ khí nhằm lọt được vào nhà Hopelace, nhưng ông ta đã tự tay xử lí tất cả, không có ngoại lệ. Đồ chơi sau cùng vẫn chỉ là đồ chơi, rõ ràng ban đầu họ không hề có ý định để bản thân dính líu đến ngôi nhà đó. Nếu đứa con trai cả chết, tôi dám chắc họ sẽ chọn một người quen để thừa kế” (Joshua)

“Tôi rất muốn nói ông ta ngay từ đầu không nên làm những thứ như vậy. Chà, giờ tôi đã hiểu sự bảo hộ của nhà Hopelace rất chu toàn, nhưng… họ thực sự nghiêm túc về vụ huyết thống” (Hibiki)

“Dù tốt hay xấu, họ vẫn là quý tộc cả thôi. Trông thì như thế đấy, nhưng ông ta chưa bao giờ làm những việc quá đáng với một bộ phận muốn chống đối, mọi người luôn coi ông ta là một vị lãnh chúa tốt và khoan dung. Với những vùng canh tác nghèo nàn, ông ta sẽ tạm thời cho họ miễn thuế, và khi lượng người dân tăng lên, ông ta sẽ dùng tiền của mình để nới rộng đất đai và tạo thêm việc làm” (Joshua)
“… Tuy nhiên, ông ta đã nói dối về nguồn thu thuế làm ngân sách của đất nước. Chưa kể, số tiền ông ta dùng chẳng qua cũng là từ việc thu thuế của người dân, lợi dụng nó để làm giàu cho mình” (Hibiki)

“... Thế mới nói, dù tốt hay xấu. Trên thực tế, lãnh thổ Hopelace nổi danh là một nơi dễ sống, ai cũng đánh giá ông ta là một vị lãnh chúa tài giỏi” (Joshua)

Ở đất Limia này, lãnh thổ Hopelace được người dân biết đến như một vùng đất trù phú và thuận lợi để sinh sống.

Nhiều người đã tìm đến đây, và hiếm khi có ai rời đi.

Chừng nào người dân còn thấy ưng ý, Algurio sẽ cho họ thấy một hệ thống lãnh đạo tương xứng.

Tất nhiên, đây đơn giản là sự vận dụng khác biệt giữa bóc lột công khai và bóc lột một cách khéo léo.

Đó là lí do danh tiếng của Thương đoàn Kuzunoha ở cái nơi bị ảnh hưởng bởi nhà Hopelace này lại tệ đến vậy.
Khi tin đồn bị lan ra khắp nơi, đó là điều hiển nhiên.

Trong số những tin đồn trên, cái vững chắc nhất cho rằng Kuzunoha rất tồi tệ, còn Hopelace là bên ngay thẳng.

Với những người được phép sống tự do, lại còn được vị lãnh chúa của họ - Algurio - quan tâm, không thể có chuyện họ nghĩ xấu về ông ta được, vậy nên kết quả đã quá rõ ràng.

Hơn nữa, nguồn lợi nhuận từ việc thu thuế ông ta cung cấp cho gia đình hoàng tộc nhiều hơn bất cứ nơi nào khác, kể cả khi đã có không ít báo cáo cho rằng ông ta đã nhúng tay vào nhiều phi vụ phi pháp.

Một thương đoàn bị coi là kẻ thù của Hopelace, dù có là khách mời của gia đình hoàng tộc đi nữa, rất nhiều bè phái quý tộc và dân chúng không thể chấp nhận họ.

Hibiki và Joshua đã lợi dụng điểm này.

Biến nó thành một lưỡi dao cắt phăng mọi quý tộc vẫn áp dụng cách cầm quyền cũ.
Với bàn đạp là lần Thương đoàn Kuzunoha bị tấn công, họ lặng lẽ loại bỏ những người liên quan trong khi Raidou còn đang ở Limia.

Có Lime Latte làm người hỗ trợ trong nội bộ thương đoàn, kế hoạch đã diễn ra trôi chảy, cộng thêm cả những chứng cứ họ đã thu thập về sự gian dối của nhiều quý tộc, cả hai đã nắm bắt được thời cơ.

Và như thế, Thương đoàn Kuzunoha đã bị dùng làm mồi nhử.

Nhân tiện, Raidou không hề hay biết về chuyện này.

Bởi không phải mọi thông tin đều đến được tai cậu ta.

Raidou chỉ hơi phiền lòng vì đã làm nữ tu sĩ ngất xỉu, ung dung liếc sơ qua công đoạn tái thiết, và nhìn chung luôn ngó lơ vấn đề làm ăn.

Mio đã tinh ý nhận thấy có gì đó mờ ám đến một mức độ nhất định, nhưng cô chỉ giới hạn ở việc gạt đi mấy hạt bụi không cần thiết. Bởi trong tâm trí cô đã có một mục tiêu lớn hơn thế, đó là khiến Raidou hiểu rằng cậu ta không thể có cùng cách suy nghĩ với loại người như Hibiki.
Sau khi nghe Hibiki hứa rằng sẽ trừng phạt thật nghiêm khắc bọn sát thủ và lũ tòng phạm, Lime đã bị thuyết phục.

Sâu thẳm trong tim, Lime cảm thấy bực bội. Nhưng anh ta đảm bảo việc này sẽ không gây bất lợi cho thương đoàn, vì vậy Lime đã quyết định hợp tác.

“Nhưng nếu vậy, dù cho đứa con cả có mang ơn chúng ta đi nữa, thế vẫn là chưa đủ để kiểm soát nhà Hopelace. Không ngoài dự đoán, ta cần chuẩn bị một phương án lâu dài” (Hibiki)

Hibiki nhớ lại lúc cô cứu con trai Hopelace trên chiến trường.

Cậu ta hết mực tin tưởng cha mình, và dù vẫn còn trẻ, Hibiki không thể nhận ra phần non nớt trong cậu ta nữa.

Nếu cậu thanh niên đó trở thành người đứng đầu gia đình, chắc chắn cậu ta sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc bởi Algurio.

Rắc rối sẽ tiếp diễn.

Nhưng nhờ có Thương đoàn Kuzunoha, tình hình đã cải thiện đôi chút, nếu xét đến bức tranh toàn cảnh, đó là một kết quả tích cực.
Hibiki biết đây không phải lúc tỏ ra chán chường, cô lấy lại tâm trạng vốn có của mình.

“Kể cả nếu chúng ta cứ để con rối của Lãnh chúa Algurio thừa kế ông ta, nó hầu như không mang lại ý nghĩa nào cả. Thế cho nên…” (Joshua)

“…”

Hibiki sắp sửa nói “phải”, nhưng vì biết Joshua chưa nói xong, cô chỉ làm một vẻ mặt hoài nghi.

“Hãy thay đổi cậu ta” (Joshua)

“…Bằng cách nào?” (Hibiki)

“Người có khả năng thay đổi cánh đàn ông luôn là phụ nữ, đúng chứ?” (Joshua)

“Đi đến cái kết luận như vậy, tôi có cảm giác cô đã nghe và đọc quá nhiều thơ văn rồi đấy” (Hibiki)

“Thật sao? Tôi công nhận mình mới chỉ là một cô gái trẻ chưa biết nhiều về những chuyện liên quan đến giới tính, nhưng tôi nghĩ đó là phương án khá hiệu quả. Dù thành hay bại, ta cũng nên thử xem sao” (Joshua)
Lời nói của Joshua rất nghiêm túc.

“Đúng là chúng ta sẽ không gặp bất lợi nào, nhưng…” (Hibiki)

Cách dùng từ của Hibiki vẫn còn rất tệ.

“Hiện giờ cậu ta đang tuyệt vọng khi thấy cánh tay đã mất và đôi chân gầy gò của mình. Người ta nói thời điểm tốt nhất để cám dỗ là khi đối tượng bị suy yếu” (Joshua)

“Cô định làm ngay lập tức sao?” (Hibiki)

Đó là một chủ đề tế nhị, nhưng Hibiki không quan tâm đến nội dung và hỏi rằng họ sẽ gửi đi những ai trong suốt quá trình điều trị của người con cả.

Có thể thấy Hibiki cũng đồng quan điểm với Joshua.

“Tôi đã bắt đầu sẵn rồi. Những người hiện đang chăm sóc cậu ta đều là con cái của những nhà có vị thế và quyền lực. Vẻ ngoài và độ tuổi đều được lựa chọn theo sở thích của cậu ta. Cho đến giờ đã có 6 người như thế” (Joshua)
“…”

Hibiki chẳng thể nói được câu gì, kế hoạch đã bắt đầu tự lúc nào rồi.

Cô nghĩ may mà mình chưa nói đến việc đi thăm và thay đổi cách nghĩ của cậu ta.

Bởi điều đó tất nhiên sẽ ngáng đường Joshua.

“Chỉ riêng cánh tay là thứ chúng ta không thể làm gì khác. Sẽ có 6 người luôn túc trực và chăm sóc, vậy là cho đến lúc đôi chân bình phục và đủ sức đi lại, có lẽ cậu ta sẽ chọn được một người ưng ý” (Joshua)

“Như tôi nghĩ, không thể chữa cho cánh tay được. Nhưng Joshua, mặc dù cô đã lên kế hoạch cho mấy cô gái đó và cậu ta có thích họ đi chăng nữa, không phải cơ hội cho họ trở thành vợ chồng là khá thấp sao? Để thay đổi được người đó, tôi nghĩ sẽ cần đến sự chân thành” (Hibiki)

Lúc Hibiki cứu người con cả, tay phải cậu ta đã mục rữa, độc tố chuẩn bị lan ra toàn bộ cơ thể.
Cả hai chân đều đã teo hẳn đi, trông như thể đã vô phương cứu chữa.

Cậu ta còn sống đến tận bây giờ chủ yếu dựa vào may mắn.

Ngay lúc đó, Hibiki chặt đứt cánh tay phải rồi thực hiện sơ cứu, để đề phòng, cô còn cầm theo cánh tay bị cắt rời. Nhưng Hibiki đã biết chắc nó không thể phục hồi.

Và đúng là như vậy.

Thật ra, giữ được đôi chân đã là điều đáng khen ngợi đối với các pháp sư trị thương.

“Nếu sáu người họ làm được đến mức đó; cho dù cuối cùng vẫn không có gì xảy ra… tôi đã chuẩn bị sẵn một người nữa” (Joshua)

“Một người nữa?” (Hibiki)

“Tự nhận mình là một pháp sư chuyên về chữa trị hàng đầu, nhưng theo tôi, cô gái đó là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí phu nhân” (Joshua)

“Tuyệt đối không phải Chiya-chan đâu đấy” (Hibiki)

Nghe thấy “pháp sư chuyên về chữa trị”, Hibiki nhắc đến Chiya như một lời nói đùa.
“Nếu tôi làm thế, nó không chỉ gây ra những vấn đề chính trị nguy cấp với Lorel, chiến tranh sẽ ngay lập tức nổ ra” (Joshua)

“Vậy thì tôi an tâm rồi. Nhưng tôi có quen biết người đó không?” (Hibiki)

“Không. Dưới con mắt của Hopelace, đó là cô con gái thứ hai của gia tộc với thứ hạng thấp hơn một chút. ‘Đã từng li dị, không có con’ “ (Joshua)

“Cậu ta thích người như thế thật sao?” (Hibiki)

“Dù là nội trợ hay là một góa phụ, cậu ta cũng không quan tâm. Cậu ta kì lạ ở chỗ chỉ thích những phụ nữ lớn tuổi hơn mình” (Joshua)

“Với lớp quý tộc ở Limia, họ chỉ nói vậy khi đã qua tầm đôi mươi, dù sao giá trị của người con gái khi đó đã đi xuống. Kể cả khi vẫn còn nhiều thời gian để một người phụ nữ phát triển. Về điểm này, họ đúng là một lũ ngốc. Vậy là cô gái đó đã bị bỏ rơi sao? Theo một nghĩa khác, tuyệt vọng ấy?” (Hibiki)
“Dù gì cũng đã 23 rồi. Tôi nghĩ cô ấy đang dần mất bình tĩnh. Cả năm nay chưa hề có ai đến hỏi cưới, lúc tôi đến yêu cầu, cô gái đó chấp nhận luôn. Vì nhà rể là Hopelace, sẽ không có bất kì phản đối nào từ phía cha mẹ. Câu trả lời đến ngay lập tức” (Joshua)

“Đó là quân bài thật sự của cô sao? Liệu có ổn không đấy?” (Hibiki)

“Tôi sẽ tự mình ra chỉ thị và hợp tác, chúng ta hoàn toàn có thể trông đợi vào kết quả” (Joshua)

“Tôi hiểu” (Hibiki)

Trong đầu Hibiki nghĩ rằng “không phải kế hoạch này có nhiều bất cập sao?”.

23 tuổi, lại còn từng li dị, điều đó sẽ giảm đi không ít giá trị của người phụ nữ Limia.

Tạm bỏ qua người con trai, thuyết phục được bậc cha mẹ là cả một vấn đề.

Rào cản này quá lớn, không thể mong đợi gì nhiều được, Hibiki đã nghĩ như thế.
“Cô ấy sẽ dồn tâm huyết vào việc hồi phục cánh tay phải trở lại bình thường, điều này sẽ giúp cô gái đó để lại ấn tượng mạnh. Hơn nữa, người này cũng hợp sở thích của cậu ta, phía cha mẹ không có vấn đề gì, bản thân cô cũng rất thiết tha với viễn cảnh đó. Vậy nên trong trường hợp tệ nhất, cô ấy sẽ làm vợ lẽ” (Joshua)

“… Chữa trị cho cánh tay? Chẳng phải cô vừa nói điều đó là không thể sao?” (Hibiki)

“Với chúng ta thì đúng. Nhưng khi tôi kể chuyện về Hopelace cho Raidou, cậu ta nói việc đó rất đơn giản” (Joshua)

“Ý cô là cậu ta biết cách làm một cánh tay mới mọc ra từ cái vết tím bầm đó ư?” (Hibiki)

“Cậu ta sẽ giao việc đó vào tay Mio-dono, nói rằng phép thuật sẽ chữa khỏi ngay. Nhưng người nhà Hopelace sẽ để ý mất, thế là tôi đành phải từ chối một cách lịch sự. Đến khi tôi hỏi thêm rằng dùng thuốc thì có chữa được không, cậu ta cũng trả lời y chang vậy. Tất nhiên, vì cần đến cả một quá trình lâu dài, giá cả đã tăng lên chút ít, nhưng tôi đã mua hết. Sau khi đã thu thập đầy đủ thông tin, tôi dự định giao nó cho cô gái sẽ lo liệu công đoạn điều trị” (Joshua)
Nhà Hopelace không chỉ gây cản trở cho Thương đoàn Kuzunoha tại Rotsgard, họ cũng là thủ phạm đằng sau những tên sát thủ.

Kể cả là Raidou, nếu nhắc đến chuyện đó, có thể cậu ta đã từ chối, Joshua nghĩ như vậy.

Nhưng ngược lại, đó cũng là một cách để vạch trần Algurio và những kẻ liên quan.

Và như vậy, đặt ưu tiên hàng đầu là không để Mio và Lime nghi ngờ, cô nói ra mọi thứ trong khả năng với Raidou.

“Cánh tay đó… bằng thuốc?” (Hibiki)

“Toàn bộ đều là thuốc mỡ và thuốc kháng sinh. Ngoài ra cũng cần sự hỗ trợ của phép thuật, nhưng nó vẫn là một cách thức vượt quá sức tưởng tượng. Dù rằng hiệu quả nó đem lại hiện giờ là rất lớn” (Joshua)

Hibiki lắp bắp vài từ với biểu cảm phức tạp.

Trong tâm trí cô đang hiện lên hai viễn cảnh, một cái đáng mừng, cái còn lại rất phiền phức.
“Như kế hoạch đã định, cậu ta sẽ cưới một trong số 7 cô gái vừa nêu, và nếu những người khác trở thành vợ lẽ hoặc tì thϊếp, điều đó sẽ càng thuận tiện hơn cho chúng ta. Dù sao họ cũng hiểu rất rõ mình được ai chống lưng và phải làm gì để đáp trả ân huệ đó” (Joshua)

(Mục tiêu tối quan trọng là phải nhận được lòng biết ơn từ họ và mời bằng được con gái Algurio, Amelia Hopelace… không chỉ thay đổi được cách nghĩ của chủ gia đình, chúng ta sẽ có thể kiểm soát toàn bộ nhà Hopelace. Nếu là một người luôn bặt vô âm tín như cô gái đó, Hibiki và mình sẽ dễ dàng gửi đi những cấp dưới phục vụ cho quá trình. Nhưng người này… lại đến từ Thương đoàn Kuzunoha, chính xác hơn là học trò của Raidou. Có quá nhiều vấn đề khiến mình không thể tận dụng cô gái đó được. Cách tốt nhất là hợp tác với thương đoàn họ, nhưng nếu chẳng may, chúng ta để xảy ra sai sót và đối tượng quay sang thân thiết với một quốc gia khác, tất cả sẽ sụp đổ) (Joshua)
Joshua nhớ lại một ý tưởng cô từng định áp dụng và nở nụ cười.

Một học viên được hưởng học bổng tại Học viện Rotsgard, Amelia.

Sau khi điều tra, thực tế đã chứng minh cô là con gái của Algurio và một người vợ lẽ.

Như vậy, Joshua biết rằng Amelia không ưa gì nhà Hopelace, tùy vào từng trường hợp cụ thể, cô gái đó sẽ muốn tham gia vào việc làm suy yếu quyền lực của gia tộc này.

Nhưng do mối quan hệ với Raidou, ý tưởng này vẫn chưa thể thành hình được.

“Tôi thấy Joshua khá thích hợp để lên trị vì mà. Trở thành Nữ Hoàng không phải tệ đâu, cô biết đấy. Nếu Bredda có ý kiến, tôi sẽ thuyết phục anh ta” (Hibiki)

“Xin đừng đùa như thế. Tôi không có đủ khả năng dẫn dắt người dân. Người cai trị cần phải biết cách cuốn hút mọi người. Đất nước càng rộng lớn, nó càng đòi hỏi kĩ năng quản lí hệ thống nhà nước của cá nhân, cô bắt buộc phải trở thành một biểu tượng của toàn thể, khiến người dân và cấp dưới nghĩ đến mình; đó là ý nghĩa của việc trị vì. Còn nếu tính đến những người có kinh nghiệm, bằng cách tuyển chọn thật cẩn thận, chúng ta có quyền đề cử bao nhiêu cũng được” (Joshua)
“Một biểu tượng được dân chúng tôn kính và sở hữu kĩ năng lãnh đạo à. Lên ngôi Nữ Hoàng sẽ gây được tiếng vang lớn, theo tôi thì cô có đủ điều kiện đấy chứ” (Hibiki)

“Cái đó chỉ có thể coi là một quan điểm xuất phát từ sự tò mò. Bredda có tài khiến người khác giúp đỡ theo bản năng; đây chính là điểm vượt trội. Nhưng người còn xuất sắc hơn cả, không hề thua kém ở khoản kinh nghiệm thực tế… chính là cô, Hibiki” (Joshua)

“Tôi làm gì có dòng dõi hoàng gia. Tôi đã bị loại ngay từ đầu rồi” (Hibiki)

“Điều đó sẽ đẩy nhanh tiến trình từng bước một, nhưng thế cũng đủ. Với tôi mà nói, đó là tương lai đáng mong đợi. Nếu có ngày Limia chào đón sự lên ngôi của một vị Nữ Hoàng, người đó sẽ không phải tôi mà là cô” (Joshua)

“Xin lỗi? Một người bạn xinh đẹp đáng tin cậy đang khuyên tôi lấy anh trai của mình làm chồng ư? Tôi nên làm gì bây giờ?” (Hibiki)
“Xin hãy chấp nhận lời đề nghị này. Con đường đã rộng mở rồi đấy, sau đó, tôi dự định sẽ quan sát từ đằng xa” (Joshua)

“… Tôi xin kiếu nhé” (Hibiki)

Hiện tại, vẫn còn nhiều thứ phải giải quyết ở Limia.

Lực lượng cải cách với Hibiki làm đầu não đang từng bước gây dựng quyền lực, cùng lúc với công đoạn tái thiết đang diễn ra.

Sự chuyển biến lớn sắp sửa trỗi dậy trong lòng Limia, những người đóng vai trò là ngòi nổ của nó là một thương đoàn nhỏ được mời đến bởi gia đình hoàng tộc; nhưng sẽ không có bất cứ tài liệu nào ghi lại sự thật này cả.

Cái tên đó sẽ chỉ đọng lại trong kí ức của một người mà thôi.

Mùa đông - thời điểm chủ chốt – chính là một con đập tạm thời trì hoãn những cuộc xung đột, ẩu đả sắp sửa ập đến.

Thương đoàn Kuzunoha và Raidou sẽ mang đến sự ảnh hưởng cực kì to lớn, không chỉ cho Limia, mà còn với toàn bộ tầng lớp thống trị của mọi quốc gia. Nó sẽ trở thành một thực tế không thể phủ nhận, khắc sâu vào trong tư tưởng của họ.
----------END CHAP---------


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv