Trình Gia có nằm mơ cũng không ngờ rằng tôi sẽ chạy tới Trung Nguyên, mà còn dùng roi quất chàng nữa chứ. Dù gì, tôi từng rất nhiều lần nói với chàng rằng nhà tôi đã sống ở Thiên Sơn Tây Vực qua nhiều thế hệ. Ông cháu tôi sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này.
Tôi đoán đến tận bây giờ chàng và Chu Nguyên Tông cũng chưa thể xác định được tôi và ông nội rốt cuộc là người hay là rồng. Mà tôi cũng không định nói cho chàng biết. Chàng đã cưới người khác, tôi sẽ không tha thứ cho chàng.
Trên xe ngựa, tôi lạnh mặt phớt lờ chàng.
Trình Gia túm lấy cổ tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc: “A Ly, ta và Thời Vi không giống như nàng nghĩ đâu. Hôn ước trước đây của ta với nàng ấy là do cha ta quyết định, được hoàng thượng ban hôn. Từ trước đến nay ta luôn đối xử với nàng ấy theo đúng quy củ, chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Nếu không gặp nàng ở Tây Vực, quả thực ta và nàng ấy sẽ ở bên nhau, nhưng ta đã đồng ý với nàng sẽ ở lại Tây Vực, mà nàng ấy cũng không có chờ đợi ta.”
“Nàng ấy và một thị vệ của Tạ phủ yêu đương vụng trộm bị Hầu gia biết được. Hầu gia đưa hắn đi tòng quân ở biên cương phương Bắc. Chúng ta thành thân là kế hoãn binh thôi. Nàng ấy bảo rằng sẽ chờ người thương trở về, đến lúc đó hai ta sẽ chia tay trong hòa bình.”
“A Ly, nàng về Tây Vực trước đi. Nếu nàng bằng lòng thì chờ ta một thời gian. Đợi tới khi thái tử lên ngôi, Tiết Lương Nho không tạo được sóng gió gì nữa, ta sẽ quay về tìm nàng.”
Trình Gia nghiêm túc như vậy. Khuôn mặt tuấn tú của chàng bị tôi đánh cho biến dạng. Tới tận lúc này, tôi mới thấy đau lòng. Tôi vươn tay muốn chạm vào mặt chàng.
“Em đánh chàng, sao chàng không tránh đi?”
“Ta không muốn tránh. Khiến nàng đau lòng vốn là lỗi của ta.”
“Em bảo chàng giải thích, sao lúc đó chàng không nói?!”
“Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, ta chỉ có sợ hãi cùng hoảng hốt. Ta sợ nàng bị bọn họ phát hiện nên không nghĩ được nhiều như vậy. Trung Nguyên quá nguy hiểm, nàng không nên tới đây, phải mau chóng quay trở về mới được.”
“Trình Gia, em xin lỗi đã đánh chàng ra thế này. Để em thổi cho chàng.”
Tôi ngồi vào lòng Trình Gia, dè dặt ôm lấy hai má chàng rồi nhẹ nhàng thổi.
Trình Gia không nhịn được cười. Chàng nắm lấy tay tôi, hỏi: “Ông nội đâu rồi?”
Lúc này tôi mới nhớ ra, vội vàng nói: “Chàng đưa em ra khỏi Trường An rồi quay về đi. Em phải đi tìm ông nội, nói cho ông biết rằng Trung Nguyên rất nguy hiểm.”
Trung Nguyên không phải là địa bàn của chúng tôi, thực sự rất nguy hiểm. Nếu là ở Tây Vực, tôi nghĩ ông nội sẽ không thèm để mắt tới đám diệt rồng của Trung Nguyên.
Trước khi chia tay Trình Gia, tôi đeo lại mặt dây chuyền ngọc lam lên người chàng.
Tôi nói: “Trong đây có giấu một mảnh vảy của em. Bất cứ lúc nào chàng cũng phải đeo ở trên người đấy.”
“Trình Gia, em sợ quá. Suýt chút nữa là chàng đã ch.ết rồi.”
Trình Gia ôm chặt lấy tôi. Chàng gần như sắp khóc: “A Ly, nàng phải bảo vệ bản thân cho tốt. Chỉ cần nàng bình yên vô sự, dù ta có mất mạng cũng không vấn đề gì.”
...
Sau khi chia tay, tôi xoay người lên ngựa, vội vàng tới núi Tam Thánh tìm ông nội. Nào ngờ còn chưa đi hết trăm dặm, tôi đã thấy được sự hiểm ác đáng sợ của người Trung Nguyên.
Kẻ dẫn người chặn đường ở phía trước, nếu tôi đoán không lầm thì chắc là lão đạo sĩ tên Tiết Lương Nho kia. Một ông già tóc bạc, lưng gù, tinh thần hăng hái. Lão mặc đạo bào, dáng người gầy gò, cũng xem như có mấy phần cốt cách của đạo sĩ. Mắt lão đục ngầu nhưng cũng rất sắc bén, dường như có thể xuyên thấu linh hồn người khác.
Nói thật, tôi hơi sợ lão. Lão từng gi.ết rồng, tôi có thể cảm nhận được, mà cũng không chỉ một con. Lão dùng mũi ngửi tới ngửi lui xung quanh tôi, lông mày lão nhíu lại. Thông qua sự thay đổi trên khuôn mặt lão, trong lòng tôi dần có chút vững tin.
Sợ gì chứ. Thuốc của ông nội cũng không phải là uống vô ích. Chỉ cần tôi xem bản thân là người bình thường thì không ai dám nói tôi là rồng hết.
Chẳng bao lâu sau khi tạm biệt Trình Gia với chú em họ Nguyên Tông, chúng tôi lại gặp lại nhau.
Tại hoàng cung. Trước mặt hoàng đế, người ngồi trên ngai vàng trông giống như một lão rồng già, ánh mắt còn sắc bén hơn cả lão đạo sĩ kia.
Cũng ở trước mặt gã Thần Vương Chu Nguyên Hanh không bằng súc vật kia.
Chính cái thứ xấu xa đó đã chạy tới trước mặt hoàng đế, tố cáo thái tử ham mê sắc đẹp, đã mang một đứa con gái Tây Vực ra khỏi phủ của gã, hơn nữa còn dùng bốn mươi huyện để đổi.
Khoảnh khắc Trình Gia và chú em Nguyên Tông trông thấy tôi cả hai đều tái mặt.
Lão đạo sĩ đứng ở một bên. Hoàng đế ngồi trên ngai vàng nhìn bọn họ đầy uy hiếp.
“Gia Ngạn, thái tử, các ngươi quen biết nàng ta chứ?”
Tục ngữ có câu, lòng đế vương như kim đáy bể.
Trình Gia và thái tử lúc này nhất định là đang rất bối rối. Đặc biệt là Trình Gia, quan tâm tất loạn. Tôi nhìn thấy rõ mặt chàng tái mét, bàn tay cũng nắm chặt.
Trước khi bọn họ mở miệng, tôi đã dẫn đầu ôm mặt, bật khóc tức tưởi.
“Trình Gia! Mở miệng khó lắm sao? Chàng muốn giả vờ không quen biết em, muốn lừa gạt hoàng đế bệ hạ của chàng sao?!”
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, tôi đã quỳ rạp xuống đất. Hướng về phía hoàng đế Trung Nguyên, tôi vừa khóc vừa kể tội: “Hoàng đế bệ hạ, ngài phải làm chủ cho tôi. Tôi muốn tố cáo bề tôi của ngài là Trình Gia bội tình bạc nghĩa! Lòng lang dạ sói! Không bằng cầm thú!”
“Một năm trước, tôi và chàng gặp nhau ở Thiên Sơn. Lúc đó, chàng đang bị sói truy đuổi. Tôi và ông nội đã cứu chàng. Chàng nói tôi là mặt trăng trên Thiên Sơn, còn ngỏ lời với ông nội hỏi cưới tôi. Thế mà chẳng được bao lâu chàng đã bỏ chạy!”
“Tôi một mạch tới Trung Nguyên tìm chàng mong được một lời giải thích, nhưng chàng trông thấy tôi thì trở mặt bạc tình, đuổi tôi về Tây Vực. Tôi ở trên đường vô ý va chạm với Thần Vương điện hạ, Trình Gia sợ mọi chuyện vỡ lở mới không ngại nhờ thái tử điện hạ ra mặt, kiên quyết lôi tôi lên xe ngựa, đưa tôi rời khỏi Trường An.”
Tôi đau đớn nện tay xuống đất rồi gục xuống khóc rống lên.
Tất cả những người có mặt đều hướng ánh mắt về phía Trình Gia. Hoàng đế nhìn chàng càng chăm chú hơn: “Gia Ngạn, những điều nàng ta nói là thật ư?”
Trình Gia lập tức quỳ xuống: “Khải tấu bệ hạ, cô gái này nói điêu, vu tội cho thần. Xin bệ hạ chớ tin lời cô ta!”
“Trình Gia! Chàng có liêm sỉ không hả?!”
“Ta có liêm sỉ không ư? Mặt của ta bị ai đánh thành thế này hả?!”
“Còn không phải do chàng bội tình bạc nghĩa, phụ tình em…”
“Loại đàn bà đanh đá tùy tiện đánh người, đã không có giáo dục lại còn mơ tưởng hão huyền bước vào cửa nhà ta.”
Buổi thẩm vấn đang yên đang lành bị tôi và Trình Gia làm cho nháo nhào như vở tuồng. Cuối cùng, ngay cả mẹ chàng là công chúa Khánh Dương cũng nghe tin mà chạy tới.
Người phụ nữ duyên dáng sang trọng ấy vừa nhìn thấy khuôn mặt Trình Gia thì lập tức nổi giận: “Chả trách con trai ta sau khi trở về không chịu kể tỉ mỉ về cảnh ngộ ở Tây Vực, ắt hẳn là vì quen biết ả đàn bà như ngươi. Ở Trường An còn dám vung roi đánh người, khi ở Tây Vực không biết đã bắt nạt con ta thế nào nữa!”
“Hoàng huynh! Huynh phải đòi lại công bằng cho Gia Ngạn. Nó là thần tử đương triều, là quận vương mà lại bị một ả đàn bà thô lỗ không biết sống chết đánh thành thế này. Tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho ả ta!”
“Đúng vậy. Không thể dễ dàng tha cho thị. Cô ả này lòng dạ độc ác, ở trên đường đã dám hành hung nhi thần, còn dùng roi đánh nhi thần nữa. Chi bằng phụ hoàng giao cô ả cho nhi thần. Nhi thần chắc chắn sẽ giúp huynh ấy xả giận.”
Chu Nguyên Hanh nhìn tôi đăm đăm, khóe miệng hắn nhếch lên.
“Hoàng thượng minh giám! Là Thần Vương điện hạ khiêu khích trước. Ngài ấy kéo lê một cô gái trên đường tới ch.ết. Lúc ngang qua bên cạnh tôi, ngài ấy còn cho tôi một roi…”
“Láo xược, ăn nói bừa bãi! Các chủ cửa hiệu bên đường đều có thể làm chứng cho bản vương, ngươi lại dám vu tội cho bản vương?!”
Chu Nguyên Hanh không ngờ rằng tôi lại nói dối không chớp mắt, trực tiếp cắn ngược lại gã. Gã tức giận bật cười.
Tôi tức giận nói: “Dân chúng trong Thành Trường An đều sợ Thần Vương điện hạ, nhất định sẽ không dám nói giúp cho tôi. Bệ hạ, chẳng bằng ngài tự mình điều tra xem rốt cuộc Thần Vương có kéo lê một cô gái trên đường hay không…”
“Câm miệng!”
Chu Nguyên Hanh thẹn quá hóa giận, bước tới muốn cho tôi một đạp nhưng bị thái tử đưa tay ngăn cản.
Chu Nguyên Tông vẫn giữ im lặng, lên tiếng vừa đúng lúc: “Bẩm phụ hoàng, sở dĩ nhi thần ra mặt giải quyết việc này là vì không muốn anh họ khó xử. Vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì. Anh họ vừa mới cưới vợ chưa được bao lâu, nếu đồn ra ngoài thì vợ chồng lục đục, người ngoài nhìn vào chẳng phải sẽ chỉ chê cười anh họ và phủ Tuyên Bình Hầu sao?”
“Nhi thần bằng lòng dùng bốn mươi huyện của ấp Thang Mộc để đổi người là vì Tam hoàng đệ khăng khăng như vậy. Nhi thần muốn đè chuyện này xuống, mang người đuổi đi. Vừa là vì thể diện của cô Khánh Dương, cũng là vì thể diện của anh họ và phủ Tuyên Bình Hầu.”
“Nguyên Tông, cô biết con là đứa tốt bụng, không giống loại lòng lang dạ sói kia.” Công chúa Khánh Dương chỉ cây dâu mắng cây hòe, liếc nhìn Chu Nguyên Hanh.
Chu Nguyên Hanh ôm một bụng tức, nhưng thái tử lại nói với vẻ thản nhiên: “Cô cứ yên tâm. Đừng nói là bốn mươi huyện, có là tám mươi huyện, vì cô và anh Gia Ngạn, ta sẽ không bỏ mặc không lo.”
Mặt Chu Nguyên Hanh lại đen thêm một chút.
Hoàng đế và Tiết Lương Nho không thể ngờ rằng, bọn họ chỉ muốn xác định thân phận của tôi mà cuối cùng lại lôi ra một đống chuyện hư hỏng. Mọi người tranh cãi ồn ào làm hoàng đế đau đầu, ánh mắt ông ta lướt qua thái tử rồi lại lướt qua Trình Gia, mở miệng nói: “Thái tử với Gia Ngạn lưu lại. Những người khác lui ra đi.”
“Phụ hoàng, nhi thần không đi. Nhi thần cũng phải lưu lại, bởi vì việc này cũng có dính dáng tới nhi thần.” Chu Nguyên Hanh tỏ vẻ không phục.
Hoàng đế mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, xoa trán nói: “Vậy ngươi lưu lại nghe đi.”
“Tạ ơn phụ hoàng!”
Khi trong điện chỉ còn lại có Trình Gia, thái tử và Thần Vương, hoàng đế nhìn thái tử, chậm rãi nói: “Người mà Tiết tán nhân phái đi đã tìm kiếm ở Tây Vực hơn nửa năm rồi nhưng vẫn chưa tìm được đôi vợ chồng ngươi nói. Thái tử có nhớ nhầm chăng?”
Chu Nguyên Tông lập tức quỳ xuống: “Bẩm phụ hoàng! Nhi thần sao dám lừa gạt phụ hoàng? Người cứu nhi thần quả đúng là một đôi vợ chồng người Ô-tôn.”
“Dân du mục không có nơi ở cố định cũng là bình thường. Tây Vực lớn như vậy, quả thực khó tìm.” Trên mặt hoàng đế không nhìn ra được bất kỳ suy nghĩ nào. Ông ta lệnh cho thái tử đứng lên.
Ông ta lại nhìn về phía Trình Gia, hỏi: “Gia Ngạn, ngươi có biết người đã cứu thái tử là ai không?”
“Bẩm bệ hạ, thần không biết. Thần và thái tử gặp kẻ truy sát ở thành Xích Cốc. Chúng ra tay độc ác, không tha cho ai. Người của chúng thần gần như không còn ai sống sót. Bởi vậy nên thần và thái tử mới lạc nhau, từ đó chưa gặp lại.”
Trình Gia nói, ánh mắt tỉnh rụi nhìn về phía Thần Vương Chu Nguyên Hanh đang đứng bên cạnh.
Chu Nguyên Hanh rõ ràng chột dạ, không nói lời nào.
Ánh mắt hoàng đế dừng lại trên từng người, cũng dừng lại trên người tôi, ông ta hỏi Trình Gia: “Ngươi và cô gái Tây Vực này quen biết nhau, vốn dĩ có thể dẫn nàng ta lập tức quay về Trường An. Vì sao một năm sau mới trở về?”
Tôi nhìn Trình Gia với vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận.
Trình Gia cũng vừa thẹn vừa giận mà trả lời: “Bẩm bệ hạ, thần vốn dĩ bị thu hút bởi khuôn mặt xinh đẹp của nàng, vì thế mới thành thân với nàng. Nào ngờ nàng lại không hề biết phép tắc, ngỗ ngược thô lỗ. Sau đám cưới, nàng ta thường xuyên ra tay đánh mắng thần. Thần thừa dịp nàng ta không đề phòng mà lén trốn đi, sao còn dám dẫn nàng ta quay về Trường An?”
“Trình Gia, bây giờ em biết lỗi rồi, sau này sẽ không đánh chàng nữa. Chàng cho em ở lại được không? Vì em thật sự thích chàng nên mới đánh chàng thôi mà. Em cam đoan sau này sẽ không động tay động chân nữa.”
“Nàng hối hận cũng muộn rồi. A Ly, ta đã cưới người khác làm vợ rồi.”
“Nhưng mà chúng ta cũng đã cưới nhau rồi mà. Chúng ta đã thề dưới ánh trăng trên Thiên Sơn sẽ bên nhau mãi mãi.”
“Đó là Tây Vực, nơi này là Trung Nguyên. Ta chỉ có một người vợ được cưới hỏi đàng hoàng.”
“Nhưng mà người Trung Nguyên chẳng phải được ba vợ bốn nàng hầu sao? Em thực sự thay đổi rồi, không muốn rời xa chàng. Chàng cho em ở lại trong phủ làm vợ lẽ, không được ư?”
“Nàng thực sự đã thay đổi?”
“Thật mà! Em thay đổi thật!! Sau này tuyệt đối không đánh chàng nữa!”