20.
Nhưng rốt cuộc Nấm vạn niên là cái gì, thái tử chưa từng nhìn thấy.
Trình Gia Ngạn cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Gia Ngạn nói ông nội của A Ly cho cây Nấm vạn niên đó vào thuốc, còn lấy của chàng một giọt máu. Nếu không tận mắt nhìn thấy bộ xương rồng hoàn chỉnh kia, Chu Nguyên Tông sẽ cho rằng trên đời có rồng là lời xằng bậy.
Giống như truyền thuyết về gò Rồng Thiên Sơn. Đã có ai thực sự đào ra thứ gì chưa?
Mãi cho đến khi Tiết Lương Nho nói hắn từng ăn thịt rồng, hỏi hắn đã gặp những người nào ở Tây Vực. Chu Nguyên Tông đột nhiên vui mừng không thôi. Hắn mừng vì Trình Gia Ngạn là người quân tử biết giữ chữ tín, cũng mừng vì bản thân không phải kẻ ti tiện bỉ ổi.
Ban đầu khi trở về Trung Nguyên, hắn không làm theo lời Trình Gia Ngạn nói chàng đã ch.ết ở Tây Vực. Hắn muốn giữ lại chút tưởng niệm cho cô của hắn, công chúa Khánh Dương. Hắn cũng hi vọng một ngày kia, Trình Gia Ngạn có thể nghĩ thông suốt mà trở về.
Trước đó, hắn cũng không muốn có người đi quấy rầy hai người họ. Đối với ân nhân cứu mạng, hắn chưa đến mức làm loại tiểu nhân đáng ghét như thế. Cho nên, sau khi trở về từ Tây Vực, hắn nói với mọi người là hắn và anh họ gặp đám người truy sát ở thành Xích Cốc rồi hai người lạc mất nhau. Bản thân hắn bị trọng thương, được người Ô-tôn cứu. Truyện Nữ Phụ
Về sau, hắn liên lạc được với thủ lĩnh cấm quân Ngụy Danh. Hắn hội hợp với bọn họ ở đường cái quan cách Thiện Thiện sáu trăm dặm, lúc này mới trăm cay nghìn đắng trở về Trường An.
Hắn nói người Ô-tôn cứu hắn là một đôi vợ chồng. Họ dẫn hắn theo tới sống ở thành Xích Cốc, Ô Di, Cô Mặc. Hắn không hề nhắc một chữ tới nhà tròn bên dưới Thiên Sơn hay thành Hu-Nê gì đó.
Kể cũng buồn cười, ngày hôm ấy kẻ biết hắn đang nói láo chỉ có một mình Chu Nguyên Hanh. Nhưng Chu Nguyên Hanh lại không dám hé răng, một khi nói ra, thì sẽ lôi ra chuyện gã phái người truy sát thái tử, anh em tương tàn.
Lần trước, chuyện vu cáo thái tử mưu phản mặc dù là chó ngáp phải ruồi, vừa hay đúng ý hoàng đế, nhưng người mà hoàng đế thật sự muốn giải quyết chỉ có Trình thái phó mà thôi.
Ông ta vẫn rất coi trọng thái tử.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Chu Nguyên Hanh đều tức đến nghiến răng.
Không có người nào xảo quyệt hơn hoàng đế. Ông ta coi trọng thái tử nhưng lại để mặc thế lực của gã đơn độc lớn mạnh, để cho các con kiềm chế lẫn nhau, ngấm ngầm đấu đá tranh giành. Song, ông ta cũng có giới hạn, không cho phép tay chân tương tàn.
Hoàng đế là một người có tâm tư rất sâu.
Thái tử chỉ biết Tiết Lương Nho thường luyện đan cho phụ hoàng. Dù thế nào hắn cũng không ngờ rằng, bao nhiêu năm qua, phụ hoàng đã ra lệnh cho Tiết Lương Nho bí mật xây dựng một đội quân diệt rồng. Bọn họ sống trong địa cung của hoàng lăng, chỉ chờ nghe sai khiến. Nếu không có chuyện lần này Tiết Lương Nho ngửi thấy mùi thịt rồng trên người hắn thì có khả năng hoàng đế cũng sẽ không cho hắn biết bí mật về cung điện ngầm của hoàng lăng.
Nhưng bây giờ đã khác, Tiết Lương Nho cho rằng đôi vợ chồng người Ô-tôn đã cứu thái tử là Bạch Long Tây Vực, cho dù không phải thì ắt hẳn bọn họ cũng biết bí mật về gò Rồng.
Đội quân diệt rồng của Trung Nguyên bắt đầu xuất phát đi thẳng tới Tây Vực để tìm đôi vợ chồng người Ô-tôn kia.
Tây Vực có ba mươi sáu nước. Một khu vực rộng lớn như vậy, thái tử biết rất khó tìm. Nhưng trong lòng hắn trước sau vẫn không yên, bởi vì Trình Gia Ngạn vẫn còn ở thành Hu-Nê, rồi cũng có một ngày, bọn chúng sẽ tìm ra Trình Gia Ngạn. Hắn sợ Trình Gia Ngạn gặp nguy hiểm, lại càng sợ Trình Gia Ngạn sẽ đem nguy hiểm tới cho ông cháu A Ly. Không có người nào muốn ông cháu A Ly không được tìm thấy hơn thái tử. Bởi vì hắn là thái tử. Hắn không cho phép thuốc trường sinh bất lão ra đời.
Vị trí thái tử, hắn ngồi sao mà gian nan.
Phụ hoàng có tâm tư kín đáo, khó có thể nắm bắt. Các con của ông bị nắm trong lòng bàn tay, không thể cựa quậy. Mẫu hậu của hắn, người cậu thái phó một lòng trợ giúp hắn, song bởi vì sự nghi kỵ của đế vương mà bị ép tới nhà tan cửa nát.
Cho nên, hắn không cho phép thuốc trường sinh bất lão tồn tại. Hắn muốn phụ hoàng của hắn thuận theo mệnh trời. Tới lúc nên băng hà thì băng hà. Thân thể của hoàng đế đã gần như không bằng ngày xưa, không dùng được bao lâu nữa.
Chu Nguyên Tông mất ngủ trắng đêm. Hắn lệnh cho thân tín đi tới thành Hu-Nê ở Thiện Thiện, lừa Trình Gia Ngạn trở về.
Trình Gia Ngạn sẽ trở về.
Sở dĩ chàng thuyết phục bản thân lưu lại Tây Vực, bởi vì mẹ chàng là trưởng công chúa. Chàng tin chắc không có chàng, công chúa Khánh Dương vẫn vậy có thể sống an nhàn sung sướng, trải qua những tháng ngày cao sang. Nhưng nếu chỉ ngắn ngủi một năm thôi, người mẹ công chúa của chàng lại qua đời bởi vì nhớ thương con trai, Trình Gia Ngạn sẽ đau khổ muốn chết.
Cho nên Trình Gia Ngạn đã quay về.
Mẹ con gặp lại đương nhiên là khung cảnh cảm động lòng người, nhưng sau khi phát hiện mình bị lừa chàng lập tức nổi giận. Nếu không phải vì để ý tới thân phận của mình thì chàng cũng suýt chút nữa ra tay rồi.
Trình Gia Ngạn nói: “Trước đây ta bảo thái tử nói với bọn họ là ta đã ch.ết, cũng là bởi vì ta biết rõ, với thân phận của ta, nếu còn sống, dù là mẹ ta hay là đương kim thánh thượng cũng sẽ không cho phép ta ở lại Tây Vực.”
“Thái tử điện hạ có biết ơn nghĩa là gì không? Có hiểu được quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy không? Ông cháu A Ly đã cứu hai cái mạng của chúng ta. Họ chỉ có một yêu cầu, thái tử lại lấy oán trả ơn, hủy hoại cuộc sống an ổn của bọn họ…”
Mắt chàng đỏ lên, khuôn mặt kìm nén lửa giận. Mãi đến khi thái tử mở miệng nói cho chàng biết, A Ly có thể không phải là người, Trình Gia Ngạn mới sững sờ, suy nghĩ đầu tiên là hoang đường.
Chu Nguyên Tông kể hết ngọn nguồn mọi chuyện cho Trình Gia Ngạn nghe. Hắn nói: “Ta không phải người quên ơn phụ nghĩa. Gọi anh về, chỉ là để bảo vệ họ tốt hơn mà thôi. Tây Vực rộng lớn như vậy, bọn họ lại không dễ bị chú ý, nhưng anh thì khác…”
“Gia Ngạn, anh quên nàng ấy đi. Từ nay về sau, đừng nhắc tới nàng trước mặt bất kỳ ai khác.”
Đúng vậy, Trình Gia Ngạn đương nhiên sẽ không nhắc, cũng không thể nhắc tới. Kỳ Mạc vẫn còn ở Trường An, đợi chàng cùng nhau quay về. Chàng trốn trong thư phòng, muốn viết cho A Ly một bức thư. Nước mắt thấm ướt hết trang này tới trang khác.
Trình Gia Ngạn vẫn luôn là người dễ mềm lòng, nhất là với A Ly. Chàng không biết nên nói thế nào, cũng không biết rốt cuộc A Ly là rồng hay là người. Chàng nhớ tới một năm ấy sau khi hai người thành hôn, A Ly đã ghé vào tai chàng mà nói không chỉ một lần:
“Chúng mình phải sinh rồng con, sinh rồng con.”
“Trình Gia, sao em còn chưa sinh rồng con nhỉ. Có phải chàng có vấn đề gì không?”
Nghe nhiều rồi, Trình Gia Ngạn chỉ cho rằng rồng con là cách gọi em bé của riêng A Ly. Nhất là A Ly nghi ngờ chàng có vấn đề. Mỗi lần nghe được, chàng đều tức giận bật cười, dốc sức để chứng minh cho nàng ấy thấy.
A Ly, A Ly.
Trình Gia Ngạn ôm mặt, nước mắt thấm ướt lòng bàn tay. Chàng thừa nhận bản thân rất tệ. Rõ ràng chàng đã có hôn ước với Tạ Thời Vi của phủ Tuyên Bình Hầu, nhưng sau khi gặp được A Ly ở Tây Vực, chàng lại thật sự động lòng.
Đôi mắt của A Ly còn trong hơn cả bảo thạch. Nàng thường hay cười, khi tức giận sẽ phùng má lên, tất cả vui buồn đều hiện trên nét mặt. Nàng thẳng thắn đơn thuần, xinh đẹp trong trẻo. Nàng là mặt trăng trên Thiên Sơn.
Bản thân là con nhà quý tộc ở thành Trường An, từ nhỏ Trình Gia Ngạn đã lớn lên dưới sự chỉ dạy nghiêm khắc của cha chàng. Cha chàng trọng lễ phép, cho nên cuộc sống của chàng cũng tuân theo nề nếp, không cho phép bất cứ sự ngỗ ngược nào.
Chàng lớn lên dựa theo yêu cầu của cha, làm một đứa con trai, một quý công tử nhà quan không ai có thể bắt bẻ, cũng rơi vào những tranh đấu hoàng quyền và gia tộc không ngừng nghỉ.
Chàng là thư đồng của thái tử, lớn lên cùng thái tử. Âm mưu quỷ kế, đùa bỡn quyền mưu là con đường bọn họ nhất định phải đi.
Thế nhưng sau khi gặp gỡ A Ly, chàng đã rung động và thèm muốn nàng hơn bất cứ thứ gì.
A Ly là mặt trăng trên Thiên Sơn. Nàng chỉ nên bình yên, mãi mãi làm mặt trăng trên Thiên Sơn.
Trình Gia Ngạn lau nước mắt rồi chuẩn bị một ngàn lượng vàng. Ngày kế, chàng mang tới cho Kỳ Mạc với vẻ kiêu ngạo, giọng nói thờ ơ: “Một ngàn lượng vàng này ta cho A Ly, coi như bồi thường. Ngươi bảo nàng ấy quên ta đi. Ta sẽ không quay về.”