Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 347: Cho Ta Công Đạo



Không phải có câu nói oan có đầu nợ có chủ sao, vì sao tới phiên mình thì lại thành ra thế này?!

Sở Niệm đứng chết trân tại chỗ thực sự tức giận, không thể đi ra khỏi cửa, còn bị Tử Lam Sam chế giễu. Dạo này gặp cái vận hạn khỉ gió gì vậy chứ!

Ý vị thâm trường nheo mắt, cô không cho rằng Tử Lam Sam ‘trùng hợp’ xuất hiện, là vì tới giúp mình.

Quay sang ra hiệu Trịnh Nam bảo hộ Thích Tiểu Vi, Sở Niệm đi tới chỗ Tử Lam Sam, cố ý đứng cách một đoạn, ngồi xuống.

“Nói đi, lần này ngươi lại muốn làm gì?”

“Ồ, ngươi tựa hồ không sợ ta?” Sở Niệm không run rẩy sợ hãi làm Tử Lam Sam có bất ngờ, đó giờ gặp nhau ba lần, thì tới hai lần là cô nàng tới để giết Sở Niệm rồi.

“Sợ ngươi, thì ngươi không giết ta sao??” Sở Niệm không chút khách khí ném cho cô nàng một ánh mắt xem thường, nữ quỷ này… Thật đúng là đồ ngốc!

Tính tình thẳng thắn của Sở Niệm cũng làm Tử Lam Sam thay đổi cảm giác về cô. Không cười nhạo âm hiểm như trước, cô ta giương khóe môi cười. “Ha ha, có ý tứ, có ý tứ! Trách không được Hạn Bạt vì ngươi, đều cam tâm tình nguyện chắp tay dâng đồ của mình cho người khác.”

“Hạn Bạt?” Đây là Sở Niệm lần thứ ba nghe thấy hai chữ này, cũng có lần cô hỏi bà nội, Hạn Bạt rốt cuộc là cái thứ gì. Nhưng là bà cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi hết nửa ngày, ấp úng đến cuối cùng cũng chưa nói rõ ràng.

Lần trước trong ảo cảnh thì Tử Lam Sam đã từng nói với Thương Sùng hai chữ này. Sở Niệm ngồi trên ghế xoay người đảo mắt, cô đang suy nghĩ có nên lợi dụng cơ hội lần này hỏi cô ta rõ ràng về vấn đề này không.

Ra vẻ kinh ngạc, mở to đôi mắt nai, Sở Niệm nhìn Tử Lam Sam, gãi gãi đầu

"Tử Lam Sam, chúng ta tốt xấu gì cũng coi như không đánh không quen đúng không?"

"Hở? Ngươi muốn nói cái gì?"

"Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi ngươi là... Hạn Bạt... rốt cuộc là cái gì vậy?"

Lần này đến phiên Tử Lam Sam mở rộng tầm mắt, cô ta kinh ngạc cau mày, âm thanh đề cao lên vô cùng kích động. “Ngươi thế nhưng không biết Hạn Bạt là gì? Vậy ngươi có biết hay không…”

“Có biết hay không cái gì?” Tử Lam Sam kịp thời im bặt làm Sở Niệm trong lòng bực bội, cái loại cảm giácnghẹn khuất này quả thực tựa như đáp án sắp biết đến nơi rồi lại bị đối phương lấp bí mật lại một lần nữa.

Có chút nóng vội mà bật đứng dậy từ trên ghế dựa, Sở Niệm bước tới trước mặt Tử Lam Sam, tiếp tục truy vấn: “Ngươi mới vừa nói có biết hay không cái gì? Tử Lam Sam, ngươi đó nha, có thể đem hết mọi chuyện ra nói rõ ràng một lần hay không chứ!”

Trong tình thế cấp bách này, Sở Niệm cùng với Tử Lam Sam đang kinh ngạc bỗng hóa ra quan hệ trực tiếp, một người một quỷ lần đầu tiên hòa bình nhìn nhau căn vặn, sau cùng vẫn là do Tử Lam Sam ngửa đầu lên trời cười một tràng dài kết thúc thế giằng co.

Nhìn Tử Lam Sam trước mặt đang cười với cảm xúc vô cùng phức tạp, Sở Niệm tức tới ngứa ngáy chân răng.

Cũng không quan tâm đánh không lại, Sở Niệm lúc này trong đầu chỉ còn nghĩ tới đại chiến cùng Tử Lam Sam năm trăm hiệp!

Đuổi ma bổng bị đặt ở trên bàn phía sau, Sở Niệm xắn tay áo, bộ dáng quả thực là sẵn sàng quyết đấu!

Mắt thấy cô nàng hướng Tử Lam Sam vung quyền lên, quỷ tiên sau cùng cũng ngưng cười, bất động thanh sắc mà lắc người về phía sau.

Tử Lam Sam cất lời làm Sở Niệm không hiểu mô tê gì cả.

“Nha đầu, rất nhiều chuyện không phải cần thiết phải rõ ràng. Hồ đồ, tự nhiên cũng sẽ có hạnh phúc của kẻ hồ đồ.”

Mắt nhìn bầu trời đang dần chuyển sắc trắng, Tử Lam Sam cong môi, nhìn về phía Trịnh Nam vẫn đang bảo vệ Thích Tiểu Vi trong góc.

“Ngươi yên tâm, buổi tối hôm nay ta tới nơi này mục đích cũng không phải vì ngươi.” Tử Lam Sam giơ tay chỉ Trịnh Nam, hai tròng mắt màu đỏ hiện lên một tia tham lam. “Nữ quỷ này mới đúng là điều mà ta muốn.”

Vốn dĩ đã bị Tử Lam Sam khiến cho nghẹn một bụng tức, lúc này Sở càng không thể để cho cô ta có được thứ mà cô ta muốn.

Nhanh chóng chặn đứng tầm mắt của cô ta, Sở Niệm trầm mặt nói với Tử Lam Sam: “Tử Lam Sam lại đùa sao? Một nữ quỷ chưa tới một năm, chẳng lẽ ngươi muốn nhận người ta làm đồ đệ?”

Có thể trở thành quỷ tiên thì thân phận cũng đã sớm không thuộc về địa phủ.

Các nàng có thể tự do hành tẩu trên nhân thế, đương nhiên cũng có thể giống nhân loại như vậy, thu một ít quỷ làm đồ đệ hoặc là gia phó.

Tử Lam Sam ý tưởng, trước nay Sở Niệm đều là cân nhắc không ra. Lòng của nữ nhân như là kim nơi đáy biển… huống chi là nữ quỷ sống đã gần ngàn năm như thế này.

Tử Lam Sam ngồi trên thành cửa sổ rõ ràng bị ý tưởng không hợp logic này của Sở Niệm chọc cho tức cười, lần đầu tiên cô ta phát hiện ra, có nha đầu này ở bên mình… kỳ thực cũng không tồi.

Đôi mắt vũ mị hơi giương lên, Tử Lam Sam ngước mắt nhìn Sở Niệm chớp chớp mắt. “Kêu nó làm đồ đệ ta, thật tình có chút chướng mắt. Nhưng nếu như là ngươi… ta thực là có thể suy xét một chút.”

Quỷ tiên có thể giết mình trong nháy mắt này tự nhiên nói muốn thu nàng làm đồ đệ, Sở Niệm giật giật khóe môi, hôm nay đúng là không nên ló đầu ra ngoài!

Rùng mình chạy lùi về phía sau thật nhanh, Sở Niệm lấy tay che ngực, ánh mắt kiên định. “Ngại quá, Sở Niệm ta chỉ thích nam nhân!”

“Hơ…” Tử Lam Sam cười ngặt nghẽo, tay ôm bụng nhìn Sở Niệm, lăn lộn cười.

Nữ quỷ này là bị Trần Đông ban nãy đánh cho hỏng đầu hay sao vậy? Sở Niệm cạn lời, chỉ có thể ngồi giương mắt chờ cô ta cười hết.

Trên trán nổi gân xanh, Sở Niệm nhịn lúc lâu cuối cùng bạo phát.

“Ta nói nè đại tỷ, mình có thể không cười sao! Tốt xấu đường đường là quỷ tiên, mình cũng phải giữ chút điểm đứng đắn chứ?!”

“Đứng đắn?” Tử Lam Sam xoa xoa gương mặt cười tới đau, suy nghĩ rồi nói: “NNgại quá, hai chữ kia trước nay đều không thích hợp với ta.”

“… Ngươi thắng!”

Nhìn Sở Niệm bị mình khi dễ nên tới mức nói không kịp nghĩ, Tử Lam Sam cười khẽ, sắc mặt cuối cùng bình thường một ít.

Cô ta cao ngạo khoanh tay trước ngực, đi thẳng vào vấn đề nhưng thật đúng là khiến người ta không hiểu nổi. “Lúc nãy ta nói rồi, hôm nay mục đích ta tới đây là vì nữ quỷ kia. Sở Niệm, chỉ cần ngươi không nhiều chuyện thì… hôm nay ta có thể thả ngươi.”

Thái độ cao cao tại thượng đó đúng là chọc điên Sở Niệm, cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại. “Chuyện của ngươi trước giờ ta không muốn nhúng ta. Nhưng ngươi muốn mang Trịnh Nam đi thì ít nhất cũng phải cho ta một công đạo chứ!”

“Lý do?”

“Cái gì?” Sở Niệm sửng sốt, quả nhiên chính mình vẫn theo không kịp tư duy nhảy cóc của người ta.

Tử Lam Sam tính tình luôn luôn không tốt, hiện tại phá lệ có chút kiên nhẫn. Cô ag1c cặp đùi thon dài lên cao, dùng tay nâng cằm, cong môi với Sở Niệm. “Ngươi đòi công đạo của Tử Lam Sam ta, vậy cũng phải cho người ta lý do để nguyện ý làm vậy chứ!”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv