Trần Đông mím chặt môi biểu thị lập trường, dám đối lập cùng quỷ sai, Sở Niệm… ngươi đúng là chọc tổ ong vò vẽ mà!
Trong lòng dù biết nếu dám chọc giận Trần Đôn thì ngày tháng sau này của mình sẽ không tốt đẹp gì, nhưng Sở Niệm cũng hiểu rõ, mình tuyệt đối không thể để cho Thích Tiểu Vi xảy ra chuyện.
Quần áo Trịnh Nam lại biến thành màu đỏ tươi, chỉ có điều lúc này cô ta dùng lệ khí chỉ vì muốn bảo hộ cho tính mạng của Thích Tiểu Vi.
Trong phòng duy trì không khí trầm mặc, giống như vận sức chờ bùng phát, ai cũng căng thẳng trng lòng.
Không nghĩ tới mọi việc diễn biến quá mức phức tạp như vậy, Sở Niệm ôm quyền, hướng về phía Trần Đông cúi đầu.
“Quỷ sai đại nhân, mọi việc hôm nay đều do Sở Niệm không xử lý chu đáo. Sở Niệm đảm bảo sẽ hoàn toàn xóa hết ký ức của cô ấy, thỉnh quỷ sai đại nhân hạ thủ lưu tình.”
Trần Đông yên lặng, đối với một lão quỷ thì hắn căn bản không có bất cứ cảm tình gì cả. Ánh mắt đỏ đầy lệ khí vẫn còn nguyên, Sở Niệm biết sát ý trong lòng Trần Đông vẫn chưa tan.
Phải làm sao để hóa giải đây… phải làm sao mới có thể khiến Trần Đông buông tha cho Thích Tiểu Vi?
Vốn là chỉ muốn Trần Đông đưa Trịnh Nam đi thôi, hiện tại sao lại thành ra thế này?
Sở Niệm đau đầu, việc này thật đúng là khó làm!
Tựa hồ nhận thấy Trịnh Nam đang muốn động thủ cùng Trần Đông, Sở Niệm lao lên phía trước một bước quát:
“Trịnh Nam, nếu ngươi không muốn Tiểu Vi chôn cùng thì đừng có làm cái gì hết!”
Trịnh Nam cắn răng, nhíu mày, cuối cùng vẫn là lơ lửng tại chỗ, không nhúc nhích.
Một con lệ quỷ tép ríu muốn đánh nhau cùng quỷ sai, Trịnh Nam thật đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp mà.
Không nói tới Trần Đông sẽ dùng cách gì trong vài phút xé nát Trịnh Nam, mà ngay cả mình cùng Thích Tiểu Vi cũng không còn sống mà rời khỏi đây.
Hạ quyết tâm rất lớn, Sở Niệm quỳ một gối trên mặt đất. Cô nhìn chằm chằm trần đông, sau đó mở miệng nói: “Quỷ sai đại nhân, chỉ cần ngài hôm nay nguyện ý buông tha cố chủ ta, Sở Niệm nguyện ý dùng ba năm thọ mệnh trao đổi!”
Nghe Sở Niệm nói như vậy, Trần Đông vẫn luôn không dao động sau cùng cũng có chút phản ứng. Ông kinh ngạc cau mày, lấy tay đỡ đỡ mắt kính, sau đó nói với Sở Niệm: “Ngươi dùng thọ mệnh để bảo hộ một người không liên quan, Sở Niệm, như vậy đáng giá sao?”
“Có đáng giá hay không, trong lòng ta tự hiểu rõ.” Sở Niệm nhìn chăm chú Trần Đông, từng chữ một nói ra.
Thọ mệnh của đuổi ma nhân vốn dĩ quý giá hơn rất nhiều so với người thường, sống bớt ba năm thôi mà, Sở Niệm khẽ cắn môi, coi thì cứ thế bỏ qua đi!
Cô có thể cảm giác được Trần Đông dao động, chỉ cần thêm chút thời gian nữa là có thể bảo vệ được tính mạng của Thích Tiểu Vi rồi.
Cũng không phải là thánh mẫu gì, chỉ là cô đã đáp ứng người khác thì Sở Niệm sẽ nhất định phải làm được.
Từng phút giây trôi qua, Trần Đông vẫn còn đa nghi máu lạnh trầm ngâm do dự.
Sở Niệm lúc này thật đúng là không có thời gian đi hỏi tiếp về luân hồi của Trịnh Nam, có nhân thì có quả, hoặc là… đây cũng chính là số mệnh của cô ta.
Quỳ trên mặt đất hơi ẩm lâu làm cho Sở Niệm vô cùng khó chịu, cô vẫn cắn chặt răng, thẳng người.
Bỗng nhiên một mùi hương phấn quen thuộc ập vào mặt cô, Sở Niệm thở dài, quả nhiên thật đúng là họa vô đơn chí a!
Hình bóng quen thuộc lại lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt Sở Niệm, Tử Lam Sam hừ lạnh một tiếng, trực tiếp hướng về phía Trần Đông đánh tới.
Nhìn hai quỷ hồn trước mắt đánh nhau khí thế ngất trời làm Sở Niệm quỳ trên mặt đất vừa buồn bực vừa kinh ngạc.
Lúc nãy cô còn tưởng Tử Lam Sam tới giết mình cơ mà. Làm sao đảo mắt một cái, quỷ tiên này lại cùng Trần Đông… đánh nhau?
Chẳng lẽ Tử Lam Sam cùng Trần Đông có thù oán? Bằng không kêu là cô ta giúp mình, đúng là lạ lùng!
Nhanh chóng vọt dậy, Sở Niệm giữ chặt tay Thích Tiểu Vi kéo cô ta ra khỏi phòng. Vật vã mới chạy tới cửa thì phát hiện cửa phòng đóng chặt không mở được.
“Đáng giận!” Sở Niệm nhịn không được mắng một câu, quay đầu lại nhìn Tử Lam Sam đánh không phân cao thấp cùng Trần Đông, nói: “Ngươi nha tới thì cứ tới đi, sao không cho người ta ra khỏi phòng?!”
Không thể không thừa nhận, Tử Lam Sam năng lực so với tưởng tượng của cô còn mạnh hơn rất nhiều.
Lúc trong ảo cảnh đã làm cho Sở Niệm thấy rõ cô ta vô cùng lợi hại, nhưng lúc này… Sở Niệm thật sự cảm thấy, Tử Lam Sam là một địch nhân phi thường khó giải quyết.
Có thể cùng quỷ sai đánh nhuần nhuyễn, Tử Lam Sam tu vi rốt cuộc là mạnh đến mức nào.
Giết cô, hại cô, quỷ tiên này… Sở Niệm đúng là càng lúc càng không hiểu được.
Trở tay dùng lụa trắng quấn lấy cổ Trần Đông, Tử Lam Sam cong môi cười thích thú: “Mục đích của ta có phải hắn đâu, thả ngươi… ta làm mọi chuyện còn ý nghĩa gì nữa?”
Sở Niệm hoàn toàn đen mặt, nữ nhân này nói chuyện thật đúng là đầy mâu thuẫn a!
Tức muốn hộc máu, Sở Niệm cảnh cáo Thích Tiểu Vi, không cho phép cô nàng gây ra thêm phiền toái!
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm kia hai quỷ hồn còn đangđánh nhau, Sở Niệm hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Trần Đông cũng không nghĩ tới sẽ có một quỷ tiên đột nhiên nhảy ra phá việc của mình, vốn dĩ chính là nước giếng không phạm nước sông, hai loại tồn tại khác nhau, giờ cô ta làm thế này mục đích là vì cái gì.
“Quỷ tiên lớn mật, cũng dám động thủ cùng bổn quỷ sai, ngươi không sợ xuống địa ngục nhận trừng phạt sao?!” Trên tay động tác đã dần dần bắt đầu ở vào thế hạ phong, trong tình thế cấp bách, Trần Đông nhăn chặt mày mở miệng quát lớn.
Hắn hiển nhiên không coi trọng Tử Lam Sam, nhưng nữ nhân tới Hạn Bạt còn không sợ chẳng lẽ lại coi trọng một quỷ sai nho nhỏ của địa phủ sao?
Châm chọc tính dùng năm ngón tay xuyên qua người Trần Đông, Tử Lam Sam cười lạnh, khuôn mặt nhỏ mị hoặc tràn đầy trào phúng.
“Trừng phạt cũng phải coi ngươi có mệnh trở về không phải sao? Quỷ sai đại nhân, hiện tại mạnh miệng cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt đâu.”
Bị Tử Lam Sam làm cho bị thương, Trần Đông đương nhiêu hiểu ý của cô ả, hung tợn hung tợn trừng mắt nhìn Sở Niệm đứng ở trong một góc, sau đó cắn răng biến mất.
Sở Niệm tỏ vẻ nàng cũng thực vô tội được không? Đặc biệt người đả thương Trần Đông … Còn không phải là mình.
Nửa hỉ nửa bi xoa xoa cái trán, Sở Niệm cảm thấy sự tình buổi tối hôm nay, thật đúng là vừa như tấn bi hài.
Cái gì kêu cái là trước có sói, sau có hổ, sống qua 21 năm giờ cô đã minh bạch.
Nhìn Thích Tiểu Vi kia đã bị dọa ngốc, Tử Lam Sam đem tay lau sạch sẽ mặt bàn, ngồi xuống.
Ánh mắt chuyển qua chuyển lại trên người Sở Niệm, cô nàng đắc ý vui sướng khi thấy người gặp họa. “Sở Niệm, ta cảm thấy quỷ sai kia sẽ không dễ dàng mà bỏ qua đâu. Chậc chậc chậc… ta thật có điểm đồng tình với ngươi đó.”
Xàm, rõ ràng ngươi làm bị thương người ta! Đồng tình? Đồng tình cái đầu quỷ ngươi đó!