“Ông nội, sư phụ, anh Tô tới rồi!” Thiện Vũ Băng kéo tay Tô Vũ đi vào trong sân, nói với hai ông cụ đang vui tươi hớn hở ngồi sưởi nắng.
Thiện Bổn Thanh quay đầu lại, thấy Tô Vũ tới thì vội vàng đứng lên hô: “Cậu Tô đến chơi cũng không báo trước một tiếng, nhìn xem bây giờ tôi chưa kịp chuẩn bị gì hết, mau ngồi đi!”
Tô Vũ cười đi qua, “Lão tướng quân coi trọng tôi quá rồi. Hôm nay tôi đến đây là vì có chuyện muốn nhờ.”
Thiện Bổn Thanh nhẹ nhàng nhướng mày, bảo Tô Vũ ngồi xuống rồi hỏi: “Là chuyện gì vậy? Cậu Tô cứ nói đi đừng ngại!”
“Thực tế thì không phải là chuyện gì lớn, chính là dạo này tôi muốn tổ chức một thương đội đi thôn Tả Kỳ hái thuốc, nhưng mà vùng địa phương có quân đội canh gác, nên tôi mới đến đây nhờ lão tướng quân nói một tiếng.”
Nghe xong lời nói của Tô Vũ, Thiện Bổn Thanh vẫy vẫy tay nói: “Tôi còn tưởng là chuyện gì lớn, người quản bên đóng quân là người quen của tôi, tôi nói một tiếng là được rồi.”
Đối với người bình thường mà nói, chuyện này có lẽ khó hơn lên trời. Nhưng đối với Thiện Bổn Thanh mà nói, chuyện này chỉ đơn giản là một cuộc gọi điện thoại thôi.
Đây chính là lý do vì sao có vô số người trong xã hội muốn có mối quan hệ với người quyền quý.
“Vậy tôi cảm ơn trước nhé!” Tô Vũ chắp tay nói với Thiện Bổn Thanh.
Đây không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến Tô Vũ đến đây. Bởi vì chuyện này chẳng là chuyện to tát gì với Thiện Bổn Thanh.
Mục đích chủ yếu hôm nay của anh là muốn hỏi ông cụ giữ mộ về chuyện của Thiên Cơ Các, bởi vì anh đang cực kì cần một loại thuốc chính trong đơn thuốc là túi mật nham xà.
“Cậu Tô, đã lâu không gặp!” Lúc này, ông cụ giữ mộ cũng đi lại chào hỏi.
Tô Vũ gật đầu rồi ra dấu với ông cụ giữ mộ: “Chúng ta nói chuyện riêng một lát đi."
Ông cụ giữ mộ nhìn Thiện Bổn Thanh, dường như là cảm thấy có chút không ổn, bởi vì bọn họ đang ở nhà người khác.
Có điều, đến cùng ông ta vẫn đi theo Tô Vũ: “Chắc là cậu Tô muốn hỏi thăm về chuyện của Thiên Cơ Các đúng không?”
Tô Vũ gật gật đầu, nói: “Tôi mới vừa nghe Vũ Băng nói là ông định dẫn Vũ Băng về Thiên Cơ Các?”
“Đúng vậy! Theo tin tức mới đây, vài vị trưởng lão của Thiên Cơ Các vì tuổi tác già cả nên đã dần mất đi quyền khống chế Thiên Cơ Các, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm hay muộn gì Thiên Cơ Các cũng sẽ tan rã. Dạo này Vũ Băng tiến bộ khá nhiều, tôi cảm thấy cũng sắp tới lúc rồi.” Ông cụ giữ mộ nói đại khái kế hoạch của mình. Ông ta hi vọng Tô Vũ ủng hộ mình.
Tuy rằng Thiện Vũ Băng là các chủ đời kế tiếp, nhưng mà đó là quy củ trước đây của Thiên Cơ Các. Ông ta biết rằng quy củ được thành lập trên cơ sở là thực. lực. Hiện nay Thiên Cơ Các tan rã, ông ta cảm thấy mình có chút thế đơn lực mỏng.
“Thế này đi, chúng ta sẽ đi Thiên Cơ Các trong hai ngày sắp tới, tôi còn vài chuyện cần phải chuẩn bị nữa, khi nào đi ông cứ báo một tiếng với tôi là được. Tô Vũ bắt đầu thực hiện từng bước trong kế hoạch của mình.
Đầu tiên là phải tìm được túi mật nham xà ở Thiên Cơ Các, sau đó là đi khu vực biên thận.
Sau khi bàn bạc xong với ông cụ giữ mộ, Tô Vũ chào Thiện Bổn Thanh, đi nhanh về phía bệnh viện Kim Lăng.
Trong phòng bệnh, Dạ Oanh bị thương trong chuyến đi thành phố cổ ngầm sa mạc, hiện giờ đã khỏe hơn một chút rồi, ít nhất là không cần phải có người trông coi 24/24.
“Sao chỉ có một mình cô vậy? Hai người kia đâu?” Tô Vũ đi vào phòng bệnh thì thấy Dạ Oanh ngồi một mình bên cửa sổ đọc sách.
Dạ Oanh chợt quay đầu lại, thấy là Tô Vũ thì vội vàng bỏ quyển sách xuống, vô thức đứng dậy, nhưng lại bị Tô Vũ bước lên ngăn cản: “Đừng kích động, lo dưỡng thương đi!”
“Anh Tô đến đây cũng không chịu báo trước một tiếng. Hai người kia đi viện điều dưỡng thăm người bệnh rồi. Dạo này bọn họ gần như ở trong bệnh viện, cảm thấy không được tự nhiên. Hơn một tuần nữa là tôi xuất viện rồi. Tôi bảo bọn họ đi thuê một căn nhà, dưỡng thương cho khỏe rồi nói sau.”
Tuy rằng Dạ Oanh đang ngồi trên xe lăn, nhưng mà lại khá vừa lòng với cuộc sống trước mắt, ít nhất là không cần phải lo lắng đề phòng.
“À phải rồi, hôm nay anh Tô đến đây làm gì vậy?” Dạ Oanh quay đầu hỏi Tô Vũ.
“Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là thuận đường đến thăm cô mà thôi. Mà các cô có đủ tiền thuê nhà không? Nếu không đủ thì cứ nói với tôi.” Dạ Oanh cười nói: “Lần trước bán bức tranh kiếm khá nhiều tiền, đủ tiêu rồi.”
“Tôi đến đây để nói về chuyện sắp đi biên thận. Tôi hi vọng các cô có thể dẫn đường, đương nhiên là chỉ đi khi cô khỏe hẳn.”
Nghe vậy, Dạ Oanh cúi đầu nhìn chân mình, sau đó thở dài một hơi: “Vết thương của tôi không lành nhanh được. Nếu anh Tô sốt ruột thì có thể để đám Hầu Tử dẫn anh đi.”
Tô Vũ ngồi trên giường bệnh, nói: “Cô cũng biết hai anh em kia mà, tách ra với cô là làm việc không nhanh nhẹn nữa. Không sao, tôi có thể chờ, có điều vẫn phải chuẩn bị trước, lo trước tránh họa đấy mài”
Dạ Oanh gật đầu nói: “Thật ra chúng tôi có từng nghĩ lại chuyện khi ấy, tuy rằng chúng tôi không biết bên trong ngôi mộ có thứ gì, nhưng theo lời Hầu Tử thì từ sau khi ra khỏi ngôi mộ, cho đến rất lâu sau đó, anh ta đều cảm thấy tinh thần có chút hoảng hốt.”
Tô Vũ nhíu mày: “Là sao?”
Tố chất tâm lý của đám người Dạ Oanh cực kì cao, có thể thấy rõ sau lần vượt núi đao biển lửa từ thành phố cổ ngầm sa mạc, bọn họ không hề có vấn đề gì về tinh thần.
“Bọn họ cảm thấy có thể là ảo giác, hoặc là có thứ gì đó quấy nhiễu thần kinh của bọn họ. Chúng tôi cho rằng đây là nguyên nhân chủ yếu khiến chúng tôi tổn thất nặng nề lúc ở trong mộ.” Sau một thời gian dài suy nghĩ kỹ càng, đám người Dạ Oanh đoán rằng bọn họ gánh chịu hậu quả nghiêm trọng là do nảy sinh ảo giác ở bên trong mộ.
“Ảo giác hả? Bọn họ thấy gì vậy?” Tô Vũ nghiêm túc hỏi. “Chắc là vì bọn họ rút lui kịp thời nên không nhớ kỹ cho lắm. À phải rồi, Bàn
Tử từng nói là thấy một con cá voi khổng lồ bên trong mộ, chỉ là sau lại anh ta không nhớ rõ được là ảo giác hay là tranh tường trong mộ.”