Thành phố Kim Lăng vẫn cứ nhộn nhịp như ngày nào. Đủ loại kiểu dáng siêu xe đỗ bên ngoài Ngự Thiện Cung, nhìn là biết hoạt động kinh doanh phát triển liên tục.
“Sư phụ và sư nương đến đây cũng không chịu báo trước với em một tiếng nữa” Lúc đến cửa Ngự Thiện Cung, Mã Hiểu Lộ mới gọi điện thoại cho Tiêu Tuyết Ni.
Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ hơi bất ngờ khi thấy Tiêu Tuyết Ni đeo tạp đề, cầm cái xẻng, nhìn là biết vừa ra khỏi phòng bếp.
“Wao, có phải là chị nên gọi một tiếng đầu bếp hay không?” Mã Hiểu Lộ cười đi lên nhìn Tiêu Tuyết Ni từ trên xuống dưới một lần.
Tiêu Tuyết Ni cười đón hai người đi vào trong: “Sư phụ cứ bảo em phải khống chế cho được ngọn lửa, em mới nghĩ là có thể thử khống chế ngọn lửa lúc xào rau hay không. Hai người có muốn thử món bò bít tết hôm nay em nấu không?”
Mã Hiểu Lộ nói với vẻ mong chờ: “Chị phải ăn thử mới được.”
Lúc này, Tôn Tử Hàm đi tới. Anh ta cũng đeo tạp đề, trên đầu đội mũ đầu bếp, vừa nhìn là biết hai người họ cùng nấu cơm trong phòng bếp.
Nghĩ kỹ lại thì cái hình ảnh ấy rất là lãng mạn. Tiêu Tuyết Ni quay người giới thiệu: “Đây là sư phụ em. Còn đây là sư nương, anh từng gặp rồi đấy.”
Tôn Tử Hàm vội vàng chùi tay vào tạp đề. Anh ta vốn định bắt tay với Tô Vũ, nhưng lại phát hiện tay mình vẫn chưa hết dầu mỡ, ngại ngùng mà nói: “Sư phụ, sư nương, hai người lên phòng nghỉ ngơi một lát đi, bọn em nấu cơm cho hai người ăn.”
Tô Vũ gật đầu. Ít nhất là nhìn từ mặt ngoài, Tôn Tử Hàm rất là lịch sự. Thật ra thì Tô Vũ không lo lắng nhiều lắm, bởi vì anh tin chắc rằng Tiêu Tuyết Ni sẽ không bị tình yêu làm cho ngu người, Tiêu Tuyết Ni chắc chắn sẽ suy xét kỹ càng lúc lựa chọn người bạn đời của mình.
Thực tế giống như suy đoán của Tô Vũ. Tiêu Tuyết Ni đã từng quan sát kỹ càng Tôn Tử Hàm, thậm chí đến tận bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn quan sát.
“Hello, sao hai vợ chồng anh Tô lại đến đây vậy?” Phó Cổ đang bận rộn làm việc bên trong sảnh, nhìn thấy hai vợ chồng Tô Vũ thì vội vàng chạy lại chào hỏi.
“Ha ha... Anh đang bận lắm hả? Chúng tôi chỉ tới chơi thôi.”
“Không bận lắm, mỗi ngày đều như thế thôi, làm mãi cũng quen, để tôi dẫn hai người lên lầu.” Dứt lời, Phó Cổ định dẫn hai người Tô Vũ lên phòng trên lầu.
€ó điều, Mã Hiểu Lộ xua tay nói: “Anh bận thì thôi đi, tự chúng tôi đi là được
rồi” Đây không phải là lần đầu tiên Mã Hiểu Lộ đến đây, nên cô rất quen thuộc với nơi này.
Sau khi đi vào phòng, Mã Hiểu Lộ nói: “Anh cảm thấy anh ta thế nào?”
Tô Vũ ngồi trên ghế, nhướng mày nói: “Trông có vẻ tuấn tú lịch sự, không biết có phải là giả vờ hay không. Dù sao thì chúng ta cũng chỉ xem thử thôi, quyền quyết định cuối cùng vẫn ở trong tay Tuyết Ni.”
Lúc này, Tôn Tử Hàm tự mình bưng hai phần bò bít tết đi vào. Anh ta đã thay bộ đồ khác, đặt hai đĩa bò bít tết trông khá ngon miệng trước mặt hai người, ra hiệu mời ăn: “Mời sư phụ sư nương nếm thử, Tuyết Ni cố ý làm món bò bít tết, có thêm một ít bột hồi hương nữa.”
Dứt lời, Tôn Tử Hàm ngồi xuống bên cạnh hai người.
Mã Hiểu Lộ ăn thử rồi khen liên tục: “Mùi vị rất ngon, nhưng tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.”
Mã Hiểu Lộ nhai nhai rồi chợt nhận ra chỗ nào không ổn: “Oh, hóa ra là thịt già, nhai không nổi.”
Nghe vậy, Tôn Tử Hàm cúi đầu cười trộm, vừa lúc Tiêu Tuyết Ni đi vào, vỗ một cái lên trên cổ Tôn Tử Hàm: “Anh cười cái gì hả? Phần của sư nương là em làm, em sợ không chín nên chiên lâu một chút thôi mà.”
Sau khi ăn xong, Tô Vũ hỏi: “Tôi muốn ra ngoài, ai đưa tôi đi được?”
Anh vừa dứt lời, Tôn Tử Hàm đứng dậy, hai người cùng đi ra ngoài.
“Sư phụ định đi đâu?” Lúc ra khỏi Ngự Thiện Cung, Tôn Tử Hàm vừa lấy chìa khóa xe vừa hỏi.
“Đại viện nhà họ Thiện.”
Vừa nghe lời nói của Tô Vũ, Tôn Tử Hàm sửng sốt.
Anh ta biết rõ đại viện nhà họ Thiện hơn bất cứ người nào hết, nơi đó không phải muốn đi là đi, có điều nghĩ lại thì lần trước Ngự Thiện Cung khai trương, ông
cụ Thiện đã tự mình đi dự, không phải ai cũng có được cái loại vinh dự này.
Hai người đàn ông sáp lại với nhau là không có bao nhiêu đề tài để nói chuyện. Cuối cùng, Tô Vũ nhìn sườn mặt Tôn Tử Hàm, hỏi: “Yêu cô ấy không?”
Nghe vậy, Tôn Tử Hàm suýt nữa nghẹn họng. Anh ta vội vàng chạy chậm lại, trong phút chốc không biết nên trả lời như thế nào.
“Sao hả? Cần phải suy nghĩ rất lâu mới có thể trả lời hả?” Tô Vũ tiếp tục hỏi.
“Yêu, đương nhiên là yêu rồi, chỉ là...” Tôn Tử Hàm định giải thích, nhưng lại bị Tô Vũ cười ngắt lời: “Được rồi, nhớ kỹ lời nói hôm nay.” Lúc này, ô tô đã tới cửa đại viện nhà họ Thiện, Tô Vũ xuống xe rồi nói: “Về trước đi.”
Nhìn bóng dáng xa dần của Tô Vũ, Tôn Tử Hàm đột nhiên có loại cảm giác người vừa mới đứng ở trước mặt anh ta giống như là một người nhỏ tuổi, thực tế lại như là người cùng lứa tuổi với anh ta.
Nói sao thì anh ta thật sự là khâm phục Tô Vũ. Bởi vì Tô Vũ còn trẻ tuổi, lại có thể dễ dàng ra vào đại viện nhà họ Thiện, thật sự là rất khó làm được điều này.
“Anh Tô, lâu lắm rồi anh mới chịu đến thăm em, em còn tưởng rằng anh quên em rồi.” Tô Vũ vừa vào trong sân là Thiện Vũ Băng chạy nhanh lại chỗ Tô Vũ.
“Ha ha ha... Dạo này thế nào rồi? Võ thuật có tăng lên không?” Tô Vũ năm tay Thiện Vũ Băng, hỏi.
“Đương nhiên là có tăng rồi. Sư phụ nói tháng sau sẽ dẫn em đi Thiên Cơ Các nữa kìa.” Thiện Vũ Băng chu môi, nói với giọng điệu tự hào.
“Oh, vậy là em giỏi lắm nha, có cơ hội anh phải thử xem sao. À phải rồi, ông nội đâu rồi?”
Thiện Vũ Băng chỉ ra phía sau: “Đang ở sân sau chơi cờ với sư phụ. Để em dẫn anh đi."
“Ha ha, thua rồi kìa, chiếu tướng!”
Trong sân, Thiện Bổn Thanh đặt quân cờ xuống, trên mặt tràn ra ý cười.
“Chậc, xem ra là tôi già thật rồi.”
Ông cụ giữ mộ giấu rất kỹ hành vi nhường cờ của mình.
“Khó lắm mới thắng một ván. Hôm nay tôi phải uống vài cốc mới được.”
Nhiều ngày trôi qua, lần nào cũng là ông cụ giữ mộ thắng, bản thân ông cũ giữ mộ cũng cảm thấy áy náy, nên mới nhường Thiện Bổn Thanh một ván.