Thanh Liên đứng trên mái nhà, trước mặt là cột sáng truyền thừa chiếu thẳng lên trời cao, xua tan cả đêm đen tăm tối.
“Hửm, kiếm ý?” Xung quanh ánh sáng truyền thừa bị kiếm ý sắc bén bao phủ.
Thanh Liên bỗng ẩn thân đi vì có một đám người đang kéo tới.
“Nhanh lên, không phải lúc nào cũng có được truyền thừa đâu.” Một tên cướp với khuôn mặt dữ tợn, quơ đao quát lớn với đám thuộc hạ.
“Nhanh lên...”
Cả một băng cướp đã chạy suốt từ trấn bên cạnh đến đây hòng đi vào truyền thừa trước mà trộm lấy bảo vật.
Càng tới gần ánh sáng, bọn chúng chạy càng nhanh. Lúc chạm vào ánh sáng thì...
“A...”
“A...”
Mấy tên cướp đi phía trước bị kiếm ý chém qua người, chết tại chỗ. Những tên theo sau kinh hãi vội vàng dừng chân, cảm thấy thật may mắn vì mình không đi đầu.
Gã thủ lĩnh kia lộ vẻ mặt sợ hãi khi thấy một nửa người của thuộc hạ mình bị cắt phẳng băng, máu thịt nhiễu đỏ ra đất làm hắn nôn ọe.
'Thủ lĩnh, phía trước có điểm kỳ quái...” Đám thuộc hạ ngơ ngác, không biết vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra nhưng tên thủ lĩnh thì khác. Hắn là linh Đồ tứ tinh, là linh sư duy nhất trong toán cướp này.
Hắn nghiến răng nói: “Chúng ta tới chậm rồi.” Mỗi khi truyền thừa mở ra, phải mất một canh giờ thì nó mới bị những linh sư cao tầng bên trong thành Thăng Long chiếm giữ, thế mà cái truyền thừa này chỉ vừa mới xuất hiện mà đã bị giới nghiêm rồi.
“Thủ lĩnh, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Đám thuộc hạ tuy sợ hãi nhưng bọn chúng không che giấu nổi vẻ tò mò, những kẻ lần đầu tiên nhìn thấy truyền thừa thì rất muốn vào bên trong nhìn thử một lượt.
“Còn sao nữa, rút thôi, có thể đám binh sĩ đang ở gần đây.”
Thanh Liên nhìn đến kiếm ý bao phủ phía trước. Kiếm ý, về mặt nào đó nó cũng là diễn hóa từ tinh thần mà ra, nếu dùng tinh thần lực vẽ trận pháp hay xông vào đó rất có thể sẽ làm người thi triển phát giác.
Bên cạnh đó, Thanh Liên cũng tự lượng sức mình, cảm thấy kiếm ý của đối phương rất mạnh, không thể nào xuyên qua đó.
Nhưng đó là lí thuyết chỉ áp dụng cho linh sư bình thường, Thanh Liên là luyện trận sư, có rất nhiều cách để xông vào đó mà không làm kinh động đến kiếm ý.
Ánh mắt Thanh Liên lóe lên, cô bé đặt tay mình lên mái nhà, khắc một trận pháp lên đó. Sau đó Thanh Liên động niệm, cả cơ thể biến mất khỏi đây.
“Thật là tiếc mà, đã gần chục năm rồi mới có một cái truyền thừa, thế mà lại không vào được.” Tên thủ lĩnh kia vừa đi vừa than thở thì bỗng nhiên linh lực xung quanh hắn dao động, hóa thành những sợi xích trói hắn lại.
“Cái gì thế này?” Hắn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì một bóng đen xuất hiện phía sau hắn, sau đó cả hai cùng biến mất tại chỗ.
“Thủ lĩnh...”
“Trời ơi, thủ lĩnh đâu mất rồi...”
“Thủ lĩnh, thủ lĩnh ơi...”
Đám thuộc hạ của hắn loạn thành một đám.
Thanh Liên và tên thủ lĩnh toán cướp xuyên qua không gian, chẳng mấy chốc thì toàn bộ cơ thể cũng xuất hiện bên trong truyền thừa chi môn.
Gào...
Gừ... ừ... ừ...
Xung quanh hai người là tà linh nheo nhóc, vị trí hiện tại là nơi mà Thanh Liên đã giết Già La.
Quang cảnh trước mắt tên thủ lĩnh đột ngột thay đổi, hắn không biết từ đâu mà tà linh lại đông đảo thế này, hoảng hồn hét lên: “Tà linh... Tà linh...”
Thanh Liên sử dụng trận pháp ngự không, kéo cả hai lên không trung, bay đến điểm cuối cùng của truyền thừa chi môn.
“A... Ngươi là ai, mau thả ta ra...” Tên thủ lĩnh không sao giãy ra khỏi sợi xích linh lực này được.
“Nhóc con, ngươi không biết mình đang đối mặt với ai đâu.”
“Lập tức thả ta xuống...”
Thanh Liên chẳng hề quan tâm tên thủ lĩnh kêu gào, bay càng nhanh hơn để không bị đám tà linh bên dưới đuổi kịp. Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới điểm cuối cùng của truyền thừa chi môn rồi.
Phía trước Thanh Liên là một loại không gian mờ ảo nào đó mà tinh thần không thể nhìn qua được. Thanh Liên nhìn đến tên thủ lĩnh bằng ánh mắt đầy ý vị, cô bé vứt hắn vào trong thăm dò trước.
“A... Ta với ngươi không đội trời chung...” Cả cơ thể tên thủ lĩnh đi xuyên qua bức tường vô hình ấy.
Mất một lúc sau Thanh Liên mới xác định hắn còn sống, cô bé vừa định đi qua thì một cột sóng tà lực bắn sượt qua.
Gào... Đám tà linh bên dưới không ngừng công kích lên Thanh Liên.
“Giải quyết các ngươi trước vậy.”
Thanh Liên bay sà xuống đất thì đám tà linh bắt đầu xông tới. Thanh Liên cầm chắc thanh kiếm trong tay, chém ra một đạo kiếm ý.
Kiếm quang vừa lóe lên, toàn bộ tà linh bị trảm sát tại chỗ. Thanh Liên nhìn tà khí lơ lửng thì có hơi nhíu mi trầm tư. Rõ ràng là tà linh theo ghi chép thì không thể nào có sự xâm thực mạnh mẽ đến vậy.
Trước đó, kinh biến ở Quang Huy tông cũng có sự xuất hiện của tà linh, nhưng điều kiện để nó xâm thực là phải tước đoạt mạng sống người khác, còn đám tà linh này, lại chỉ cần phóng ra tà khí là có thể làm người khác nhiễm tà rồi.
Nó... Mạnh hơn đám tà linh ở Quang Huy tông rất nhiều, cũng nguy hiểm hơn vạn phần.
Tà khí không có ký chủ, bắt đầu tan dần đi, khoảnh khắc đó, Thanh Liên cảm thấy được từng đợt sức mạnh truyền đến từ lòng hai bàn tay mình, rồi lan ra toàn bộ cơ thể.
Cảm giác này... là đột phá thăng tinh sắp đến gần, Thanh Liên cách linh Sĩ tứ tinh không còn xa nữa. Cả một buổi tối kinh biến, trải qua lạm dụng tinh thần quá độ mới đến được linh Sĩ tam tinh.
Tuy nhiên, ngay sau đó thì quá trình bắt đầu chậm đi, dù có dày vò tinh thần cũng không thể nào bước tiếp nữa.
“Chẳng lẽ, tu vi của ta có liên quan đến chém giết tà linh hay sao?” Thanh Liên suy nghĩ mãi cũng không tìm ra được sự tương quan, chưa kể đến cô bé là trường hợp duy nhất trong sử sách mà đan điền, kinh mạch vỡ nát lại có thể tiếp tục thăng tiến tu vi.
Cơ thể này còn quá nhiều thứ phải nghiên cứu, trước tiên Thanh Liên phong ấn lấy đám tà khí này, đợi trở về rồi tính sau.
Thanh Liên đi xuyên qua bức tường phía trước, mắt vừa mở ra, cả một chân trời mới xuất hiện phía trước, một không gian bao la hùng vĩ, rộng lớn trải dài đến cuối chân trời.
Xào xạc... xào xạc...
Gió ban mai va vào từng nhúm bông ngọn cỏ. Nơi Thanh Liên đang đứng là một cánh đồng xanh mênh mông, phảng phất dư vị của đất trời. Thanh Liên đi tới trước mỏm đá kia, những cơn gió nhẹ thổi vào gò má.
Vù... ù... ù...
Cơn gió luồng lách, lướt nhẹ lên dãy núi mọc san sát ngoài xa, khói mờ lượn trên đỉnh đầu tô thêm sự hùng vĩ của núi non. Từng tia nắng của ngày mới chiếu rọi, xua đi màn đêm ẩm ướt. Thanh Liên vươn tay ra như muốn nắm lấy gió xuân.
Rì rào... rì rào...
Những cơn gió mơn mởn lướt qua dòng sông trong lành, như lỡ tay làm vươn vãi những chiếc lá xanh trôi nổi ẩn hiện.
“Đáng tiếc...” Trong không khí truyền đến tiếng thở dài, pha lẫn tiếc nuối. Phải, mắt của Thanh Liên đã hư, cảnh quang dù mĩ lệ, thơ mộng đến mấy cũng chỉ là hai màu đen trắng. Dù muốn hay không cũng chẳng thể nào thưởng thức cảnh đẹp trước mắt cả.
Thanh Liên tạo trận pháp ngự không, vừa ngồi lên đó định bay đi thì bị một loại áp chế vô hình đè ép xuống, không sao nhấc lên một tấc được.
“Là thiên địa áp chế sao?” Đây là lần đầu tiên Thanh Liên đi vào truyền thừa, cũng không biết được bên trong có những gì, chỉ biết là những truyền thừa mở ra trong lịch sử thì đều có một thứ gọi là thiên địa áp chế, là quy tắc bất di bất dịch của không gian này.
Có lẽ đoạn đường phải đi bộ rồi.
Thanh Liên nhìn đến sợi tơ đỏ kia, cũng may nó vẫn còn đậm màu, không bị thiên địa áp chế lên.
“Cứu...” Bỗng nhiên có tiếng kêu phát ra từ phía sau. Thanh Liên quay đầu lại thì thấy tên thủ lnih4 toán cướp kia đang phải chạy khỏi ba con hổ lớn trong tình trạng hai tay bị khóa chặt.
“Đừng qua đây, thịt ta không ngon đâu...” Hắn vừa chạy vừa hoảng hốt nói.
Thanh Liên nhìn đến, híp mắt lại. Đoạn đường này có lẽ sẽ rất nguy hiểm, có lẽ nên mang theo đệm lưng.
Tên thủ lĩnh đang chạy phía trước, không để ý dưới chân có một cục đá. Hắn vấp phải hòn đá nhỏ ngã sõng soài ra đất.
Khè... è... è...
Ba con hổ đi tới gần, miệng con nào con nấy chảy nước dãi thèm thuồng.
“Tha... Tha cho ta đi... Ta còn vợ con ở nhà... Có bao nhiêu tiền ta cũng sẽ đưa hết cho các ngươi... Ta sẽ không làm cướp nữa, sẽ hoàn lương...” Tên thủ lĩnh vừa lê thân lui lại, vừa khóc lóc cầu xin đám hổ một cách ngốc nghếch.
Đứng trước tử vong cận kề, hắn chẳng suy nghĩ được gì cả rồi. Ba con hổ xông tới, hắn nhắm tịt mắt lại, trong đầu toàn là mặc niệm. Phen này xong đời rồi.
Mãi mà chẳng thấy có chuyện xảy ra, hắn mở mắt lần nữa thì thấy ba con hổ đã nằm chết trên đất, trên thân như bị thứ gì đó sắc bén cắt qua mà máu chảy thẳng tắp một đường.
Hắn nhìn thấy Thanh Liên đang đi tới, không còn hoảng loạn nữa mà là giận dữ: “Là ngươi, tên nhãi ranh, ta phải...”
Bỗng nhiên cả thân thể hắn bị treo ngược lên, di chuyển theo sau Thanh Liên.
“Thả ta ra, tên nhãi con...”
“Thả ta ra... Đừng để ta thoát khỏi đây...”
“Ta nói cho ngươi biết, ta là...”
Thanh Liên không nói gì hết, cứ thể mà treo hắn lơ lửng, đi theo hướng sợi tơ đỏ chỉ đường mà xuống thung lũng bên dưới, mặc cho hắn có ồn ào bao nhiêu.
Thanh Liên cảm thấy có phần may mắn vì thính lực của bản thân không còn, nếu không Thanh Liên sẽ không chịu nổi ồn ào mà giết hắn mất.
Rất nhanh cả hai đã biến mất vào cánh rừng rậm rạp bên dưới.
Bên ngoài truyền thừa, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên trấn Văn Lang, vào khoảng giờ này thì phố xá đã bắt đầu đi lại, các bác nông dân ra đồng làm ruộng, những đửa trẻ nhảy nhót, các hàng quán dọn hàng tấp nập tên phố.
Nhưng hôm nay lại yên tĩnh lạ thường, phố xá vắng tanh, không một bóng người.
Vù... ù... ù...
Cơn gió luồng cúi trong từng hẻm nhỏ, mùi máu tươi đêm qua vẫn còn đọng lại. Cả trấn Văn Lang ồn ào náo nhiệt, nay chỉ còn một mảng tan hoang.
Chí Nam đang chìm trong giấc ngủ ngon lành thì bị cánh tay nào đó vỗ vỗ vào mặt liên tục làm cậu thức giấc, trên miệng vẫn còn chảy ke.
“Tiểu tử, mau dậy đi...” Tiếng nói quen thuộc truyền vào bên tai, có điều lại mang theo chút hoang mang hốt hoảng làm Chí Nam giật mình tỉnh hắn.
“Nương... Đây là...” Chí Nam nhìn xung quanh, cậu đang nằm trên một chiếc giường lớn, bốn bức tường xung quanh xa lạ mà lại có cảm giác thân thuộc lạ thường.
Gì thế này? Tại sao cậu lại ở đây?
Chí Nam nhìn qua đám trẻ bên cạnh, bọn chúng cũng mang theo ánh mắt mê mang nhìn xung quanh, không hiểu vì sao mình lại ở đây. Không chỉ Chí Nam, đám trẻ mà cả Phạm Ngọc Châu nữa, bà không biết vì sao mình lại ở trong đây.
Tại sao lại không nhớ gì thế này? Bà cũng không nhớ đã có chuyện gì xảy ra đêm qua nữa.
Phạm Ngọc Châu mở cánh cửa ra, bước lên mặt đất cùng đám trẻ và Chí Nam.
“Trời ơi, tại sao lại thế này?” Bà nhìn đống đổ nát xung quanh, hoảng hốt bật thốt. Y quán Từ Tâm của bà đáng lẽ phải ở đây chứ, tại sao xung quanh chỉ còn là đống đổ nát thế này, cả tấm biển hiệu cũng đang bị lửa bén qua.
Chí Nam nhìn quanh phố xá không một bóng người, tĩnh lặng một cách lạ thường. Trong đầu cứ truyền tới cảm giác ức chế khó chịu, tại sao cậu không nhớ gì thế này, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, tại sao bọn họ lại ở trong căn phòng đó, tại sao y quán mẫu thân khổ tâm xây dựng lại chỉ còn đống tro tàn thế này, tại sao đường phố lại vắng lặng, không một bóng người?
Từng câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu, Chí Nam chẳng buồn tìm câu trả lời. Không hiểu sao Chí Nam cứ nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm gì đó. Rõ ràng điều đó rất quan trọng, nhưng cậu lại chẳng nhớ gì cả.
Ánh mắt Chí Nam vô cùng mê mang, miệng lẩm bẩm: “Ta... Không nhớ gì hết...”