Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 82: Tiến vào truyền thừa



Phạm Tu vừa dứt lời, cả không gian như ngưng đọng, Thanh Liên không hề che giấu vẻ kinh ngạc của mình. Cô bé có nghe lầm không, lão nhân gia vừa nói về con đường thành Hoàng của Đại Việt sao?

“Hà hà, ngươi không nghe lầm đâu, chính là Hoàng, linh sư chí tôn thiên hạ.” Lúc này, ánh mắt Phạm Tu thay đổi, trở nên trầm xuống, có chút buồn bã, nói: “Chân thật mà nói thì dù có cố gắng bao nhiêu, linh sư tu hành tại đất Việt này không có khả năng thành Hoàng.”

Phạm Tu bắt đầu giải thích: “Năm đó chủ công lén tập kích Trần Bá Tiên, đã phát hiện được vài tài liệu mật của hắn, trong đó có nhắc đến con đường thành Hoàng của Đại Việt ta.”

“Hậu bối, chắc ngươi vẫn được nghe những câu chuyện về ngũ Vương khai quốc nhỉ, ngươi có biết quân Vương trấn thủ phía nam, Việt Quốc Công không?” Phạm Tu bỗng hỏi.

Thanh Liên gật đầu, nói: “Ngài ấy bị chư Hoàng lừa giết ở Chiêm quốc.”

Phạm Tu cười nhạt, lắc đầu nói: “Không phải, thế nhân chỉ nhìn thấy một phần thôi... Nhưng, cũng thật may mắn. Theo như thông tin chúng ta có được, năm đó Việt Quốc Công trùng kích tôn Hoàng.”

Thông tin vừa ra khiến cho người vốn lạnh lùng thờ ơ như Thanh Liên phải chấn động. Đây là thông tin cực kỳ chấn động, lịch sử mười vạn năm ghi chép về ngũ Vương khai quốc vô cùng rõ ràng. Vì Thanh Liên là người trong Vương tộc nên mới được tiếp xúc với những cố sự chi tiết của ngũ Vương.

Từ nhỏ cô bé đã xem qua toàn bộ, nhưng chưa từng có ghi chép nào nhắc đến việc một trong năm Vương khi đó thành Hoàng.

Khoan, có lẽ nào lão nhân trước mắt này đang bịa đặt không, lịch sử mười vạn năm, lí nào lại thiếu sót lớn đến thế.

“Muốn tin hay không ngươi có thể đi khắp Đại Việt mà kiểm chứng. Vào khoảnh khắc Việt Quốc Công trùng kích tôn Hoàng, ngài đã bị chư Hoàng phát hiện, ngài đã bị bọn chúng tập kích và mất mạng.”

“Nhưng cũng nhờ vậy ngài đã để lại rất nhiều thông tin, muốn thành Hoàng, không thể là ở Đại Việt này và khoảnh khắc thành Hoàng, thiên địa dị tượng quá rõ ràng khiến chư Hoàng dù ở khoảng cách xa bao nhiêu cũng có thể phát hiện được. Một ý niệm của Hoàng có thể vượt qua cả thời không, trực tiếp trảm sát quân Vương.”

Một mảnh giấy từ hư không xuất hiện trước mắt Thanh Liên, Thanh Liên cầm lấy, trên đó, những chú ngữ tinh thần nồng đậm, tỏa ra dư vị từ thời thượng cổ xa xưa.

Tuy nhiên chú ngữ lại không hề hoàn chỉnh, nói đúng hơn là trận pháp khắc trên đây đã bị mất một nửa. Phạm Tu giải thích: “Việt Quốc Công đã dùng mạng của mình, trong khoảnh khắc cận kề cái chết ấy mà vẽ ra trận pháp này.”

Thanh Liên nhìn vào chú ngữ suy tàn trên tay, nó tỏa ra tinh thần lực rất mạnh dù cho đã qua mấy vạn năm. Thanh Liên nhìn Phạm Tu, suy tư nói: “Ngũ Vương khai quốc, chỉ duy nhất Ngô Vương là luyện trận sư, ta chưa từng nghe tới các Vương khác có thể vẽ ra chú ngữ thế này.”

Phạm Tu cũng không hề che giấu kinh ngạc nhìn Thanh Liên, nói: “Ta sống ở thời đại cận kề ngũ Vương khai quốc, rõ ràng bọn họ đều là luyện trận sư. Và trong năm Vương, Ngô Vương là luyện trận sư mạnh nhất. Rốt cuộc trong những câu chuyện kia của các ngươi, còn lại bao nhiêu phần là sự thật.”

Thanh Liên quan sát Phạm Tu, không hề có dấu hiệu nói dối nào cả. Đây lại là một thông tin chấn động khác, rốt cuộc lịch sử năm đó xảy ra còn hỗn loạn hơn cả trong ghi chép sao? Hay có kẻ nào đó cố tình động tay chân?

“Ngay cả là một binh sĩ yếu kém nhất thì thành tựu luyện trận cũng phải là linh Đồ nhất tinh. Chẳng lẽ bây giờ đám linh sư các ngươi không tạo nổi một trận pháp đơn giản sao?”

Thanh Liên gật đầu, nói: “Linh sư, như thế nhân phân chia thì là bốn chức nghiệp: linh sư chiến đấu, đan dược sư, luyện khí sư, luyện trận sư, mỗi chức nghiệp đều là tách biệt nên những linh sư bình thường không thể luyện trận được.”

Phạm Tu nhíu mi, ánh mắt tỏa vẻ không thể tin được, nói: “Luyện nhân, luyện tâm, luyện pháp, luyện thiên địa chúng sinh. Luyện trận sư đưa những chú ngữ phức tạp trở nên tiệm cận với pháp thuật, một niệm thi triển. Một linh sư hoàn thiện là có đầy đủ tâm cảnh, trí, lực, pháp và luyện trận sư chính là phần 'pháp' này.”

Phạm Tu giơ tay ra, một trận pháp lập tức xuất hiện, hỏa diễm đỏ rực lưu chuyển làm Thanh Liên chấn động, không phải đây là phương pháp luyện trận của sư phụ Thanh Liên chỉ vừa mới sáng tạo ra sao, tại sao một nhân vật tới từ thượng cổ cũng có thể thực hiện nó?

Thanh Liên rùng mình một cái, cô bé cảm giác như mình đang tiếp cận với một bàn cờ lớn, âm mưu trải dài từ niên đại thượng cổ đến nay. Đây là cảm giác gì, kinh diễm? Sợ hãi? Phấn khích sao?

Bỗng linh thể của Phạm Tu đang mờ dần, ông nhìn Thanh Liên, nghiêm trọng nói: “Hậu nhân của Phạm gia ta, hãy đi tìm mảnh vỡ trận pháp còn lại, nó đã biến mất trong trận chiến cuối cùng của chủ công ta với Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên.”

“Đây là hi vọng duy nhất để Đại Việt ta sinh ra một tôn Hoàng.”

Thanh Liên nhìn Phạm Tu đang dần biến mất, cất giọng hỏi: “Ngài không sợ ta sẽ có mưu đồ gì với nó sao?”

“Ha ha ha...” Phạm Tu cười lớn: “Ta là luyện trận sư, thứ mà ta nhìn thấy không phải là ngươi trước mặt ta đâu...”

“Hậu nhân của ta, hãy nhớ. Chỉ có Hoàng mới có thể chống lại Hoàng, bằng mọi giá, Đại Việt phải sinh ra một tôn Hoàng...”

Cả không gian huyễn cảnh tan biến trước mắt Thanh Liên như chưa từng tồn tại, chú ngữ trên bức tranh kia đã hoàn thành nhiệm vụ của nó mà tan đi. Thanh Liên đang cầm một tờ giấy, minh chứng cho cuộc nói chuyện vừa rồi.

“Luyện nhân, luyện tâm, luyện pháp, luyện thiên địa chúng sinh.” Giọng nói vọng khắp khung thương của trần Lĩnh lúc đó lại ùa về.

Thanh Liên nhìn tờ giấy trong tay mình, lão nhân gia ấy phải có chấp niệm sâu đậm tới mức nào mới có thể kiên trì tồn tại đến bây giờ, giao thứ này cho hậu nhân.

Kết hợp với những thông tin mình vừa thu được và lời cảnh báo về việc che giấu thân phận luyện trận sư của sư phụ mình, Thanh Liên cảm giác được có thế lực nào đó trong bóng tối đang nhắm vào luyện trận sư.

Không thể nào là Ngục Môn được, là một thế lực khác nữa. Thế sự càng lúc càng rối rồi, lúc này, Thanh Liên cảm giác như khắp nơi đều là cạm bẫy, là nguy hiểm, mỗi bước có thể dẫn đến tử vong.

Thanh Liên đi tới trước hai cái giường, nhìn Chí Nam và mọi người đã say giấc với ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp. Thanh Liên cứ đứng như thế rất lâu...

Thanh Liên thở phù một cái hạ quyết tâm, cô bé động niệm, ánh sáng chú ngữ xuất hiện bao phủ lên bọn họ. Một trận pháp linh hoạt, xóa sạch toàn bộ kí ức về một năm qua, xóa luôn những trải nghiệm giữa Chí Nam và Thanh Liên.

Khi thức dậy vào ngày mới, có lẽ bọn họ sẽ là hai người xa lạ rồi. Đây mới là lựa chọn tốt nhất, sẽ không còn ai biết cô bé là luyện trận sư nữa, như vậy... mới là thích hợp nhất.

“Con đường phía trước quá nguy hiểm, một mình ta đi là đủ rồi, huynh hãy cứ sống cuộc sống của huynh đi.”

Thanh Liên bước ra khỏi căn phòng, đôi tử nhãn phủ lên một tầng sương lạnh, trên mái tóc đen dài xuất hiện vài sợi trắng xóa.

Bên ngoài vẫn như cũ, xung quanh vẫn là đống đổ nát hoang tàn, trước mặt Thanh Liên là ánh sáng truyền thừa thẳng tắp lên trời cao. Thanh Liên cầm mảnh giấy lên, sử dụng một loại trận pháp khác lên đó.

Một đường tơ đỏ phát ra, hướng về phía cột sáng truyền thừa, là thật, bên trong thật sự là truyền thừa của Vạn Xuân Vương Lí Bí.

Thanh Liên nhìn cánh cửa căn phòng dần đóng lại thì phi thân đi, theo sợi chỉ đỏ mà tiến đến truyền thừa.

Bên lề:

Nếu độc giả nào muốn biết chi tiết hơn về trận chiến của Hồ gia và Bạch gia thì có thể ghé thăm “Phong vân Khuynh Thành” a, tuy nhiên tác sẽ hoàn thành bộ này trước rồi mới viết tiếp phần truyện kia.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv