“Hồ Tĩnh vẫn là Hồ Tĩnh, qua một đêm sao có thể biến thành người khác được.” Tạ Sùng Hy bên ngoài cười nói.
“Ha, ta còn tưởng rằng có kẻ nào giả dạng hắn nữa cơ...” Nguyễn Bá Tĩnh ăn xong cái đùi gà, thỏa mãn xoa bụng.
“Ma vật, phân tích cái găng đó cho ta.” Phong Vân nói trong không gian tinh thần.
“Ta quét thấy một trận pháp nằm trong đó, là trận pháp loại linh hoạt, có thể sao chép động tác của kẻ thực hiện nó, một loại trận pháp cấp bậc linh Đồ...”
Cùng lúc đó, tứ gia Bạch Trực, luyện trận sư duy nhất của Bạch gia, bước lên lôi đài, cầm lấy hai cái găng tay luyện khí kia, hắn gỡ lá bùa ra, nhìn trận pháp vẽ trên đó một lúc, nói: “Trận pháp linh hoạt, loại hình sao chép.”
“Hóa ra chỉ là một kẻ gian lận...”
“Ta đã bảo mà, gia tộc luyện đan sao có thiên phú luyện khí cao cường thế này...”
“...”
Bạch Minh không hề nể nang gì, tuyên bố: “Hồ Tĩnh gian lận, ta tuyên bố hủy tư cách dự thi.”
Hồ Tĩnh vẫn còn mạnh miệng, không phục nói: “Nếu vậy thì hủy hết đi, cả Trần Duy lẫn thằng mập kia đều không làm được, cần gì thi nữa.”
Trần Duy có hơi nhíu mi, tuy nhiên Hồ Tĩnh quả thật nói đúng, vũ khí nhị phẩm vẫn còn quá miễn cưỡng. Nhưng hắn chỉ mới mười một tuổi, là luyện khí sư nhất phẩm đỉnh, hắn tin mình sẽ sớm luyện được vũ khí nhị phẩm.
Lúc này ai ai cũng cho rằng Bách Hội Luyện khí sẽ dừng lại tại đây thì Chí Nam lại cười rộ lên, âm thanh có chút ngả ngớn: “Thời gian vẫn chưa hết, sao phải hủy chứ?”
“Phụt!” Hồ Tĩnh phun nước bọ, khinh bỉ nói: “Dựa vào ngươi cũng đòi luyện được à.”
Chí Nam không đôi co nữa, sau khi nhúng hai con dao vào nước lạnh, lấy ra đặt lên bàn trước tất cả ánh mắt của mọi người.
Trong đám người quan sát, Phong Vân là có vẻ mặt mong chờ nhất, bởi ba năm trước, khi Quang Huy tông ra danh ngạch, Chí Nam đoạt được hạng nhất thần không biết quỷ không hay, những luyện khí sư dự thi kia bị loại hoàn toàn. Bọn họ chỉ biết Chí Nam đạt hạng nhất mà không biết chút gì về trình độ của Chí Nam cả.
Có người còn đoán mò rằng Chí Nam là nhờ quan hệ mới có thể vượt qua khảo thí khắc nghiệt kia nhưng ma vật sẽ không nói dối, trình độ luyện khí của Chí Nam là...
Xẹt! Xẹt!
Lôi điện ẩn hiện trong lòng bàn tay Chí Nam, đầu tiên cậu thi triển lôi điện bao phủ xung quanh hai con dao, mượn nhờ dư lực của điện làm nóng sắt lên. Tiếp theo dẫn lôi nhập thể, những tia điện di chuyển vào bên trong hai con dao.
Chí Nam điều khiển lôi điện liên tục mài dũa, đồng thời giữ nhiệt độ của hai con dao ở mức an toàn, tránh như Hồ Tĩnh. Lôi điện vốn mang bạo nhiệt, nhiệt độ tức thời cực kỳ nóng, nóng hơn cả lửa nên linh sư lôi hệ chưa từng là luyện khí sư.
“Chấn lôi.” Chí Nam niệm một tiếng, toàn bộ lôi điện mất đi, để lộ ra song dao bóng nhoáng, cả quá trình này Chí Nam chưa hề dùng đến dụng cụ nào khác để rèn.
“Ha, thế nào?” Chí Nam nhìn vẻ mặt ngơ ngát của Hồ Tĩnh, cười nói.
Bạch Minh, Trần Hạo bước tới, cả những vị sư phụ luyện khí sư cũng đến nhìn qua nó. Tất cả kinh ngạc mở to mắt nhìn hai con dao trên bàn, nó lóe lên sự sắc bén, mỗi bộ phận đều hoàn mĩ vô khuyết, nhưng quan trọng là nó không chỉ tỏa ra lực lượng của vũ khí nhị phẩm mà còn là... nhị phẩm cao đẳng.
“Cảm giác sắc bén này có thể so với bội đao của ta, là vũ khí nhị phẩm, còn là loại cao đẳng.” Trần Hạo hít một hơi, kinh ngạc nói.
“Không thể nào, chắc chắn có ai đó giúp ngươi.” Hồ Tĩnh không tin được vào mắt mình, trước giờ chưa từng có linh Đồ nào luyện được vũ khí nhị phẩm sơ đẳng chứ nói chi là nhị phẩm cao đẳng.
Hắn vừa nói xong thì đột nhiên hét lên một tiếng, phun một ngụm máu ra.
Bạch Trực nói: “Phản phệ rồi.” Trận pháp tuy mô phỏng kỹ thuật luyện khí của lão già Lí Bân nhưng không thể mô phỏng hỏa lực của lão, buộc Hồ Tĩnh phải có cùng tu vi hoặc hỏa nguyên tố. Hồ gia vốn là gia tộc luyện đan, đan dược vô số, không khó để tìm ra loại đan dược thăng tiến hỏa lực của Hồ Tĩnh.
Vừa rồi hắn liên tục sử dụng hỏa lực của linh Sĩ, bản thân là linh Đồ sao có thể chịu đựng nổi, nên dẫn đến phản phệ.
Những người thông minh đều hiểu ra vấn đề, cho nên họ mới càng kinh ngạc khi nhìn vào Chí Nam, lôi nguyên tố đó thuộc về lực đạo của linh Đồ, sao có thể luyện chế vũ khí nhị phẩm cao đẳng, hơn nữa còn là lôi hệ.
“Ngươi không làm được, người khác cũng không làm được không có nghĩa là ta cũng thế, chỉ trách các ngươi học tài chưa đến chốn.” Chí Nam đang nói thì một bóng đen tiếp cận.
Huỵch!
Răng rắc!
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả, Hồ Thiết Mộc dùng quyền pháp đấm Chí Nam văng khỏi đài, khoảnh khắc im lặng đến nỗi nghe như tiếng gãy xương, Chí Nam thụ thương tới mức ứa máu khắp người. Một đòn vừa rồi nếu tăng thêm lực đạo có lẽ Chí Nam đã thập tử nhất sinh rồi.
Hồ Thiết Mộc vừa định bồi thêm một quyền thì Trần Hạo cùng Bạch Phong Vĩ nhảy ra chặn lại. Trần Hạo lạnh mặt nói: “Hồ gia chủ, ngươi dám giết người ở đây sao?”
Ánh mắt Hồ Thiết Mộc vẫn nhìn về Chí Nam, nói: “Trần gia chủ, Bạch gia chủ, các ngươi không thấy kỳ lạ sao, từ trước tới nay chưa từng xuất hiện luyện khí sư linh Đồ có thể luyện thành vũ khí nhị phẩm cao đẳng.”
“Hơn nữa ta ở trấn Văn Lang này hơn chục năm, chưa từng nghe qua gia tộc nào họ Đinh, ta hoài nghi tên đó là gián điệp trà trộn vào hòng gây hại cho dân chúng.”
Lí lẽ của Hồ Thiết Mộc vô cùng hợp lí, hắn ta là đang bảo vệ trấn Văn Lang này nhưng những kẻ thông minh sao có thể không nhìn ra, Hồ Thiết Mộc muốn bóp chết nhân tài từ trong trứng. Trước đó Chí Nam dám xâm phạm uy nghiêm của Hồ gia Hồ Thiết Mộc không hề để tâm, nhảy nhót trước mặt họ hắn ta cũng kệ, nhưng khi Chí Nam triển lộ khả năng luyện khí vượt bậc của mình, Hồ Thiết Mộc đã cảm thấy cực độ uy hiếp.
Luyện khí sư với thiên phú bậc này, nếu Hồ gia không thể sử dụng thì đừng hòng có kẻ nào được lợi.
Chí Nam lại ói ra đống máu, cậu cắn răng đứng dậy, trên miệng vẫn giữ nụ cười nhìn vô cùng âm hiểm, nói: “Hồ Thiết Mộc, thù này ta sẽ sớm trả.”
Chí Nam lấy ra hai tấm phù, trên đó có ấn ký nghịch chuyển của truyền tống trận, có thể trở lại nơi mà bản thân đã truyền tống trước đó. Đột nhiên Hồ Thiết Mộc bạo phát thực lực, đẩy Trần Hạo cùng Bạch Phong Vĩ dạt ra, trực tiếp xông đến tung ra hỏa quyền ngay khoảnh khắc Chí Nam truyền tống.
“Để hắn thoát rồi.” Ánh mắt Hồ Thiết Mộc càng thêm âm trầm. Phù truyền tống là bảo vật cực kỳ đắt do nó thuộc loại trận pháp không gian, cả Hồ gia bọn họ cũng chỉ có một lá thu được từ lần đấu giá trước, phải bỏ ra mấy vạn đan dược tích lũy trong tộc, thế mà trước mắt Chí Nam có thể lấy ra hai tấm, nói rõ hậu thuẫn không hề tầm thường.
“Các vị, thứ lỗi vì Hồ gia chúng ta đã gây náo loạn hội thi tài thiêng liêng này, để bồi tội, ta sẽ giảm giá toàn bộ đan dược tại tất cả dược quán của Hồ gia hai phần, chỉ duy nhất hôm nay...” Hồ Thiết Mộc quay sang đám đông nói.
“Hoan hô, Hồ gia chủ thật hào phóng...”
“Hôm nay ta phải mua một khỏa Dưỡng Nhan Đan mới được.”
“Ta cũng thế...”
Thân phận của thằng nhóc mập trong ấn tượng của đám đông bỗng nhiên bị ngó lơ đi, chỉ trừ những kẻ tò mò thông minh. Trong bọn họ, ngoài Bạch Phong Vân ra thì còn một người nữa biết đến Chí Nam giả trang, từ đầu tới cuối hắn cũng không che giấu vẻ bất ngờ với kỹ thuật luyện khí siêu việt của Chí Nam...
Phía bắc trấn Văn Lang, tại y quán Từ Tâm lúc này bệnh nhân đã đến sau một buổi sáng săn bắt yêu thú. Phạm Ngọc Châu cùng những đại phu khác chạy đôn chạy đáo khám bệnh bốc thuốc...
Phía sau vườn thì đám trẻ phụ giúp các ông bác nông dân thu hoạch lúa chín, còn trong phòng thì Thanh liên đang ngồi một mình, dựa lưng vào tường suy diễn thứ gì đó.
Cốc! Cốc! Cốc!
Ai đó gõ cửa ba tiếng thì mở cửa ra, một phụ nhân lớn tuổi mang theo rổ trái cây đi vào. Bà là bệnh nhân ở đây, cũng là người được Phạm Ngọc Châu thuê giúp thu hoạch lúa.
Hai tuần nay không thấy Thanh liên đến cánh đồng, bà mới biết Thanh liên đã bị nhiễm căn bệnh kia, ngày nào bà cũng tốt bụng mang trái cây đến. Hôm nay cũng thế, bà đến với rổ trái cây, đặt lên giường cạnh Thanh liên, lịch sự nói: “Ta mang cho cháu trái cây này.”
Bà thở dài rồi đi ra, ánh mắt nhìn Thanh liên có gì đó thương cảm, đau lòng. Trong mắt bà, Thanh liên chỉ là một đứa trẻ, còn cả một cuộc đời phía trước mà lại nhiễm phải căn bệnh này, tương lai đã hoàn toàn đóng lại.
Bà không biết rằng Thanh liên có thể thông qua linh khí dao động mà thấy bà tới. Thanh liên cắt đứt mạch suy diễn, lấy tay cầm quả lê lên nhìn, nhìn một cách suy tư.
Rầm!
Bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện từ trên không, ngã rầm xuống làm gãy cả bàn gỗ.