Mặt trời đã gần chạm đỉnh đầu, cái nóng gay gắt rọi xuống bên dưới khoảng sân. Trước khi bước vào vòng thi thứ hai, Trần Duy đã tự động nhường vị trí của mình, đi xuống đứng ở bậc ba. Tên đệ tử hạng năm tuy không cam lòng, nhưng không thể không rời đài cao.
Còn Hồ Tĩnh vẫn đứng đó, hắn không hề cho rằng mình không xứng đáng với vị trí này. Không chỉ hắn, đám người Hồ Thiết Mộc, Hồ gia kia cũng thế.
Sau khi phát vật liệu luyện khí cho bốn mươi đệ tử để bắt đầu vòng tiếp theo, Bạch Minh thông báo: “Vòng thi thứ hai so về sự tập trung, thời gian luyện khí vẫn như vòng đầu, tuy nhiên trong quá trình luyện khí, tất cả các ngươi có thể dùng lửa của mình đánh vào binh khí đối phương, ngăn cản bọn họ hoàn thành, mỗi người có ba cơ hội thi triển.”
“Mười người thành công và nhanh nhất sẽ qua vòng, còn lại bị loại.” Dừng lại một chút, Bạch Minh nhớ ra gì đó, vỗ tay để hạ nhân mang ra một người gỗ, nói: “Khúc cây này có độ cứng cáp tương đương với vũ khí nhất phẩm cao đẳng, nếu vũ khí các ngươi luyện ra, dù có là mười người nhanh nhất nếu không gây cho khúc gỗ này chút thương tổn nào cũng bị loại.”
Đây là hoàn toàn lấp lỗ hổng mà Chí Nam đã phát hiện ở vòng đầu, tất cả đám nhóc này đều có ý định luyện thành cây kim khâu kia đã vỡ lẽ, họ phải thành thật luyện chế vũ khí nhất phẩm cao đẳng rồi.
Những đệ tử thi tài này phần lớn là hỏa linh sư, một số ít là phàm nhân sử dụng lửa củi, các linh sư nghe thấy đề bài này thì nổ một trận phấn khích trong lòng, từng ánh mắt ác ý nhìn về phía Chí Nam, hận không thể thiêu cháy cậu lập tức.
Có vài kẻ trong đó tự biết sức mình, thay vì cố đấm ăn xôi luyện chế vũ khí, chi bằng xả giận vào người Chí Nam. Bọn họ đều là những đứa trẻ tám tuổi, lịch luyện non nớt, chỉ cần bị chọc chút thôi là máu nóng trong người sôi sục.
“Ngươi chết chắc rồi.” Hồ Tĩnh nhìn Chí Nam, cười nói. Vòng đầu tiên Chí Nam đã gây thù với tất cả luyện khí sư ở đây, bọn họ đã hận không thể đánh Chí Nam một trận. Còn Hồ Tĩnh, hắn không cần phải ra tay, nhìn những ánh mắt kia, hắn có thể đảm bảo vòng hai này Chí Nam đừng mơ mà hoàn thành vũ khí của mình.
“Tự gây nghiệt...” Trần Duy.
“Ôi, tên béo đó chết chắc rồi.” Tạ Sùng Hy ở bên ngoài che miệng cười nói.
“Thật tình, ta vẫn muốn coi hắn làm hề.” Nguyễn Bá Tĩnh nhìn Chí Nam với vẻ tiếc nuối vì sẽ không được xem kịch hay nữa.
“Phong Vân, tính cách của hắn rất hợp ý ta, ta muốn...” Mai Nghị chưa kịp nói thì Phong Vân cắt ngang: “Cứ chờ mà xem đi, đến lúc nguy hiểm ngươi ra tay cũng không vội.”
Nàng hội ý trong đầu: “Tại sao nhị thúc lại sửa nội dung rồi?” Có điều nàng cũng tò mò về năng lực thật sự của Chí Nam, kinh nghiệm cho biết ngoài luyện khí sư ra, tên nhóc này không đơn giản.
“Ha ha, Bạch lão đệ, Bách Hội Luyện Khí này của ngươi thật là thú vị.” Hồ Thiết Mộc cười, hứng thú nói. So với so tài luyện khí nhàm chán mà Trần gia tổ chức hằng năm, thì cuộc tranh tài này của Bạch gia quả thật có rất nhiều biến số, hấp dẫn rất nhiều người.
“Bạch đệ à, ta cũng sẽ tham khảo hình thức này một phen.” Trần Hạo nốc cạn li rượu, nói.
“Các vị quá khen rồi.” Bạch Phong Vĩ cười đáp lễ, trong đầu ông thầm mắng Bạch Minh mấy lần vì tự tiện thay đổi nội dung này, không ra bài theo lẽ thường.
“Bắt đầu...” Bạch Minh xoa xoa mũi, làm bộ không để ý ánh mắt như dao của đại ca nhà mình, hô lớn, tất cả luyện khí sư lập tức tiến hành vòng hai.
Trong bốn mươi người này, ngoài Trần Duy, Hồ Tĩnh, Chí Nam và nửa nhóm người chú tâm luyện khí ra thì vài đứa nhóc ghi hận Chí Nam hành động vẫn rất chậm chạp, bọn họ hướng ánh mắt của mình về phía Chí Nam, chờ cơ hội ra tay.
Vòng trước việc Chí Nam đạt hạng nhất đã làm đám đông nổi lên hứng thú, tất cả ánh mắt như có như không liếc về phía bàn rèn của Chí Nam.
Ngay khi Chí Nam nung quặng sắt ra, chuẩn bị rèn thì hai ba đoàn hỏa diễm bắn tới, nhắm vào quặng nung chảy kia.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
“Ha ha, tên mập, để xem ngươi làm sao luyện khí được.”
“Nếu bị nung lửa liên tục, dù ngươi có nắn được thành hình thì vũ khí cũng sẽ chảy ra, sẽ lồi lõm, lần này sao ngươi qua cửa đây.”
“Rèn đi, rèn nữa đi...”
“Này thì ngu ngốc, này thì đệ nhất này...”
Keng! Keng! Keng!
Những tiếng gõ phát ra, Hồ Tĩnh, Trần Duy và một vài đệ tử đã sắp hoàn thành sản phẩm của mình rồi, trong khi sản phẩm của Chí Nam vẫn bị nung chảy như thế.
Lần này, điều kiện qua vòng là vũ khí nhất phẩm cao đẳng, phải dùng lửa của linh sư để hun đúc cốt thép, gia trì độ cứng cáp, lửa bình thường đã không thể dùng được nữa, đây là cách biệt giữa linh sư và phàm nhân.
Một vài đứa trẻ dù không cam lòng nhưng sao có thể vượt qua được bản chất này đây, vũ khí nhất phẩm trung đẳng đã là cực hạn của lửa bình thường.
Hồ Tĩnh có hơi liếc nhìn về phía Chí Nam, nhìn Chí Nam trầm mặt xuống làm hắn thật hả hê, khinh bỉ trong lòng: “Cỏ dại vẫn chỉ là cỏ dại, muốn đối đầu với ta sao? Không tự lượng sức mình.”
Chí Nam vẫn trầm mặt như thế làm đám nhóc này tưởng rằng đã thẹn quá nén giận, đã cam chịu rồi thì cậu đột nhiên cầm bánh lên ăn, vui vẻ cười lớn, nói: “Mọi người thật tốt bụng, xin cảm ơn tất cả vì giúp ta nung cái cục sắt này.”
Chí Nam vừa nói xong làm đám trẻ ngơ ngác, chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì từng tiếng búa gõ keng keng phát ra.
“Con mẹ nó, ngươi dám lợi dụng ta.”
“Tên mập chết tiệt...”
“Thù này ta nhớ rồi...”
“...”
Giờ phút này Chí Nam mới cầm dao rạch một góc nhỏ trên phần sắt bị nung chảy ra, dùng búa rèn vô cùng nhanh, thủ pháp còn nhanh, chuẩn hơn cả Hồ Tĩnh và Trần Duy.
“Đinh Đậu Đậu đã thành phẩm.” Giám thị đứng kế bên nói lớn. Ngay sau đó thì đồng hồ chảy hết cát, Bạch Minh hô lớn: “Tất cả ngừng tay.”
“Vòng thi thứ hai này, có tám người đạt đủ điều kiện một, còn lại bị loại. Hãy mang sản phẩm của mình ra tấn công cái cây kia, ai làm nó trầy xước được phép đi tiếp vòng sau.”
Bạch Minh nói xong, những giám thị lập tức đem ra tám món vũ khí vừa luyện thành.
“Các ngươi nhìn kìa, lại là cây kim kia...”
“Ha ha ha, ngươi có luyện thành công đầu tiên thì sao chứ, cũng chỉ là hàng phế phẩm mà thôi.”
“Phế vật, cút...”
“Ha ha ha,” Hồ Tĩnh cười lớn, chỉ vào mặt Chí Nam, nhổ nước bọt nói: “Còn muốn sử dụng lại mưu kế bẩn thỉu vòng một sao, ăn nhiều đến ngu rồi.”
Tất cả đám người đang cười thì bị cảnh tượng tiếp theo làm cho nín lặng, vị giảm thị sử dụng cây kim phóng về phía người gỗ. Cây kim đâm thẳng vào thân, xung quanh nó còn có những vết nứt ra.
“Không phải chứ, cây kim đó lại là nhất phẩm cao đẳng sao?”
“Ta nhìn nhầm phải không, thứ đồ hạ phẩm đó lại có thể xuyên qua thân cây.”
“Như vậy, vị trí đệ nhất lại thuộc về tên mập kia sao...”
Rầm!
Hồ Thiết Mộc đập bàn đứng dậy, chỉ vào Bạch phong Vĩ, chỉ trích: “Đám người các ngươi giở trò lừa bịp, dùng khúc gỗ bình thường thử vũ khí, vì thế cây kim mới ghim vô được.”
Nghe Hồ Thiết Mộc nói, đám đông lại được trận huyên náo: “Chẳng trách cây kim rác kia lại đâm qua được...”
“Khúc gỗ kia chỉ là khúc gỗ bình thường...”
“Tên béo cút đi...”
“Tên béo cút đi...”
Bỗng Bạch Minh cầm cục sát vật liệu lên, chưa thông qua tinh chế gì hết, chọi thẳng vào khúc gỗ, nó không hề có lấy một vết nứt, hắn nói: “Quặng thiết chưa qua luyện khí thì luôn là nhất phẩm sơ đẳng.”
Hắn lại cầm lấy một cây đao của một đứa trẻ đã bị loại lên, ném vào khúc gỗ, khúc gỗ vẫn chẳng có một vết nứt nào, nói: “Cây đao này là hàng nhất phẩm trung giai, vẫn không thể xuyên được vào nó.”
Xong hắn lại lấy vũ khí của Trần Duy ra, là một thanh kiếm sắc, ném về phía khúc gỗ, lúc này thanh kiếm thật sự ghim vào đó. Lần này Bạch Minh không nói gì nhưng tất cả đã rõ ràng, không cần phải nói thêm nữa.
Độ cứng của khúc gỗ là thật và cây kim vừa rồi cũng là thật, là một vũ khí nhất phẩm cao đẳng.
Vòng hai này chỉ có ba người thông qua, là Chí Nam, Hồ Tĩnh và Trần Duy, còn lại đều bị loại. Chí Nam luyện xong đầu tiên, vị trí đầu lại thuộc về mình.
Hồ Tĩnh không cam lòng, giận dữ chỉ vào Chí Nam, bất mãn mắng: “Tên hèn hạ, bỉ ổi, nếu không nhờ lửa của bọn họ thì sao ngươi có thể luyện thành chứ?”
“Hứ, lại là mưu kế bẩn thỉu...”
“Biết vậy ta cũng để họ tấn công thì đã qua vòng rồi.”
“Ây da, cảm ơn những vị huynh đệ tốt bụng đã giúp ta được hạng nhất, mãi yêu.” Chí Nam che môi hôn gió vào đám trẻ vừa bị loại làm bọn họ muốn nôn.
“Ọe, kinh tởm...”
“Tên béo biến thái, ta nguyền rủa ngươi thua cuộc.”
“Hồ Khởi thiếu gia, hãy cho hắn biết tay...”
“Trần Duy ca ca, cố lên.” Tạ Sùng Hy bên ngoài cổ vũ.
Tất cả bọn họ đều cho rằng Chí Nam lợi dụng lửa của các linh sư kia mới có thể rèn được cây kim này thành hàng cao đẳng mà không ai để ý đến thủ pháp chuẩn xác mà cậu vừa dùng, ngoài Trần Hạo.
“Ha, thằng nhóc này giấu thật sâu, trình độ luyện khí bày ra vừa rồi ta cảm thấy còn cao hơn nhị đệ. Phải chiêu mộ thằng nhóc này về Trần gia mới được, còn nếu không có được thì, hừ hừ..." Trần Hạo nghĩ thầm.
Bỗng nhiên trong đầu Bạch Minh vang lên một giọng nói, hắn nhìn qua Hồ Tĩnh với ánh mắt đầy ý vị. Sau khi hạ nhân dọn dẹp sạch lôi đài, chỉ còn chừa lại ba bục lớn dành cho Hồ Tĩnh, Chí Nam và Trần Duy.
“Hoan nghênh ba luyện khí sư thiên tài đã tới được vòng cuối cùng này. Qui tắc vẫn như cũ, luyện khí cho đến khi đồng hồ này chảy hết cát, trong quá trình đó không hạn chế công kích sản phẩm của nhau.”
Ngừng lại chút, Bạch Minh nói lớn: “Lần này sẽ luyện chế Song Long dao, vũ khí nhị phẩm.”
Lời vừa dứt khiến đám đông kinh ngạc, đến cả Phong Vân, Bạch gia chủ cũng không giấu nổi vẻ bình tĩnh, bởi nội dung này đã hoàn toàn bị Bạch Minh sửa.
“Bạch gia các ngươi bị điên à.” Trần Hạo hơi không vui, nói: “Bọn chúng còn chưa tới linh Sĩ, sao có thể luyện chế vũ khí nhị phẩm, còn là loại cao phẩm nữa chứ.”
“Hồ Tĩnh là linh Đồ tam tinh, Trần Duy là linh Đồ ngũ tinh, không ai trong số họ có thể luyện nổi...”
“Còn tên mập kia, đến cả ngọn lửa của linh sư cũng không lấy ra được, làm gì có cửa.”
Nghe những tiếng xì xầm làm Bạch Minh hơi mất kiên nhẫn, hắn nói: “Luyện khí, luyện đan cũng giống như chiến linh sư, đều muốn khiêu chiến cực hạn của bản thân, tiếng vào hàng ngũ cường giả. Nếu các ngươi thấy khó cho bản thân, có thể rời đi.”
“Có gì khó chứ, chỉ là hàng nhị phẩm thôi mà, bổn công tử sẽ ở lại đây.” Hồ Tĩnh khoanh tay nói, khuôn mặt vô cùng tự tin.
Còn Trần Duy, dù có hơi lưỡng lự nhưng sau cùng hắn cũng quyết định thử sức một phen. Chí Nam thì không cần nói, cậu vẫn còn muốn quậy thêm nữa thì sao mà rời đi được.
“Tốt lắm, nếu không ai rời đi, ta tuyên bố vòng cuối cùng chính thức bắt đầu, chỉ có một người duy nhất có thể giành chiến thắng.” Bạch Minh nói lớn.
Ba người đeo găng tay lên, Hồ Tĩnh bắt đầu bỏ vật liệu vào lò, hai bàn tay xoay chuyển hỏa lưu vô cùng thuần thục nung chảy sắt, vẻ mặt tự tin mười phần như thể hoàn toàn luyện chế được song dao nhị phẩm cao đẳng kia vậy.
Trần Duy thì điều khiển hỏa lực có phần gắng gượng hơn, hắn cảm thấy hỏa lực vẫn chưa đủ, chưa thể gia trì, tăng phẩm cấp của khối sắt lên hàng nhị phẩm, quả thật đây mới chính là cực hạn của cấp bậc linh Đồ nên có.
Còn Chí Nam, quả không ngoài dự đoán của đám người kia, cậu chỉ có thể dùng lửa thường nung chảy sắt ra, đến mức nhất định thì bắt đầu dùng búa gõ. Mọi động tác đều hoàn thiện, đạt tiêu chuẩn của một luyện khí sư bình thường, không hề có gì đặc biệt cả.
Vòng này muốn tấn công sản phẩm của nhau cũng khó, bởi vũ khí nhị phẩm cần một sự tập trung cực kỳ cao độ, phẩm cấp của nó vượt xa cả tu vi hiện tại của ba người, nào còn tâm trí để ý đến kẻ khác.
“Ha ha, tên mập ngu ngốc, nếu không có hỏa nguyên tố gia trì thì khối sắt vụn đó sao có thể tấn thăng nhị phẩm.” Hồ Tĩnh hai tay thì đang rèn miệt mài còn mắt thì hướng về phía Chí Nam cười nhạo.
“Tên mập lộ nguyên hình rồi, ha ha ha...”
“Hai vòng trước đều sử dụng mưu hèn kế bẩn, lần này là vòng đấu thực lực thật sự, bản thân vốn không có bản lĩnh thì cút đi...”
“Xem ra Bách Hội Luyện Khí này, vị trí đệ nhất cuối cùng là của Hồ gia ta rồi, ha ha.” Hồ Thiết Mộc cười nói, hắn quay sang chỗ Trần Hạo, Bạch Phong Vĩ, nhìn họ bằng ánh mắt khiêu khích.
Bỗng nhiên từng tia sét ẩn hiện trong bàn tay Chí Nam, cậu chợt phóng nó về phía khối sắt nóng chảy của Hồ Tĩnh, làm khối sắt như muốn sạm đi.
“Ngươi...” Hồ Tĩnh nổi giận nhìn Chí Nam, hai tay hắn lại xoay chuyển hỏa lưu, nếu không làm thế lần nữa e rằng khối sắt này sẽ biến thành sắt vụn.
“Thằng nhóc đó là lôi linh sư.” Trần Hạo kinh ngạc nói. Luyện đan, luyện khí đều phải là hỏa sư, đây là định lí bất di bất dịch từ lịch sử đến nay.
“Hắn là lôi linh sư, căn bản không phải luyện khí sư...”
“Tên mập đó tới đây là để gây náo loạn...”
“Cút xuống đài đi, cút xuống đài đi...”
“...”
Đám đông bắt đầu nổi giận, nhất là những luyện khí sư trẻ tuổi bị loại kia, bọn họ bị một kẻ không cùng nghề chơi xỏ càng thêm phẫn nộ. Thế nhưng vòng đấu đã bắt đầu, không có khả năng vì sự việc phát sinh mà dừng lại.
Cả ba người trên lôi đài, nếu nói người có khả năng thành công nhất là Hồ Tĩnh, lửa của hắn đủ sức để hun đúc vũ khí nhị phẩm rồi, còn Trần Duy, dù cố gắng bộc phát ra hỏa lực mạnh nhất của mình cũng chỉ miễn cưỡng hun đúc sắt đến nhát phẩm cao đẳng, không tiến hơn nổi.
“Ha ha, không sai, ta đến đây để quậy đó, có giỏi thì đến được vòng này ngăn ta đi, lũ kém cói.” Chí Nam cười một cách vô hại, nhưng giọng điệu mỉa mai khiến người ta sôi máu.
“Điên thật, thằng mập khốn khiếp...”
“Nếu hôm nay không đánh hắn một phen, lão tử sẽ đổi tên...”
“Tên mập, chờ xong đại hội đi...”
Chí Nam không để ý đến những ánh mắt kia, liên tục công kích vào vật liệu của Hồ Tĩnh khiến hắn không thể nung chảy được chứ đừng nói đến giai đoạn rèn.
“Thằng mập chết tiệt, ngươi giỡn mặt ta à.”
“Giỡn đấy...”
“Ngươi nên hiểu hậu quả khi đối đầu với Hồ gia chúng ta.” Hồ Tĩnh cố ý kéo cả Hồ gia vào dọa Chí Nam một phen nhưng Chí Nam là ai chứ, từ lâu y quán Từ Tâm và Hồ gia đã như nước với lửa rồi, Chí Nam cũng nhiều lần giao thủ với đám hậu bối bọn chúng.
Y quán bị chèn ép khắp nơi cho đến ba năm trước khi Chí Nam vào Quang Huy tông, bọn chúng mới chịu thu tay và đến tuần trước, khi gạo linh khí phát hành ra, y quán có thêm hậu thuẫn từ Trần gia, giờ không cần phải sợ chúng nữa.
Mỗi khi Chí Nam phát động lôi kích thì Hồ Thiết Mộc lại bồn chồn, như sợ lộ ra gì đó. Chí Nam và Bạch Minh nhìn nhau một cái, qua cái liếc mắt đã hiểu rõ đối phương muốn gì.
Lần này Chí Nam phóng lôi điện thẳng về phía Hồ Tĩnh, cùng lúc đó Hồ Thiết Mộc định phi thân ra đỡ lấy thì bị khúc cây từ đâu mọc ra kéo chân.
Lôi điện không nhanh không chậm đánh về phía Hồ Tĩnh, cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng né đi, một màn sau đó khiến toàn trường lặng thinh, có tiếng nói lớn phá vỡ không khí: “Trời ơi, nhìn kìa...”
Hồ Tĩnh né đi, nhưng đôi găng tay của hắn vẫn tiếp tục rèn, điều này nói rõ thứ gì, hắn gian lận, trần trụi gian lận.
“Hồ Tĩnh đó thế mà gian lận sao...”
“Làm ta tưởng như thật luôn...”
“Không ngờ hắn lại dám gian lận trước bao nhiêu người đây...”
“...”
So với những người xem cuộc vui, những luyện khí sư càng cảm thấy bị xúc phạm hơn. Mặc dù họ bực bội vì Chí Nam nhưng đó là do bị cậu chọc tức, còn tên Hồ Tĩnh này đã phạm vào đạo đức nghề nghiệp của luyện khí sư. Trước đó Chí Nam chưa từng phạm quy, còn tên này là trần trụi gian lận.
Nhìn đám đông lên án, khuôn mặt đám người Hồ gia đen lại, Hồ Thiết Mộc càng lạnh lẽo hơn, hỏa khí phát ra thiêu rụi cành cây giữ chân hắn, hắn nhìn về Trần gia, Bạch gia một lượt rồi tập trung ánh mắt lên người Chí Nam, trầm giọng nói: “Ngươi, rất tốt...”
Hắn đã thật sự nổi lên sát tâm rồi, sau khi phiên hội này kết thúc, mục tiêu không ai khác là Chí Nam.
Cùng lúc đó, Bạch Minh dẫn lão già Lí Bân từ nơi nào đó ném lên sàn, tay của Lí Bân làm sao thì hai cái găng trên bàn rèn của Hồ Tĩnh cũng tương tự, lão già này chính là kẻ ở phía sau giúp Hồ Tĩnh gian lận.