Ánh sáng truyền thừa từ lòng đất bắn thẳng lên trời cao, chiếu sáng một mảng trời. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về đó, khắp nơi ồ ạt kéo về trấn Văn Lang.
Gần như toàn bộ người của Bạch gia đã ở đây ngay khi ánh sáng xuất hiện. Gia chủ Bạch Phong Vĩ, phu nhân Như Hoa, nhị gia Bạch Minh, Bạch lão gia tử... gần như toàn bộ người của Bạch gia đều có mặt ở đây.
Mẫu tộc của các vương tử, công chúa có mặt, thậm chí mẫu thân của Mộc Anh Kiệt, Mộc Kỳ là Vương Hậu dùng hết tốc độ để có mặt ở đây.
Các thế lực lớn nhỏ khác cũng xuất hiện, trên mặt tất cả bọn họ đều mang theo niềm hi vọng, mong chờ đệ tử, con cháu mình còn sống sót, hơn nữa là đoạt được truyền thừa.
Trên mái nhà cao nhất trấn Văn Lang, Võ Cực Lạc đã ngồi ở đó một canh giờ rồi. So với năm năm trước, nếp nhăn trên trán bà nhiều lên, mang theo ưu tư phiền muộn, mang theo nhiều nỗi lo toang.
Xung quanh trấn Văn Lang, binh sĩ thành Thăng Long lui tới đông đảo theo lệnh của Thanh Liên, giữ trật tự trị an. Đồng thời cổng thành cũng đóng lại, tránh cho kẻ không ngay thẳng nhân lúc đông người lẻn vào thành.
Thanh Liên đứng trên tường thành phe phẩy chiếc quạt quan sát toàn cảnh bên dưới. Hai hàng mi có hơi nhíu lại vì hai tai lại không thể cảm nhận dao động xung quanh nữa rồi.
Thanh Liên vừa định lấy tinh thạch ra thì...
“Vô Ưu công chúa.” Những tiếng nói từ xa truyền đến.
Một đoàn người đi đến, dẫn đầu là Dương Vương phi, theo sau là các Vương phi khác.
“Tại sao lại cho đóng cổng thành lại, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Công chúa Mộc Hiền Hòa chất vấn, khuôn mặt ánh lên sự khó chịu.
Nàng ta là con gái của Dương phi, vị sủng phi đang đắc sủng nhất vương cung. Ngày thường nàng ta càn quấy, không nể nang ai cả, cho tới khi vị Vô Ưu công chúa này từ xó xỉnh nào xuất hiện, cướp lấy hào quang của nàng ta, được quân Vương sủng ái hết mực.
Thanh Liên nhìn bọn họ, hẳn ai cũng có ý nghĩ này, chỉ là không dám nói ra như Mộc Hiền Hòa. Thanh Liên nhếch khóe môi, tuy không thể nghe thấy nhưng theo tính cách của vị công chúa này, có lẽ là đang chất vấn bản thân về vấn đề cổng thành.
Nàng lạnh giọng: “Ai cho ngươi lá gan chất vấn ta?”
Âm thanh vừa dứt, khuôn mặt Dương phi tái đi, nàng ta vội kéo Mộc Hiền Hòa lại, quăng cho ánh mắt ý bảo đừng nên mở miệng gì hết, vội nói: “Xin công chúa đừng chấp trẻ nhỏ, dù sao đó cũng là các vương tử, công chúa đã biến mất năm năm trước, là máu mủ ruột thịt, nàng cũng vì quá nhớ huynh đệ muội của mình nên mới không kìm lòng muốn mở cửa.
Dương phi mở miệng xin tha nhưng âm điệu, lời nói ra như đang chỉ trích Thanh Liên không phải là người của vương tộc, không quan tâm đến tình thân, trong mắt không có những huynh đệ, tỷ muội này.
Thanh Liên phe phẩy quạt, nhìn những ánh mắt hướng về mình như đang thưởng thức màng kịch giải trí.
“Công chúa... Ngươi không biết đâu... Hức...” Dương phi lấy khăn lau đi những hàng nước mắt lã chã: “Ta hoài thai lục vương tử chín tháng mười ngày, nhìn hắn từ bé đến lớn lên, nhìn hắn học tập, đau lòng vì sự cố gắng của hắn.”
“Cho tới khi ta hay tin Mộc Minh Cương bị kẹt trong truyền thừa, có khả năng đã mất mạng... Hức...”
“Tâm ta như chết lặng, ăn cũng nghĩ về hắn, ngủ cũng nghĩ về hắn, tâm như người đã chết năm năm nay...”
“Cho tới khi truyền thừa mở ra lần nữa, ta mới có hi vọng để tiếp tục sống...”
“Vô Ưu công chúa, ta chỉ muốn ngươi mở cổng thành, để ta tự đón con trai mình khải hoàn, không muốn yêu cầu gì xa vời.”
“Công chúa...”
“Công chúa...”
Đám Vương phi khác đồng loạt phụ họa, nước mắt giàn dụa.
Thanh Liên nhìn bọn họ ở đây diễn vở kịch tình thâm, nước mắt rơi xuống như muốn xây cả cái hồ ở trên cổng thành, lẩm bẩm: “Vô vị.”
“Phụ Vương giao quyền quản lí cho ta, ta muốn làm sao là quyền của ta, các ngươi, không có tư cách ra lệnh.” Thanh Liên phất tay đi ra chỗ khác.
“Ngươi... Đáng hận...” Công chúa Mộc Hiền Hòa nghiến răng, hai tay nắm chặt thành đấm, phẫn nộ nói: “Con heo mập, đợi ca ca ta trở lại sẽ dạy ngươi một bài học.”
Dương Vương phi cũng nhìn về sau Thanh Liên với ánh mắt độc ác: “Kể từ khi Vương giao quyền quản lí, Dương gia ta làm ăn bao nhiêu đều bị nó cướp bóc, bỏ túi riêng, khiến cho cuộc sống ta gặp nhiều khó khăn.”
“Mẫu phi, đợi ca ca trở về, đoạt được truyền thừa sẽ xử lí ả.” Mộc Hiền Hòa nghiến răng nói.
Dương Vương phi lắc đầu, các phi tần khác cũng thế, có vị thở dài, nói: “Có Mộc Anh Kiệt ở đó, việc đoạt lấy truyền thừa còn lâu mới tới lượt chúng ta.”
“Chẳng lẽ chúng ta phải chịu khuất phục dưới nàng ta?”
“Chờ Vương trở về, tỉ muội chúng ta sẽ cùng nhau cáo trạng, lúc đó xem nàng ta bị xử chém ra sao.” Dương Vương phi cười lạnh.
“Dương tỉ tỉ nói phải, nàng ta dám lạm dụng quyền hành Vương ban, mưu đồ trục lợi bản thân, ắt sẽ bị trừng phạt.”
“Chúng ta phải cố nhịn ả thôi, ta nghe tình báo từ phụ thân, khả năng là rằm này Vương có thể trở về.”
“Tốt quá rồi...”
“...”
Thanh Liên vừa đi trên tường thành, vừa mườn tượng cảnh vừa rồi mà cười nhạt: “Đau lòng nhi tử sao, nực cười.” Kẻ nào kẻ nấy đều ăn vận xinh đẹp, ngũ quan, cơ thể đầy đặn, nào có dáng vẻ tiền tụy, đau khổ kia.
“Xin hãy mở cổng thành, con ta còn ở trong đó...”
“Ta muốn gặp con...”
“Yêu nữ, mở cửa thành đi...”
“Con ta...”
“...” Đám đông đã tụ tập đông đảo ở cổng phía nam này, họ la hò huyên náo không ngừng hai canh giờ rồi.
Có vài kẻ bên dưới từ đám đông phóng lên, dùng bộ pháp trèo lên tường thành hòng ra ngoài, bị các binh sĩ đánh cho rơi xuống đất.
Thanh Liên đi tới tháp canh chính, hướng thẳng ra ngoài trấn Văn Lang, ở đó có một phụ nhân đang ngồi, xung quanh là kẻ hầu người hạ.
Phụ nhân đó là Vương Hậu Phan Hoa Lệ, mẫu thân của đại vương tử Mộc Anh Kiệt cùng Mộc Kỳ, bà đã ngồi ở đây năm năm rồi kể từ khi truyền thừa đóng lại.
Vẻ ngoài của bà vô cùng tiền tụy, đầu tóc tuy được chải mỗi ngày nhưng ở nơi có điều kiện sống thế này cũng sinh ra chỗ rối. Mỗi ngày Vương Hậu ăn rất ít nên dáng người đầy đặn trong quá khứ không còn nữa, chỉ thấy được sự ưu sầu.
Ánh mắt bà nhìn về hướng trấn Văn Lang năm năm không đổi, dù cho Vương đến khuyên can, người Phan gia ra mặt cũng không thể khiến bà rời khỏi nơi ấy.
“So sánh với đám cung nhân kia, quả là khác biệt.”
Một người có thể không quản thời tiết nắng mưa, không quản bệnh tật, không màn đến sức khỏe bản thân mà ngồi ở đây năm năm, ánh mắt luôn nhìn về một phương. Có thể nói người có giả tạo sao?
Không, tình cảm Vương Hậu dành cho hai nhi tử của mình rất sâu đậm, nó đã vượt qua cả giá trị lợi ích tồn tại trong vương tộc này, là những thứ mà Thanh Liên nghĩ rằng vốn chỉ tồn tại trong các mẩu truyện cổ tích.
“Thật sự có chút hâm mộ.” Nụ cười trên môi Thanh Liên mờ nhạt, không rõ ý vị.
“Ra mắt Vương hậu.” Thanh Liên đứng trước Vương Hậu Phan thị, hành lễ.
“Vô Ưu công chúa...”
Ban đầu đám cung nhân nhìn thấy Thanh Liên như thấy quỷ, nhưng ngày nào Thanh Liên cũng đến đây, họ nhìn riết thành quen, bên cạnh đó Thanh Liên còn là người duy nhất làm thế nữa khiến đám cung nhân này có cái nhìn khác.
“Tới rồi sao?” Vương Hậu Phan thị mắt nhìn ánh sáng, miệng cười như gặp khách nhân thân thuộc, muốn kể cho vị khách nhân này niềm vui của bản thân.
Bà đang vui, thật sự rất vui, đã lâu lắm rồi trên khuôn mặt ấy mới hiện ra nụ cười. Bà lau đi hai hàng lệ xúc động.
Thanh Liên dựa vào dao động âm thanh, tuy không thể nhìn thấy mặt bà lúc này nhưng nàng có thể cảm nhận được sự vui sướng trong đó.
“Vương Hậu, người định cứ thế gặp bọn họ sao?” Thanh Liên chợt hỏi.
“À, ừ...” Giờ đây Vương Hậu mới chịu nhìn lại bản thân, quần áo, tóc tai rối bời, cơ thể rệu rã vì ngồi lâu. Nhưng tất cả sự chờ đợi đều xứng đáng, cơ thể tỏa ra sinh khí dồi dào, nói: “Xuân Đào, mau trang điểm cho bổn cung, ta phải đi gặp gỡ nhi tử của ta.”
Các cung nhân đã luôn trong tư thế chuẩn bị, Vương Hậu vừa lệnh họ lập tức tiến hành.
Bà nhìn Thanh Liên đang rời đi, nói: “Cảm ơn ngươi, vì đã ngồi cùng ta.” Giờ đây bà mới nghiêm túc để ý đến Thanh Liên, nhớ lại ánh mắt khi Thanh Liên nhìn bà.
Một ánh mắt đầy hiếu kỳ, muốn khám phá hết thảy. Hơn thế nữa, ánh mắt ấy giống như kẻ đứng bên ngoài quan sát hết thảy, giống... giống như phu quân bà, Mộc Trung Nhân.
Vương Hậu giật mình nhìn Thanh Liên đã đi xa, lẩm bẩm: “Ánh mắt đó không thể là của đứa trẻ mười hai tuổi được, có lẽ đứa trẻ này chỉ là ngỗ nghịch, càn quấy giải tỏa bản thân thôi.”
Thanh Liên cứ thế bước đi, miệng lẩm bẩm: “Ta mới là người phải nói cảm ơn.” Ở một nơi không ai thấy, Thanh Liên sử dụng Phong Linh, hai mắt bản thân sáng lên, có thể nhìn thấy toàn cảnh.
Thông đạo truyền thừa đã mở làm bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về, làm hàng vạn con tim rung nhịp. Từ trong luồng ánh sáng, rất nhiều thân ảnh đã lập lờ xuất hiện.
Đứng trên tường thành, nhìn dòng người đang đi ra, Thanh Liên thở nhẹ một hơi: “Không bị thi hóa.”
Một thân ảnh mà Thanh Liên quen thuộc cũng từ truyền thừa đi ra, Chí Nam. Năm năm trôi qua, cậu nhóc ngày nào đã trở thành thiếu niên tuấn mĩ, mái tóc đen dài buộc ra sau làm lộ ra vần tráng cao ráo, ngũ quan toát lên vẻ chính trực nghiêm nghị, ánh mắt chứa đựng sinh khí.
Lần cuối cùng Thanh Liên thấy một Chí Nam như thế là trước khi gặp mình, đó là một Chí Nam hoạt bát, không ưu phiền, đầy sinh cơ.
Năm năm trước, không rõ vì lí do gì mà Chí Nam xin phép chưởng môn để bản thân vào truyền thừa. Thanh Liên khi ấy cũng như Vương Hậu, đến đây chờ đợi.
“Ha, Phong Vân, nếu ngươi sáng chế ra thứ mới mẻ nữa, nhớ đưa ta xem trước đấy.” Chí Nam huých huých vai một thiếu nữ bên cạnh, cười nói. Cả hai người cùng mặc một màu áo.
Thiếu nữ với khí chất băng thanh ngọc khiết, đôi mi như vầng trăng vắt ngang, đôi má hơi phiếm hồng chọc người yêu thương, ánh mắt linh động sáng như vì sao lúc nào cũng rực cháy hừng hực ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Bạch Phong Vân diện bộ bạch y trên người như có thêm tiên khí, quả thật thiên sinh lệ chất, quốc sắc sinh hương. Vô số nam tử gần xa ẩn ẩn đánh mắt về phía này, nữ nhân vì dung mạo mà hâm mộ, ghen tị.
“Được, lần này công lớn của ngươi, nhờ mấy món tam phẩm ấy mà chúng ta có thể thuận lợi trở về.” Bạch Phong Vân cười đáp lẽ, nụ cười thanh lệ tựa như tiên nữ giáng trần.
“Xem ra huynh sống rất tốt, ta an tâm rồi.” Thanh Liên cười nhẹ nhõm. Gỡ Phong Linh xuống, để lộ ra mái tóc trắng cùng bộ hắc y, đôi tử nhãn âm u cùng khí chất thâm trầm, lãnh huyết.
Thanh Liên và Bạch Phong Vân, hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, một bên nhiệt huyết sinh cơ, một lãnh huyết âm trầm.
Thanh Liên biến mất khỏi tháp canh.
Khoảnh khắc đó, Chí Nam cũng nhìn lên tường thành Thăng Long sừng sững, giơ tay ra chực chờ nắm lấy, tự tin nói: “Vương tộc, ta đã về rồi, nợ máu sẽ trả bằng máu.”