Trong một ngày đêm tối trước khi sự kiện linh khí biến mất bắt đầu. Thanh Liên đứng một mình trong Dưỡng Tâm Điện rộng lớn của Mộc Trung Nhân. Thanh Liên phải rất vất vả mới có thể để Vương chịu gặp mặt, hơn nữa cuộc gặp mặt này là bí mật, không có người ngoài biết.
“Chậc, quả nhiên là người sư bá đã chọn, ta tin ngươi rồi.” Mộc Trung Nhân cầm viên ngọc của Bắc Bình Vương lên, vừa xác thực vừa nói.
Ông trả viên ngọc về cho Thanh Liên, nói: “Lão nhân thu nhận đệ tử lúc nào đến ta cũng không biết, xem ra người có chỗ nào đó khó nói, ta sẽ tận lực bảo vệ ngươi.”
“Nói đi, ngươi không đơn giản chỉ là đến đây thông báo thứ này, đúng chứ?” Mộc Trung Nhân hỏi.
Thanh Liên gật đầu, nói sơ qua việc linh khí trong thiên địa bị người động tay, không loại trừ khả năng trong tinh thạch cũng có. Toàn bộ những gì Thanh Liên nói, cô bé chưa từng nhắc đến Phạm Tu cùng truyền thừa, Mộc Trung Nhân chỉ cho rằng đó là lời Trần Lĩnh.
“Ta hiểu rồi, sư bá muốn kiểm tra các quặng tinh thạch và toàn bộ tinh thạch dự trữ của tất cả các thế lực lớn nhỏ trong thành.” Mộc Trung Nhân đăm chiêu suy nghĩ.
Nếu lời Thanh Liên nói là thật thì thật sự quá đáng sợ, mấy vạn năm qua chư Hoàng bên ngoài đều có thể nhìn vào Đại Việt, mọi hành động đều đặt dưới quan sát của chư Hoàng.
Đây là một thông tin tối quan trọng, có thể mang đến sự hỗn loạn rất kinh khủng đến mức Mộc Trung Nhân cũng phải kinh sợ. Ông có thể hiểu vì sao sư bá lại muốn kiểm tra như vậy, không ngại việc bại lộ thu đệ tử trước mặt mình mà ra mặt, đủ để hiểu tầm quan trọng của việc này.
“Quặng tinh thạch có thể cho phép ngươi vào, chỉ là toàn bộ tinh thạch dự trữ của các thế lực kia... Rất khó động vào, chưa kể đến số lượng lớn như thế...” Mộc Trung Nhân gõ gõ tay lên mặt bàn, trầm tư nói.
Dù ông là quân Vương trấn giữ Thăng Long này nhưng có một vài quy luật bất thành văn bản thân ông cũng không muốn phạm phải, tỉ như là sờ vào gia sản của các thế lực kia.
Thanh Liên nói: “Sư phụ cũng bảo rằng việc này khó thực thi, phải có sự trợ giúp của Vương.”
“Ta đã biết, đây là lần đầu tiên sư bá nhờ cậy, ta sẽ tận lực trợ giúp.” Mộc Trung Nhân chăm chú nhìn Thanh Liên, bất chợt hỏi: “Ngươi thực sự là đệ tử của sư bá sao?” Cho đến giờ, dù Thanh Liên có viên ngọc ấy, ông vẫn chưa thể tin dược, ba trăm năm qua Trần Lĩnh chưa từng thu nhận một đệ tử nào.
Nếu thông tin này lộ ra thật sự là kinh động thành Thăng Long một phen.
Thanh Liên không nói nhiều, ánh sáng chú ngữ xuất hiện trong lòng bàn tay, trận pháp toàn diện hiện ra trước mắt Mộc Trung Nhân.
“Thủ pháp luyện trận của sư bá.” Giờ phút này, Mộc Trung Nhân đã hoàn toàn tin tưởng Thanh Liên là đệ tử Trần Lĩnh rồi. Đây là thủ pháp luyện trận độc nhất của Trần Lĩnh, người ngoài không thể biết được.
Gió tươi mát bên ngoài phà vào kiệu.
Thanh Liên nằm trong kiệu nhắm mắt suy tư, lí do Thanh Liên phải bại lộ cho Mộc Trung Nhân biết mình là đệ tử của Trần Lĩnh bởi vì ông không phải là kẻ phản đồ kia và để thuận lợi hành sự sau này.
Trên tay Thanh Liên là tà lực hừng hực, Phong Linh tỏa ra khí tức của linh Sĩ thất tinh. Để đạt tới bậc này, Thanh Liên đã rút bao nhiêu ý niệm trong các mẩu tinh thạch kia, nếu không vướn bận chú ngữ trong không gian kia, e là tu vi còn cao hơn thế nữa.
Cả người Thanh Liên biến mất, một con bồ câu bay vào trong kiệu, hóa thành một 'Thanh Liên' khác.
Thanh Liên xuất hiện tại không gian kín, nàng đặt chân lên dãy Tiêu Sơn, bước qua bốn bức tượng Ngũ Linh, đến trước mặt chú ngữ của Việt Quốc Công.
Hai sợi xích sắt giữ chân hai mảnh chú ngữ đã sắp nứt ra rồi.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, một trận pháp giải khai trên lòng bàn tay Thanh Liên, thông qua đó có thể thấy được nhẫn không gian của Đặng đại nhân.
Thanh Liên lại cưỡng chế, rút từng dòng ý niệm từ đống tinh thạch trong nhẫn không gian ra, gia trì cho hai khỏa xích.
“Đến cả pháp bảo cũng không giữ chân được các ngươi, thật khiến ta phí tâm tư mà.” Năm năm qua, Thanh Liên đã dùng mọi cách thay thế nhưng vô ích, dùng đến xích tinh luyện tứ phẩm, ngũ phẩm thì bị gãy đứt, ngâm trong nước, đá, lửa đều không ăn thua, chỉ có dùng trận pháp này mới có thể bắt giữ nó được.
Lục tìm ký ức Phạm Tu, Thanh Liên biết được rằng nhờ Vạn Xuân Vương thành công trở thành quân Vương, hi sinh một phần linh hồn phong ấn nửa mảnh chú ngữ kia hơn mấy vạn năm qua mới không bị bại lộ.
Hai mảnh chú ngữ này có linh tính, có thể cảm ứng được nhau, nếu không có linh hồn quân Vương phong ấn, e rằng chúng đã sớm hội tụ, gây nên thiên địa dị biến.
“Lượng ý niệm này... Quá ít rồi...” Khuôn mặt Thanh Liên trầm xuống. Qua nhiều năm, càng lúc các ý niệm Thanh Liên thu thập được càng ít đi.
Ánh sáng chú ngữ xuất hiện, rất nhiều lồng gian thoát ra từ trong trận pháp, mỗi lồng giam bắt giữ một đến hai người. Tất cả bọn họ đều có tu vi linh Sĩ.
“Yêu nữ, mau thả bổn đại gia ra.”
“Ma Long tông sẽ không tha cho ngươi...”
“Một khi ta chết, Địa Nguyệt tông sẽ báo thù...”
“...”
Từng tiếng chửi rủa xuất ra trong lồng giam, gây nên sự ồn ào, làm dậy sóng không gian yên tĩnh.
Trong đó có giam giữ những kẻ mà nàng và Mộc Trung Nhân đánh dấu rằng 'gây hại' cho thành như Thôi gia, Huỳnh gia, Mã gia, Phan gia... cũng có mẫu tộc của các vương tử, công chúa.
Không chỉ dừng lại ở đó, những năm qua Mộc Trung Nhân phải ra mặt trấn giữ biên giới, bên trong chưởng môn Võ Cực Lạc lại bận bịu tông môn, nhân lúc này đám linh sư từ các tông môn ma đạo liên tục hỏi thăm thành Thăng Long... tất cả bọn chúng đều ở trong đó cả.
“Giữ đám các ngươi chỉ tổ gây hại cho xã tắc.” Một lời nói nhẹ tựa lông mao, rơi vào tai đám người kia lại như thái sơn đè áp, như hàn băng lạnh giá.
Trên tay Thanh Liên, tà lực phập phùng, kẻ nào nhìn vào ánh mắt Thanh Liên lúc này đều cảm nhận được sự đen tối, lãnh huyết đến vô tình. Thanh Liên ném đạo tà lực về phía các lồng giam.
“Ma nữ, ngươi định làm gì.” Có người nhận ra tà lực kia, sợ hãi lui lại.
“Là tà khí... tà khí đấy...”
“A... Ta nhiễm tà rồi...”
“Cứu ta với...”
“Tha mạng...”
Từng tiếng vang xin, tuyệt vọng phát ra từ trong lồng giam, tiếng gào thét thê lương. Thanh Liên đứng bất động thanh sắc, chưa từng dâng lên bất cứ cảm xúc thừa thải gì.
Cán cân cảm xúc, Ngưỡng Thiên Tiếu – Khóc Vô Lệ năm năm nay chưa từng nghiên về tiếu.
Tất cả bọn họ bị chuyển hóa thành tà linh, cả lồng giam bị gặm nhấm, tà linh thoát ra, nhằm vào Thanh Liên mà đánh.
Đao quang lóe lên, toàn bộ tà linh bị đao ý chém qua, chết tại chỗ, tà khí bốc lên nghi ngút. Thanh Liên điều động đám tà khí này hướng về trận pháp trói buộc chú ngữ kia.
“Xem ra lần này có thể giữ được nửa năm.” Thanh Liên đánh giá.
Thanh Liên nhìn những huyết nhục còn sót lại trên đất kia, nàng chợt cười nhạt. Đạo đức, lương tâm cắn rứt gì đó nàng không hề quan tâm, từ đầu tới cuối nàng chỉ cần đạt được mục đích là được.
Thanh Liên lạnh lùng biến mất khỏi không gian này, trở lại cỗ kiệu kia.
Vừa về tới, đột nhiên một ngọn sóng dao động cực mạnh, dư âm tán ra khắp nơi. Chim bay tán loạn, bầu trời ban ngày mà mây đen kéo đến mịt mù. Từ phía ngoài xa kia, nói chi tiết là tại trung tâm trấn Văn Lang lúc này, một đạo ánh sáng trắng bắn thẳng lên trời cao, xuyên qua mây đen trên bầu trời.
“Cuối cùng cũng xong rồi sao?” Thanh Liên lẩm bẩm.
Truyền thừa của Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên, năm năm trước mở ra, thiên kiêu khắp Đại Việt hội tụ tại trấn Văn Lang, cùng nhau xông pha tranh đoạt truyền thừa.
Sự việc bất ngờ xảy ra khi tất cả vừa đi qua truyền thừa, một tang thi xuất hiện.
Nghĩ tới ngày hôm đó, ánh mắt Thanh Liên hiện lên chút ưu tư. Tang thi đó là Trần Lĩnh, sư phụ của nàng, người xuất hiện ở truyền thừa chi môn, gây ra những cuộc thảm sát, cắt đứt đường vô.
Ngày đó, chưởng môn Võ Cực Lạc cùng Mộc Trung Nhân đã phải bỏ qua sự mềm lòng của bản thân, xuống tay tru diệt tang thi Trần Lĩnh. Dù chết đi nhưng người đã kịp lây nhiễm cho một vài đệ tử vào truyền thừa kia.
“Đến nay đã năm năm rồi, chẳng biết bọn họ... Có còn là người không?” Thanh Liên tự hỏi. Dù sao Mộc Trung Nhân đã giao thành Thăng Long cho nàng giám sát, cũng phải đi xem một chút mới được.
Cỗ kiệu quay đầu, hướng về ánh sáng truyền thừa. Ánh sáng truyền thừa năm năm trước biến mất, nay lại lần nữa sáng lên trên bầu trời Thăng Long, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía này.