Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 99: Tầng lầu



Vận động viên ném đồ tuy rằng hiếm thấy, nhưng trong cái nghề này không phải là không có, chẳng hạn như bên đội bóng bàn có người kích động ném hư cả cái vợt.

Tôn Thiên còn tưởng rằng với cái tính tình nóng nảy của Trương Tuấn Bảo, Trương Giác ném đồ như thế thì hắn sẽ phát hỏa một phen, nhưng Trương Tuấn Bảo lại không làm như thế.

Hắn chỉ là bình tĩnh phất tay một cái: "Kim Tử Tuyên bị con hù rồi đó, nói xin lỗi với người ta đi, rác ném lại đàng hoàng."

Trương Giác: "Ò."

Cậu thực sự ngoan ngoãn nhặt lại cái chai, còn đến vỗ vai Kim Tử Tuyên nói "Thật xin lỗi", sau đó quăng cái chai vào trong thùng rác có thể tái chế một cách chính xác.

Thằng nhóc này thế nhưng không có ý thức ‌"Tôi mới vừa quăng cái chai mà giờ phải nhặt lên rồi vứt vô thùng rác thì mất mặt lắm", những người xung quanh cũng trợn mắt hốc mồm.

Bọn họ hoàn toàn không biết rằng xa xôi nhiều năm về trước, Trương Giác chân chính 15 tuổi thực sự là một người rất táo bạo, cậu bị nhà trường ghi tội không phải là lần một lần hai, Kim Tử Tuyên muốn đụng vào cậu, sợ là cả lá gan đến gần cũng không có‌, sớm kinh sợ tránh xa ba bước chân .

Nhưng ngay cả thời kỳ phản nghịch nhất, cậu đều sẽ nghe theo lời Trương Tuấn Bảo, chớ nói chi là hiện tại ông cậu đối với Trương Giác là mất đi mà có lại được này, vậy trong lòng càng là báu vật, Trương Giác dường như không nỡ phản bác yêu cầu của ông cậu.

Chờ cậu trở về, Trương Tuấn Bảo rất bình tĩnh nói với cậu về việc bố trí nhảy giải vô địch quốc gia, đồng dạng hoàn toàn không có ý định phát hỏa.

Trương Giác trước đây không quan tâm trượt băng nghệ thuật cho lắm, cậu thừa dịp buổi trưa đi đá bóng đã mài tính khí của ông cậu đến hao mòn, lúc này mới là gì đâu, hắn còn không vì một chút chuyện nhỏ này mà phát hỏa.

Hoàng Oanh nhỏ giọng nói thầm với Mễ Viên Viên: "Trương Giác thoạt nhìn man thật nhiều nha."

Mễ Viên Viên tán thành gật đầu: "Hoàn toàn là dạng nam tính."

Tuy rằng vẫn để tóc dài, nhưng bây giờ Trương Giác đã hoàn toàn không bị ngộ nhận là con gái nữa.

Bởi vì cao lên, tuy rằng áo làm từ chất liệu co giãn và dát mỏng nên tạm thời không cần thay đổi, nhưng quần của trang phục thi đấu thì nhất định phải đổi, nếu không thì khi Trương Giác lên sàn thi đấu sẽ lộ mắt cá chân, vì thế ông cậu lấy cái quần hồi còn trẻ của mình cho Trương Giác mượn.

Tạm thời đi mua cũng không phải là không được, nhưng eo Trương Giác quá nhỏ, một người đàn ông bình thường cao 1 mét 68 đưa quần của người đó cho cậu mặc thì sẽ tụt xuống, không mang thắt lưng thì không được, cũng chỉ có Trương Giác ở thời đại thiếu niên có dáng người với tỷ lệ tương đồng, cũng có một vòng eo thon mới có thể mặc quần của ông cậu.

Tương tự như vậy, quần áo hàng ngày của Trương Giác cũng sớm không có cách nào mặc được, hiện tại cậu mặc trên người đều là quần áo tiểu học cũ của Tần Tuyết Quân, Trương Giác mặc vào hoàn suy sụp... Không sai, Tần tiểu ca lúc học tiểu học thì đã cao 1 mét 7.

Nhưng cho dù kho quần áo cũ của Tần tiểu ca có số lượng hoàn toàn dư sức cho Trương Giác mặc đến khi cao lên 1 mét 8, nhưng cậu cũng không thể mỗi ngày mặc đồ người khác được.

Vì vậy sau khi kết thúc buổi huấn luyện ngày hôm đó, Trương Tuấn Bảo dẫn Trương Giác đến trung tâm thương mại, tùy tiện đi dạo một vòng rồi đến khu thời trang nam ở tầng hai, chỉ vào bộ đồ trên người ma nơ canh.

"Đó, tự chọn đi, chọn xong thì kêu cậu trả tiền."

Trương Giác móc cái bóp tiền màu đỏ hình con heo ra: "Con có tiền mà."

Trương Tuấn Bảo gõ cậu một cái: "Bớt đi, con mùa nhà xong còn phải trả 5000 tệ trả góp hằng tháng đó, có tiền cái gì chứ?"

Trương Giác cõng trên lưng một khoản tiền mua nhà trả góp trong 20 năm ngượng ngùng ho khan một tiếng: "Con thực sự có tiền, sau khi trả trước xong, con còn để lại 5 vạn tệ trong thể phòng cho trường hợp khẩn cấp, quần áo con có thể tự mình mua."

Đừng thấy bình thường Trương Giác phải xuất ngoại thi đấu, chi phí trang phục, biên đạo, vé máy bay và ăn ở gộp lại không ít, nhưng những thứ đó đều được chi trả, thậm chí lúc trước khi cậu bị tương, Tống Thành đã đứng trả nhận trách nhiệm và trả toàn bộ chi phí y tế cho cậu, ngoài ra Trương Giác không hút thuốc không rượu bia không chơi đồ xa xỉ, cho nên còn không có chỗ tiêu tiền.

Ngay cả tấm thẻ mười vạn tệ của nữ sĩ Trương Thanh Yến đưa cho cũng bị cậu trả lại, thậm chí còn có tiền thừa để nuôi thú cưng.

Cân nhắc đến việc bản thân sau này còn sẽ cao lên, phong cách lựa chọn trang phục của Trương Giác dựa trên giá rẻ mà mặc ấm, không thèm suy tính đến đẹp xấu, nhưng do điều kiện thân thể khá tốt cho nên sau khi mặc vào thì hiệu quả thịt giác vẫn rất đẹp.

Dù có gầy đi chăng nữa thì Trương Giác cũng là người đàn ông số một, vóc người cậu rất đẹp nha, đặc biệt là đời trước người đại diện Bạch ca yêu cầu "Phải gầy để mặc quần áo gì cũng có cảm giác mười phần thiếu niên", hiện tại nếu như cậu mặc quần xà lỏn và áo ba lô cũ đều có hiệu ứng này, bởi vì cậu thực sự là một thiếu niên với khuôn mặt collagen nha.

Trên đường về, Trương Giác đến cửa hàng thú cưng mua một gói thức ăn cho chuột.

"Saori ăn rất nhiều, con muốn chuẩn bị thêm."

Cậu giải thích như thế với Trương Tuấn Bảo.

Trương Tuấn Bảo hừ một tiếng: "Con cứ mà nuông chìu cô ấy đi, ngày mai là sẽ rút thăm giải vô địch quốc gia, ngày mốt thì so tài bài thi ngắn đơn nam, con cứ mà nghỉ ngơi."

Nếu như giành được huy chương bạc trong trận chung kết Grand Prix khó khăn thì trên lý thuyết không có cao thủ nào trong giải đấu trong nước... Tình cảnh không dễ nhìn là một chuyện, về phương diện dư luận sẽ càng thảo luận đề tài Trương Giác có bởi vì dậy thì mà chấn thương vĩnh viễn hay không cũng sẽ ‌càng ngày càng nhiều.

Trương Giác có thể vượt qua rào cản phát triển hay không luôn là một nỗi bận tâm trong lòng Trương Tuấn Bảo, điều thực sự khiến hắn lo láng đến mức có thể nói đó là dư luận còn đáng sợ hơn sự dậy thì theo một nghĩa nào đó.

Sau bao nhiêu năm bị dư luận vùi dập đến không chịu nổi, cuối cùng vận động viên lựa chọn giải nghệ không phải một hai người, đặc biệt là dòng độc đinh như Trương Giác, áp lực thi đấu rất lớn, toàn bộ môn thể thao này mười người là hết chín người đặt sự chú ý lên người cậu.

Trương Giác một tay mang thắt lưng, đầy mặt bình tĩnh: "Đừng lo lắng."

Cậu biết ông cậu đang lo lắng điều gì, mà không phải là Trương Giác thổi phòng, mà là cậu trải qua dư luận công kích của fandom cùng với tấm màn đen của giới giải trí, một chút xíu gió trong giới thể thao đối với cậu mà nói không tính là gì.

Thứ sáu, Trương Giác tham gia rút thăm ‌, khi Trương Giác mặc đồng phục của đội tuyển tỉnh H, tóc đuôi ngựa buộc cao đi lên sân khấu, rất nhiều vận động viên của đội tuyển tỉnh không tham gia tập huấn đội tuyển quốc gia đã kinh ngạc xuýt xao.

"Đó là Trương Giác phải không?"

"Cao như vậy rồi sao? Cảm giác cả người đều lớn hơn một vòng."

"Thật sự là phát triển quá mạnh, lúc trước cậu ấy bị chấn thương đúng không? Không biết thực lực đã giảm đi bao nhiêu."

Trương Giác đeo khuyên tai bình an của mẹ, trên tay là một chiếc vòng tràng hạt tourmaline do Bạch tiên trao, túi quần bên trái là chiếc bùa hộ mệnh của Choi Jeong Su đưa, túi quần bên phải là một bình an ngự thủ của Keiko gửi từ Kanagawa đến đây, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền bằng đồng mang tâm linh có ma lực của Ilya đưa.

Đúng rồi, một nhà ngoại cảm cũng cảm ứng được rằng người đó sẽ một đường đại chiến đến trận chung kết, đó là một bà lão siêu cấp lợi hại.

Người thiếu niên trẻ tuổi toàn thân mang đầy hữu nghị tình bạn buff vươn tay cho vào trong hộp, lấy ra một quả cầu mang số 19.

"Người đầu tiên ra trận trong nhóm thứ tư."

Thẩm Lưu mang theo Mẫn San, Tưởng Nhất Hồng, Liễu Diệp Minh và các thành viên khác của đội tuyển tỉnh đến tham gia bất lực che mặt.

"Haizzzzzzz —— "

Sát Hãn Bất Hoa nhích nhích cặp mông về phía Trương Tuấn Bảo, nhỏ giọng nói: "Mẹ con quen biết một pháp sư có trình độ rất cao, ở quê của tụi con là một người rất nổi tiếng đó."

Trương Tuấn Bảo, một đảng viên tin trăm phần trăm vào chủ nghĩa duy vật, vào lúc này vô cùng xấu hổ.

Lúc đi về Trương Giác không khỏi nhắc nhở bọn họ: "Đừng có nghĩ đến việc mời một pháp sư hay một vị thần vĩ đại nữa, con chính là chết rồi, từ tầng lầu này nhảy xuống, cũng không chấp nhận chuyện đáng xấu hổ như thế."

Ngày thứ hai, cuộc thi bài thi ngắn đơn nữ diễn ra trước bài thi ngắn đơn nam, do số lượng người tham gia trong nước không đông như thi đấu quốc tế, hơn nữa trượt băng nghệ thuật trong nước cũng không phát triển mạnh, cho nên tuy rằng bên phía ban tổ chức có ý định chia tổ cơ sở, tổ thiếu niên, tổ thành niên, nhưng trên thực tế thì nội dung đơn nữ so tài bài thi ngắn của tất cả các nhóm tuổi với nhau vào chiều nay.

Cho nên cô bạn nhỏ 12 tuổi Mẫn San đương nhiên cũng sẽ tham gia thi đấu.

Thân là tam sư muội trong Trương môn, Mẫn San mang quốc tịch Hàn Quốc có tính cách da khỉ giống như đại sư huynh của mình, từng có kỷ lục nghịch ngợm bị mẹ đuổi theo dí chạy một vòng quanh sân huấn luyện tỉnh, cuối cùng bị tóm cổ rồi bị đánh tơi bời trước mặt đồng đội, nghe nói rằng trước khi vào tập luyện trong đội thì đã cãi vã một trận rồi làm bay răng cửa của ba anh chàng béo nhà hàng xóm.

Mà căn cứ vào kinh nghiệm của Trương Tuấn Bảo trong việc dạy học Trương Giác, trái tim của đứa nhỏ này cũng phải rất lớn, bởi vì trong quá trình huấn luyện, biểu hiện của Mẫn San vô cùng to gan, bất cứ bước nhảy nào cũng dám nhảy, hoàn toàn không có ý thức sợ ngã, vô cùng ngốc nghếch dạn dĩ.

Điều đáng tiếc chính là, không giống như Từ Xước có vẻ ngoài mảnh mai nhưng mạnh mẽ, khí lực của Mẫn San không lớn, chỉ có thể đi theo con đường tốc độ quay truyền thống của đơn nữ, nhưng bé không ăn kiêng, người dì căn tin cho bé ăn cái gì là ăn cái đó, ấy vậy mà bé cũng có thể chất dễ mập, bởi vậy nên mỗi tuần bé đều phả học bởi nhiều hơn 10 tiếng so với các bạn khác.

Đồng thời, chẳng biết vì sao mà Mẫn San rất nghe lời Trương Tuấn Bảo không từ bỏ việc nâng tạ, trải qua nỗ lực, độ cao khi nhảy hiện tại của bé cũng được coi là mức trung bình trên trong nội dung đơn nữ cùng tuổi, trước mắt đã luyện thành công ngoại trừ 3lz và 3A còn giơ tay lên nhảy cú nhảy ba vòng.

Theo như lời của Thẩm Lưu chính là "Hạn mức tối đa của Mẫn San không cao bằng Từ Xước, nhưng con bé không phải là không có tiềm năng bước lên vũ đài thế giới" .

Tuy nhiên cô bé này có một con dao thần kinh, thỉnh thoảng động kinh một chút, nhảy không ổn định, một khuyết điểm nữa của cô bé là thần kinh quá thô và không phù hợp với những tiết mục giàu cảm xúc, cho nên năm nay khi biên đạo ca khúc cho cô bé, Trương Tuấn Bảo đặc biệt đề nghị cô bé chọn một ca khúc sôi động và đáng yêu.

Chẳng hạn《 The cuckoo waitz 》hay gì đó, dù sao bản thân cô bé cũng có tính cách hoạt bát và vẻ ngoài đáng yêu, trượt cái này sẽ không cần phải diễn xuất.

Mẹ Mẫn San sau khi nghe lời đề nghị của Trương Tuấn Bảo, vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Được, huấn luyện viên ngài nói cái gì thì San San nhà tôi sẽ trượt cái đó, đúng rồi, cái trang phục thi đấu có cần tìm người làm không? Ba con bé làm trong ngành kinh doanh vải, cho nên làm việc này rất tiện lợi, trang phục thi đấu cho sư huynh của con bé cũng có thể làm."

Ừm, cha mẹ Mẫn San là kiểu người mà sẽ mang hàng nghìn món quà thuốc lá rượu bia đến nhà của huấn luyện viên trong dịp Tết để họ chăm sóc con cái của mình, vì muốn huấn luyện viên Trương vui vẻ, bọn họ cũng sẽ hoàn toàn sẵn lòng và có khả năng đảm nhiệm công tác chế tác trang phục thi đấu mấy năm liền cho cháu trai của huấn luyện viên Trương.

Nhưng mà Trương Tuấn Bảo kiên quyết từ chối .

Trước khi trận đấu chính thức tranh tài, Trương Tuấn Bảo để Mẫn San ngồi trên một băng ghế, khom người chải tóc cho cô bé, kẹp mấy chiếc kẹp tóc sáng bóng vào, ngoài miệng dặn dò."Đây là trận chiến đầu tiên của con, con sẽ hoàn thành tiết mục thi đấu của mình, đừng sợ, tình huống này không là gì hết, huấn luyện viên và các sư huynh sư để đang dõi theo con."

Trương Giác gật đầu: "Đúng đúng đúng, em là bông hoa duy nhất của Trương môn, em thi đấu, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau ủng hộ."

Mẫn San nở nụ cười ngọt ngào, kéo cánh tay Trương Tuấn Bảo làm nũng: "Huấn luyện viên, nếu như con có thể bước lên bục lĩnh thưởng tổ cơ sở, thầy có thể cho con ăn món râu mực nướng không?"

Bé biết trong nhà Trương Tuấn Bảo có một chiếc lò nướng, đừng hỏi sao bé biết điều đó, bởi vì đó chính là Trương Tuấn Bảo mua để chuyên môn cưng nựng cháu trai và những học trò của hắn, dù sao thì vận động viên không thể ăn ngoài, vì để cho bọn họ có bữa ăn ngon, Trương Tuấn Bảo thỉnh thoảng sẽ từ căn tin mang một túi nguyên liệu nấu ăn, sau đó mang đám nhỏ nhà mình về nhà ăn BBQ và món lẩu.

Trương Tuấn Bảo liên tục đáp ứng: "Được được được, nha đầu, đi khởi động đi."

Trương Giác vươn tay: "Đến, đưa Luna cho anh."

Mẫn San là một fan của《 Sailor Moon 》, ra ngoài thi đấu, cô bé cũng mang theo một hộp khăn giấy cho thú bông mèo đen Luna được làm riêng.

Trong mắt người khác, Mẫn San mặc dù chỉ là một nha đầu 12 tuổi, nhưng là người phô trương số một trong toàn bộ người tham gia.

Đại sư huynh mỹ nhân đệ nhất của bộ môn trượt băng cầm hộp khăn giấy, nhị sư huynh đẹp trai da đen cầm áo khoác, tiểu sư đệ khả ái thanh tú từng bước theo sau, trước khi vào sân, huấn luyện viên Trương và huấn luyện viên Thẩm mỗi người một bên nắm lấy tay bé, khuôn mặt nở nụ cười yêu thương.

Cho nên khi thi đấu còn chưa chính thức bắt đầu, diễn đàn trong nước đất trời ngập tràn băng tuyết đã xuất hiện một bài đăng.

Đất trời ngập tràn băng tuyết – trượt băng nghệ thuật – nội dung trượt băng đơn nữ

【 tưới nước 】 tôi đang ở hiện trường thi đấu giải vô địch quốc gia, vừa này đột nhiên vô cùng muốn hồn xuyên vào cơ thể Trương Tam muội, nói chứ có phải tôi là người duy nhất có suy nghĩ này không?

Các phản hồi +1, +2 không ngừng xuất hiện, cuối cùng bài đăng này được xây lên một tầng lầu đồ sộ 6666.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv