Mãi đến tận khi đội tuyển quốc gia bay sang Vancouver, huấn luyện viên đội tuyển tỉnh Trương Tuấn Bảo mới kết thúc huấn luyện, đặt chân lên vùng đất đen Đông Bắc một lần nữa.
Xuất phát từ sự cảm kích trước sự giúp đỡ của ông bà Tần, ông cậu ngay cả nhà cũng không về, đầu tiên tự mình mang theo tám món quà từ thủ đô tới nhà để cảm ơn.
Sau khi vào nhà hắn đặt quà xuống, nhìn chung quanh: "Lão sư Mia, bác sĩ Tần, Tuyết Quân đâu? Con có mua cho nó một đôi giày thể thao."
Giọng điệu nữ sĩ Mia mềm nhẹ trả lời: "Lão Tần không ưa Peja cả ngày ở trong phòng, cho nên kêu Tiểu Ngọc dẫn nó ra ngoài chơi rồi."
Trương Tuấn Bảo: "Peja?"
Lão bác sĩ Tần phất tay một cái: "Là nick name tiếng Nga của Tuyết Quân, chúng tôi gọi đùa vậy thôi, anh nếu không có chuyện gì thì để đồ xuống rồi cút đi đi, Tiểu Ngọc nói dẫn Peja đi tập trượt băng, anh đi xem đi, đứa nhỏ không có ai trông coi, chân mới khỏi mà đã như vậy rồi."
Trương Tuấn Bảo vừa nghe vậy cũng thót tim, hắn hỏi Trương Giác đi đâu rồi vội vội vàng vàng rời khỏi tiểu khu, nhảy lên chiếc minibus second-hand của mình.
Trương Giác dẫn Tần Tuyết Quân tới sân trượt băng ở trung tâm thương mại mà cậu thường đi nhất, nó được xây dựng giữa một trung tâm mua sắm, chung quanh là các loại cửa hàng, giá vào sân băng là mấy chục tệ, cũng vừa túi tiền.
Khi Trương Tuấn Bảo đuổi đến nơi thì thấy không ít người đung xung quanh sân băng, không ai ồn ào mà đều nhìn chăm chú vào một chỗ, hắn định nhãn lại nhìn, chỉ thấy Trương Giác ở chính giữa sân luyện kiểu trượt chim yến.
Trượt chim yến là kiểu trượt mà người biểu diễn trượt bằng một chân và nhấc chân kia lên (chân nâng lên còn được gọi là chân nổi) cũng cao hơn phần xương hông, cơ sở của động tác trượt chim yến là nhấc chân nổi ra sau, lúc người biểu diễn trượt thì mở hai tay ra, giống như là một chú chim đang bay lượn, vô cùng ưu mỹ.
Ngoài ra, tư thế trượt kiểu chim yến trong đó chân nổi nâng cao về phía trước được gọi là yến ngẩng mặt, còn có các biến thể khác như nâng chân nghiêng.
Nói chung, trượt kiểu chim yến là một trong những điểm nổi bật của môn trượt băng nghệ thuật, chỉ cần là vận động viên trượt băng đều sẽ luyện động tác này, đó là điều cơ bản.
Có thể đem động tác cơ bản này trở nên đẹp mắt thì người đó mới thực sự là lợi hại.
Trương Tuấn Bảo đứng ở bên sân, nhìn thiếu niên nho nhỏ sau khi trượt một hồi, nhấc chân nổi phía sau lên, thân trên không ngả về phía trước nhiều, chân nổi vẫn cao hơn phần xương hông như cũ, thể hiện tính dẻo dai ưu tú của cậu.
Trong quá trình này chi trên của cậu mở ra tự nhiên, cánh tay trái mở ra, tay phải phất lên trên một cái, giống như luồng khí lưu cảm nhận được khi xoa và trượt, toàn thể tư thái nối liền mà tao nhã, mang theo nét phiêu dật như tiên nhân.
Thiếu niên tóc đen da trắng vốn là vui tai vui mắt, mà lướt đi như gió, khi Trương Giác dùng kiểu chim yến lướt qua nửa sân băng, những người vây xem và đi đường đều không khỏi kinh hô "Wow ——" một tiếng.
Cảnh tượng này đẹp đến mức đủ để khiến người ta khó quên.
Thời điểm Trương Giác dừng lại, Trương Tuấn Bảo mới chú ý tới mục tiêu của hắn lần này là Tần Tuyết Quân, đôi giày mà bạn học tiểu Tần đang mang rõ ràng là giày thuê, lúc này đang trong giai đoạn chỉ trượt được khi có người đỡ, không đỡ thì sẽ gập ghềnh trắc trở, nhưng thần sắc hắn bình tĩnh, thoạt nhìn cũng không chật vật chút nào.
"Năng lực trượt rất xuất sắc, tốc độ trượt rất nhanh, người khác đạp một bước nhiều lắm là 1 mét, cậu bé đó một bước đạp có thể trượt ra 6 – 7 mét."
Nghe thấy giọng nói của người quen, Trương Tuấn Bảo quay đầu lại thì nhìn thấy một thanh niên với vẻ mặt ương ngạnh, chính là huấn luyện viên đội tuyển tỉnh, Minh Gia.
Hắn nhún vai: "Đây là cháu trai tôi, sau này nó sẽ tập với tôi."
Minh Gia dở khóc dở cười: "Yên tâm, không có ai giành giật cháu của anh đâu, tôi chỉ tùy tiện khen thôi, người trẻ tuổi bây giờ đều thích chạy nhảy, đã lâu rồi tôi không nhìn thấy một người nào bay lượn êm ái như vậy."
Tuy rằng cú trượt của Trương Giác còn chưa hoàn mỹ, nhưng cho dù đó là việc sử dụng các khớp nhỏ khi thay đổi lưỡi dao, cùng với khả năng duy trì tư thế đều có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trương Tuấn Bảo lộ vẻ mặt đắc ý: "Trượt là cơ sở của tất cả các động tác trượt băng nghệ thuật, những vận động viên trượt giỏi khi nhảy thì có thể nhảy xa hơn, vì vậy tôi phải nắm chắc phần trượt của Tiểu Ngọc."
"Thực sự là một hạt giống tốt."
Minh Gia lần thứ hai cảm thán: "Sinh nhật cháu trai anh là vào tháng 6 đi? Ngày tháng này rất tốt, vừa vặn 13 tuổi trước tháng 7, có thể đưa cậu bé vào đội thiếu niên vào mùa giải tiếp theo."
Trương Tuấn Bảo nghe vậy, thần sắc bên trong nhẹ nhàng biến mất, hắn giả vờ dễ dàng nhún vai.
"Không, chỉ cần nó là nó lớn hơn một tuổi, tổng cục cũng không cần buồn rầu vì không có ai tham gia giải vô địch thiếu niên thế giới."
Minh Gia nghe ra cái gì, hắn nhíu mày: "Thương thế Phàn Chiếu Anh rất nghiêm trọng?"
"Dây chằng bị xé rách nghiêm trọng, điều kiện gia đình có thể luyện nổi trượt băng cũng không kém, cha mẹ đau lòng đến mức không cho con tiếp tục tập luyện nữa, tôi đã hỏi ý kiến của huấn luyện viên đội tuyển tỉnh khác, Phàn Chiếu Anh đã làm thủ tục rời khỏi đội."
Nói cách khác, hạt giống tốt này đã bị phế bỏ.
Minh Gia trầm mặc một hồi rồi an ủi Trương Tuấn Bảo: "Sẽ khá hơn, tôi thấy tư chất này của cháu anh, chỉ cần không bỏ cuộc thì việc lọt top 6 thế giới sẽ không thành vấn đề, hơn nữa Thẩm Lưu cũng thành công trở lại đấu trường, nghe nói trạng thái đang tăng rất nhanh, không chừng có thể lọt vào top 10 vị trí đầu ở Vancouver năm nay."
Trương Tuấn Bảo không lạc quan mấy về trạng thái của đàn em, trạng thái của các vận động viên có liên quan mật thiết tới việc thi đấu, Thẩm Lưu đã không so tài nửa mùa giải, hơn nữa mắt cá chân của hắn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, không chắc vào thời điểm nào sẽ nổ tung khiến mọi người người ngã ngựa đổ.
Nhưng miệng hắn vẫn ôm sự chờ đợi: "Thẩm Lưu nếu có thể lọt vào mười vị trí đầu, chờ lúc cậu ta trở lại, tôi sẽ nấu món ngỗng cho cậu ấy ăn."
Nhắc tới cũng thật đáng thương, rõ ràng hai người họ đều là những vận động viên trượt băng lão làng, nhưng không một ai có hy vọng xa vời rằng nội dung đơn nam của họ có thể lấy được huy chương tại Thế vận hội.
Đơn nữ Nhật Bản đã giành huy chương vàng tại Torino năm 2006, còn trượt băng đôi Trung Quốc được kỳ vọng sẽ giành huy chương vàng tại Thế vận hội năm nay, chỉ có nội dung đơn nam Châu Á bị các tuyến Bắc Mỹ và Nga đàn áp, chưa bao giờ quật khởi.
Nhưng vào lúc này, bên sân lại truyền tới một tràng thốt lên khác, Trương Tuấn Bảo quay đầu, nhìn một chút, đôi mắt càng lúc càng mở to hơn.
Trương Giác lần đầu tiên thực hiên một loạt các động tác xoay tròn chim yến cơ bản, dùng ánh mắt của cựu đội tuyển quốc gia Trương Tuấn Bảo mà nói, những sai sót trong động tác xoay tròn này là quá nhiều.
Ví dụ như thời điểm xoay tròn chân không ổn định, trục tâm bị lệch khi trượt, lưỡi dao kia kém đến nỗi không vẽ được hình trái tim trên băng... Hắc, thật sự vẽ một trái tim đó.
Tất cả những điều này cho thấy sức mạnh cốt lõi của tuyển thủ còn yếu, không thể vững vàng khi xoay người, tốc độ quay cũng không cao.
Nhưng những chuyện tiếp theo khiến người ta giật mình, Trương Giác nhấc tay nắm lấy đao băng của chân nổi, cả người biến thành một vòng tròn khi đang xoay, đây là tư thế donut, sau vài vòng xoay, Trương Giác chuyển tư thế cầm đao thành tư thế chim yến.
Đây đều là những chiêu thức đơn nữ sử dụng trong lúc thi đấu, đòi hỏi độ dẻo dai cực cao!
Không đúng, Trương Giác luyện động tác xoay tròn lúc nào?
Bởi vì mới khôi phục không bao lâu, Trương Giác sẽ không dám tập nhảy mà không có cái nhìn chằm chằm của huấn luyện viên, nhưng cậu không gặp vấn đề gì khi xoay tròn cả.
Cậu trượt tới trước mặt Tần Tuyết Quân, hưng phấn hỏi: "Được 15 giây không?"
Hai người đánh cược, chỉ cần Trương Giác kéo dài thời gian xoay tròn được hơn 15 giây, Tần Tuyết Quân sẽ mời cậu ăn kẹo hồ lô.
Đó cũng là lòng tốt của Tần Tuyết Quân, biết rằng thể chất của cậu nhóc dễ mập, nhóc con này sẽ nhỏ nước miếng ngon lành mà không dám ăn, nên đặc biệt cho Trương Giác một cơ hội để ăn kẹo.
Hắn nhìn 18 giây 28 trên màn hình điện thoại di động, sau đó tắt máy.
Một kỹ thuật hất đầu rất tốt, sau khi sử dụng một chiêu này, sức bền khi xoay tròn của Trương Giác được cải thiện rõ rệt.
Tần Tuyết Quân khẽ mỉm cười: "Chúc mừng, đã 15 giây, eo của em thật tốt, em có thể tiếp tục biến cơ thể thành hình tròn khi xoay đó."
Trương Giác đắc ý nói: "Đó là em đã luyện múa ba lê trong vài năm rồi, mỗi ngày giáo viên đều bẻ eo và chân của em, nên sớm đã luyện ra ."
Mặc dù mức mở rộng 200 chính là trình độ đỉnh cao của Trương Giác, tuy qua 18 tuổi liền bắt đầu thoái hóa nhưng Trương Giác vẫn rất kiêu ngạo, đây chính là sự dẻo dai của một vũ công chuyên nghiệp.
"Tần ca, em nói anh nghe nè, em còn có thể dùng chân vươn sau gáy đó!"
Cậu nói làm liền làm, biểu diễn các pha nhào lộn yoga ngay tại chỗ, thành công thì thành công, nhưng nếu không phải có Tần Tuyết Quân đỡ, cậu thiếu chút nữa là ngã sấp mặt.
Chờ lúc đứng vững, bên tai vang lên một tiếng kêu quen thuộc.
"Làm cái gì đó? Con lại muốn đi gặp bác sĩ nữa sao?"
Trương Giác quay đầu lại, sợ hãi nhảy về sau một cái.
"Ông cậu?!"
Xong đời, kẹo hồ lô này sợ là cậu ăn không được rồi.
Tiểu tiên nam mới vừa rồi ở sân băng còn khiến cho một nhóm người kinh diễm lại chỉ có thể rũ đầu trước mặt cậu ruột mình, đầu tiên là nhận một trận dạy bảo như cũ, sau đó là bị xách lỗ tai lên kiểm tra thân thể.
Trương Tuấn Bảo cần phải xác định trong lúc hắn đi công tác thì Trương Giác có đem toàn bộ những kiểu nhảy mà cậu vất vả luyện trở lại trả hết cho giáo viên hay không.
Bước nhảy xoay hai vòng không có vấn đề gì, bước nhảy đôi cộng với bước nhảy hai vòng (2+2) cũng được bảo toàn tốt, bước nhảy đơn 3T cùng 3S thì không ổn định.
Điều khiến Trương Tuấn Bảo vui mừng chính là, Trương Giác cũng không quên động tác 2A + 3T mà cậu vừa luyện trước khi chấn thương, ngoại trừ việc điều chỉnh trạng thái, cậu quả thực giống như chưa từng bị thương tổn!
Cũng giống như những cao thủ vận động có cảm giác bóng tốt, chỉ cần quả bóng được vung lên là họ sẽ biết cách đối phó với lực thay đổi của bóng trong quá trình đánh, Trương Giác cũng thế, cảm giác băng giá khiến cậu luyện tập chiêu thức mới nhanh hơn, mà sau khi thành thục cũng không dễ dàng quên mất.
Đây là thiên phú, người khác muốn ước ao cũng ước ao không được, hơn nữa Trương Tuấn Bảo còn phát hiện ra một điều nữa.
Ông cậu vỗ tay cái bốp: "Đến đây, con làm tư thế kiểu chim yến đi, sau đó đứng yên đừng nhúc nhích."
Trương Giác không rõ vì sao, nắm chặt vách ngăn, nâng chân phải lên, dùng một tay giữ nó.
Trương Tuấn Bảo: "Kéo chân nổi lên một lần nữa, duỗi thẳng chân càng nhiều càng tốt."
Trương Giác nghe theo.
Trương Tuấn Bảo: "Tiếp tục."
Trương Giác nỗ lực một chút, vẻ mặt đau khổ: "Ông cậu ơi, đây là cực hạn rồi, nhấc lên nữa thì đau lắm."
Thắt lưng cậu đủ mềm, độ mở cũng lớn, nhưng khi co chân đến một mức độ nhất định nào đó thì bẹn cũng sẽ đau, điều này do cấu tạo sinh lý của nam giới quyết định.
Trương Tuấn Bảo cũng không miễn cưỡng cậu, hắn mừng rỡ khi nhìn thấy giọt nước tràn ly hoàn hảo này.
Tiền bối Hữu Vân, sự mềm mại hay lực bộc phát đều không thể chiếm cả hai, ông nói, Trương Giác là đem tất cả thiên phú của mình vào trong sự dẻo dai đó.
Ánh mắt của Tần Tuyết Quân biểu lộ một tia kinh ngạc, bởi vì ông nội hắn là bác sĩ kỳ cựu đã nghỉ hưu của đội trượt băng nghệ thuật tỉnh H, mặc dù trước đó hắn chưa từng trượt băng, nhưng hắn vẫn có kiến thức nhất định.
Đây là tư thế Biellmann.
Động tác xoay Biellmann là một dạng biến thể của động tác xoay chim yến, nó yêu cầu nâng bàn chân nổi từ phía sau lưng, chiều cao của giày trượt phải vượt qua toàn bộ đỉnh đầu, toàn thân tạo thành hình giọt nước mưa, đây là động tác đặc trưng của đơn nữ người Thụy Sĩ Denise Biellmann tại đấu trường trong những năm 1970.
Mà Trương Giác không chỉ có thể nhấc chân qua đỉnh đầu, thậm chí còn có thể nâng cao hơn rất nhiều so với đỉnh đầu, độ mở lên tới 200 thậm chí còn giúp cậu duỗi thẳng chân hoàn toàn!
Nhưng như Trương Giác đã nói, việc duỗi thẳng chân hoàn toàn khiến cho cậu rất đau, việc bày ra tư thế Biellmann hình giọt nước đối với cậu mà nói là tương đối thoải mái.
Tần Tuyết Quân quay đầu lại hỏi Minh Gia: "Anh xem động tác của cậu ấy như thế nào?"
Minh Gia cũng sờ sờ cằm: "Động tác xoay này đòi hỏi độ dẻo dai vô cùng cao, hiện tại chưa có người con trai nào trên thế giới sử dụng động tác Beillmann trong thi đấu, thế nhưng... Nhóm trọng tài lại càng ấn tượng với vận động viên có những bước di chuyển đặc sắc, lúc cho điểm hiệu suất sẽ càng hào phóng hơn."
Một đơn nam có thể thực hiện động tác Biellmann, đương nhiên sẽ khiến người ta càng ấn tượng.
Trương Giác cảm thấy làm Biellmann bị đau, nhưng ông cậu sẽ chỉ tính đến việc trượt băng, Trương Tuấn Bảo đã cho Trương Giác một lý do rất danh chính ngôn thuận.
"Con nhảy ba lê cũng cần luyện sự dẻo dai, những buổi tập luyện đó so với Beillmann còn đau hơn đúng không? Hơn nữa khả năng xoay tròn của con bị yếu, trục tâm không ổn định và tốc độ xoay không nhanh, khi trên sàn thi đấu, việc xoay tròn của con được đánh giá là cấp độ 2 nếu như trọng tài có châm chước, nhưng Beillmann lại khác, con có thể nhận thêm điểm khi cúi người và xoay tròn trong 8 vòng liên tiếp, lúc đó được đánh giá cấp độ 3 không còn là giấc mơ!"
Trong trượt băng nghệ thuật, trượt, xoay tròn đều chia thành bốn cấp độ, trong đó cấp 4 là cấp cao nhất mà họ chưa từng dám nghĩ đến, đánh giá cấp 3 chung quy là có khả năng đúng không?
Vì vậy trước khi Thế vận hội Mùa đông bắt đầu, Trương Giác không chỉ bị vặn lỗ tai để luyện nhảy, mà còn bắt đầu quá trình huấn luyện sự dẻo dai như ác quỷ của giáo viên ba lê, thời điểm đi trượt băng còn phải tập luyện cái bẻ chân ma quỷ đó.
Thẩm Lưu gọi điện thoại khác múi giờ cho đàn anh, điện thoại vừa được kết nối, hắn liền nghe thấy một trận gào khóc thảm thiết.
"Không được! Con không chịu nổi! Con sắp ngã đến nơi rồi!"
Nhân tiện nhắc cho nhớ, đến cuối cùng Trương Giác cũng không được ăn kẹo hồ lô.