Hai ngày sau Tần Tuyết Quân tới đón Trương Giác, dưới ánh nhìn của Hứa Đức Lạp, Trương Giác nằm trên lưng Tần tiểu ca được mang xuống lầu, tình cờ quay đầu lại còn có thể nhìn thấy đứa em trai nằm nhoài bên cửa sổ không yên lòng nhìn cậu.
Cậu vẫy vẫy tay về phía đó, quay đầu ôm vai Tần Tuyết Quân, thì thầm với anh: "Tần ca biết không? Em trai em phát triển chiều cao nhanh lắm, nó đã tầm 1 mét 4 mét 5 gì đó rồi."
Tần Tuyết Quân thuận miệng đáp lời: "Nó bao nhiêu tuổi?"
"9 tuổi."
"9 tuổi mà có chiều cao này quả là không tệ."
Tần tiểu ca đỡ bắp đùi lớn của Trương Giác, Trương Giác theo bản năng mà hít khí lạnh, Tần Tuyết Quân cúi đầu nhìn, lập tức ý thức được có gì đó không thích hợp.
Được giáo dưỡng tốt khiến cho hắn quen với việc dùng "Bàn tay quý ông" vào thời điểm ở chung với người khác, ví dụ như nếu có người khác giới ngã xuống thì hắn sẽ dùng cánh tay đỡ lấy chứ không được ôm vai hay ôm eo.
Thời điểm cõng người trên lưng, hắn cũng không hề dùng bàn tay đi đỡ lấy cặp đùi của Trương Giác mà là dùng cổ tay nâng lên, có thể là trên tay hắn mang đồng hồ khiến anh bạn nhỏ cảm thấy bị cộm.
Hắn nhẹ giọng nói xin lỗi, thay đổi bàn tay đỡ Trương Giác. Thiếu niên 16 tuổi còn chưa có xe, bọn họ chỉ có thể ngồi xe buýt, khi lên xe hắn đi quẹt thẻ trước, lúc ngồi xuống cạnh Trương Giác thì tháo đồng hồ đeo tay ra.
Bản thân thiếu niên cũng không cảm thấy làm chuyện này có cái gì không đúng, Trương Giác nhìn hắn, càng ngày càng sinh nhiều hảo cảm.
Không giống như vị bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình thiên tài được tìm hiểu qua internet, sau khi tiếp xúc gần gũi với Tần Tuyết Quân, Trương Giác cảm thấy đối phương là một người trẻ tuổi rất ưu tú.
Hắn rất siêng năng, kỷ luật tự giác và tập trung, thời điểm đối xử với đứa nhóc nhỏ tuổi hơn cũng rất kiên trì, lúc nói chuyện với Trương Giác, giọng điệu thần thái cũng rất tôn trọng.
Trương Giác từng gia nhập làng giải trí, những người nhìn qua ấm áp nhưng lòng người u ám thật không ít, nhưng trên người Tần Tuyết Quân có một phần thuần túy đủ để cậu nể phục, hơn nữa giáo dưỡng của đối phương khiến cho Trương Giác cảm thấy rất thoải mái khi ở chung.
Tần Tuyết Quân cẩn thận cất đồng hồ đeo tay, phát hiện ánh mắt đen lấp lánh đang nhìn chăm chú của cậu nhóc, không khỏi bật cười.
"Làm gì đấy?"
Trương Giác chân thành tán dương: "Tần ca, anh thật sự rất tỉ mỉ, cha mẹ anh nhất định là siêu giỏi nên mới dạy anh thành một người con trai tuyệt vời như vậy, chờ tới lúc em gặp cô chú, nhất định em sẽ khen anh nhiều hơn với bọn họ."
Tần Tuyết Quân dừng một chút, một cái bóc búng vào trán cậu.
"Vậy thì em không gặp được bọn họ rồi."
Trương Giác bưng cái trán, không rõ: "Tại sao?"
"Ba anh cùng với mối tình đầu của mình lên núi Đại Hưng An ngắm tuyết, mẹ anh cùng bạn trai tham gia họp lớp, bọn họ đều không có thời gian nhìn anh chứ nói chi là gặp em."
Trong khoảng thời gian ngắn, giữa hai người trở nên trầm mặc, qua một hồi, Tần Tuyết Quân nghe thấy đứa nhỏ thấp giọng nói xin lỗi.
Hắn trả lời một câu "Không sao đâu" .
Tần Tuyết Quân chẳng hề hận cha mẹ, bởi vì quả thực hắn được giáo dục rất tốt, tốt đến mức cho dù cha mẹ ly hôn vào lúc cuối kỳ tuyển sinh đại học, hắn cũng không có bất kỳ loại phản ứng thái quá nào.
Có người cho là tính cách của hắn quá mức nhạt nhẽo, thời điểm kịch liệt thì tâm trạng không chút gợn sóng, loại tính cách bình tĩnh này khi đứng trên bàn mổ quả không sai, có thể được xem là con người, khó tránh đánh mất một chút nổi tiếng.
Sau đó khi đang đến gần trạm xe, đứa nhỏ đột nhiên cởi chiếc khăn len màu đỏ trên cổ xuống rồi vòng lên cho hắn.
Hắn nghiêng đầu, chỉ cảm thấy đứa nhỏ sợ lạnh mà mỗi ngày đều mang mũ Lôi Phong nở nụ cười xán lạn với hắn.
"Anh Tần, em vẫn cảm thấy anh mặc quá ít, cái này cho anh mượn chắn gió, đây là em trai em tự tay làm đó."
Trương Giác có chút thấp thỏm nhìn Tần Tuyết Quân, chỉ thấy Tần tiểu ca rũ đôi mắt màu xám, bàn tay đặt trên đỉnh đầu cậu, dùng sức xoa nhẹ một trận.
"Cảm ơn."
Lúc xuống xe, Tần Tuyết Quân lần thứ hai cõng Trương Giác, vai của hắn còn rộng hơn Trương Tuấn Bảo, mang theo sức nóng của thiếu niên, Trương Giác dựa vào bờ vai hắn, hai má cọ cọ vào lớp lông mềm mại và ấm áp của chiếc khăn choàng, cho dù gió mùa đông thổi vù vù cũng không còn thấy lạnh nữa .
Trương Giác không biết là, Tần Tuyết Quân đi được nửa chừng mới nhớ ra điều gì đó.
Chờ một chút, đứa em trai 9 tuổi của Trương Giác thực sự biết đan len sao?
Trước khi đón năm mới, Trương Giác đã có một chiếc ô tô hình người cao cấp nhất, chiếc ô tô này họ Tần tên Tuyết Quân, là sản phẩm được sản xuất từ đại học Thủy Mộc*, trái tim mềm như lụa, chỉ số thông minh cực cao, đi đâu cũng mang theo sách, có lúc là 《Phẫu thuật chỉnh hình Campbell》, cũng có lúc là《Chỉnh hình thực tế》.
*Tên khác của đại học Thanh Hoa.
Thấy hắn chăm chỉ khắc khổ như thể, chẳng trách năm 28 tuổi hắn đã được đánh giá là bác sĩ phó khoa.
Tần Tuyết Quân không chỉ đón Trương Giác đi trị liệu, nếu như thời điểm kết thúc trị liệu trời tối thì hắn cũng mang cậu về nhà, thậm chí còn đem sách giáo khoa lớp 9 của mình cho Trương Giác mượn, nói là nếu như Trương Giác muốn xem nội dung học của nửa cuối năm nay và học kỳ tiếp theo của năm ba, muốn chuẩn bị chương trình học của những bài này, cuốn sách này sẽ rất hữu ích.
Mà Trương Giác – người đã tốt nghiệp trung học cơ sở nhiều năm đầy cõi lòng cảm kích, khi về nhà thì nhắc tới chuyện này với Hứa Đức Lạp.
"Tần ca đó quả thật không tệ, trong nóng ngoài lạnh."
Hứa Đức Lạp nhìn quyển sách trong tay cậu với vẻ mặt vi diệu, nghĩ thầm nếu có người đưa sách giáo khoa cho bé thì có thể bé sẽ không cao hứng một chút nào, nếu tặng cho người khác món quà này thì e rằng sẽ biến thành kẻ thù mất.
Cho đến khi đợt trị liệu cuối cùng kết thúc.
Trương Giác nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bản thân mình nợ người khác rất nhiều ân tình, nên báo đáp thật tốt mới phải, cậu dứt khoát lôi con heo đất ra, moi ra ba tờ tiền màu đỏ.
Hứa Nham và Trương Thanh Yến đều rất tốt với con cái, cho dù là thời điểm khó khăn nhất, mỗi tháng Trương Giác đều có quần áo mới để mặc, sau khi lên cấp hai thì tiền tiêu vặt của cậu đã tăng lên 100 tệ một tháng, cậu không chi tiêu tùy tiện, bên trong con heo đất cũng để dành được 1000 tệ, tất cả cậu đều có thể tùy ý sử dụng.
Đầu tiên là vào trung tâm thương mại đi dạo nửa ngày, mua một mô hình Chopper với giá 200 tệ từ một cửa hàng anime ở phía xa xa, sau đó đến chợ mua thịt tươi và các nguyên liệu nấu ăn khác, xắn tay áo về nhà bắt đầu nấu ăn.
Hứa Đức Lạp đang luyện đàn thì ngửi thấy mùi thịt bay lên nồng nàn.
Bé men theo mùi vị đi tìm thì nhìn thấy anh trai mình đang làm thịt heo chiên giòn trong bếp.
Trương Giác đẩy cái đĩa nhỏ chứa đầy thịt và rau diếp sốt dầu hào tới trước mặt bé: "Đây là của em, hôm nay ba mẹ bận rộn cho nên bữa tối tự chúng ta quyết định, cơm trong nồi đã cắm rồi, chờ chín thì em tự lấy ăn, nhớ rút nguồn điện trước khi lấy đó."
Cậu nói huyên thuyên một trận, mãi đến khi Hứa Đức Lạp ngắt lời cậu.
"Vậy còn anh? Anh không ăn ở nhà sao?"
"Anh ra ngoài đưa đồ cái, lúc về anh chần một ít rau cải xanh với nước là được, gần đây anh không có hoạt động gì hết, tối thì không thể ăn nhiều tinh bột cho nên không thể ăn cùng với em."
Trương Giác cho một phần thịt chiên giòn khác vào trong hộp nhựa, đeo balo đựng Chopper đi ra ngoài, Hứa Đức Lạp đứng ở cửa đầy mặt thân thiết.
"Anh đi đâu thế? Khi nào anh mới về? Thời gian còn sớm thì em chần rau cải xanh trước cho anh."
Trương Giác sao có thể yên tâm để cậu em trai dưới 10 tuổi của mình nấu ăn khi không có ai trông coi chứ, cậu vội vã từ chối: "Em không cần xuống bếp đâu, đi luyện đàn đi, ngoan, anh là đi đưa đồ ở chỗ bác sĩ Tần, anh lập tức về liền."
Cậu nói như vậy, đội mũ Lôi Phong vào, nhẹ nhàng chạy xuống lầu, quay đầu lại thì thấy Hứa Đức Lạp nằm úp sấp trên cửa sổ nhìn cậu.
Trương Giác lần thứ hai phất tay, hô to: "Nhị Đức, không cho phép em tự mình xuống bếp có nghe không? Nếu không anh sẽ đánh mông em đó."
Xuất phát từ cân nhắc sự an toàn, cộng thêm mặt trời đã bắt đầu xuống núi, Trương Giác mới có 12 tuổi mà cánh tay đôi chân nhỏ nhắn trước khi xuất phát đã gọi điện cho cha mẹ và bác sĩ Tần nói rõ hướng đi của mình.
Tần Tuyết Quân một bên vừa ăn bánh ngọt xem ti vi, nghe thấy tiếng ông nội nói chuyện thì biết Trương Giác muốn tới.
Hắn nhìn đồng hồ, sau khi tính toán thời gian thì đứng dậy ra ngoài, tuy rằng bảo an tiểu khu đã sớm quen khuôn mặt của Trương Giác nhưng hắn vẫn duy trì thói quen tự đi đón người.
Thiếu niên đứng ở cửa tiểu khu đợi 20 phút, ngay cả cái bóng của Trương Giác cũng không thấy, Tần Tuyết Quân hơi nhướn mày, không quá yên tâm, dứt khoát đi về hướng trạm xe buýt.
Ngày hôm nay khí trời không tốt, gió lạnh thổi, tuyết nhỏ rơi xuống, ngoại trừ một ông lão đang moi chai nước trong thùng rác thì căn bản xung quanh không có người nào khác, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ kia của Trương Giác, trong lòng Tần Tuyết Quân nóng nảy.
Rồi hắn nhìn thấy Trương Giác từ đang chạy ra từ góc đường, một tay cầm cái túi, một tay cầm một cái bánh bao nhân thịt và một chén cháo gạo đen.
Sắp tới năm mới, nhiều cửa hàng đều đóng cửa, mà Tần Tuyết Quân biết, cửa hàng bánh bao nhân thịt cách nơi này đến hai con đường.
Bước chân đứa nhỏ nhẹ nhàng, một đường chạy chậm đến trước mặt của ông lão kia, đưa bánh bao nhân thịt và túi cháo kia tới, ông già kia vừa mới bắt đầu lộ vẻ mặt kinh hoảng, nói sao cũng không chịu nhận.
Trương Giác cũng không gấp, vẫn luôn mỉm cười duỗi tay ra, miệng vừa mở vừa khép, không biết là nói gì, nghĩ đến là những từ ngữ dễ nghe, phối hợp với âm thanh thanh thúy của cậu nhóc, thật dễ chịu đến nỗi chỉ cần nghe thôi cũng khiến chỉ số tâm trạng tăng lên.
Trên trạm xe buýt có một tấm biển quảng cáo, Tần Tuyết Quân đứng ở phía sau tấm biển nên Trương Giác không nhìn thấy hắn, nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hành động của Trương Giác.
Chờ ông lão nhận đồ và bắt đầu ăn, Trương Giác cởi khăn quàng cổ ra đặt lên trên túi rác nằm ở dưới đất, sau đó co cẳng bỏ chạy trước khi ông lão phản ứng, căn bản không cho người ta cơ hội nhét đồ về cho cậu.
Tần Tuyết Quân biết cái khăn quàng cổ đó rất ấm áp, đều là dùng lông dê tinh khiết, sau đó hắn cúi đầu nở nụ cười, đi tới trước mặt ông lão, đặt cây dù xuống rồi cũng quay đầu bỏ chạy.
Lúc Trương Giác gõ cửa nhà bác sĩ Tần chính là Tần Tuyết Quân mở cửa, chẳng biết vì sao trên mặt người này lại ửng hồng, giống như là mới vận động mạnh vậy.
Trong lòng cậu hiếu kỳ, cũng không hỏi nhiều, trên mặt nở một nụ cười thật tươi.
"Tần ca, nay nhà em làm thịt heo chiên giòn, không phải đặc biệt gửi cho anh đâu."
Cậu đưa cái túi lên trước: "Em cố ý bọc bằng hai chiếc túi cách nhiệt, cũng còn nóng đó, còn nữa, hôm nay em đi shopping, thấy được cái này, vừa lúc anh cõng em nhiều ngày như vậy, em cũng không biết cái gì tốt cho anh."
Trương Giác lấy Chopper ra từ trong túi, hai tay cầm nó rồi đưa về phía trước: "Tặng cho anh như lời cảm ơn."
Tần Tuyết Quân nhận lấy món quà, nhìn thấy con tuần lộc ngoan ngoãn ngốc manh được đóng gói trong hộp, không biết sao, lòng hắn lại mềm nhũn.
Hắn nửa ngồi nửa quỳ, ôn hòa nói với Trương Giác: "Cảm ơn món quà của em, đây là món quà sinh nhật hợp ý nhất mà anh nhận được trong năm này."
Sinh nhật?
Trương Giác sững sờ, Tần Tuyết Quân rất tự nhiên mà dắt cậu vào nhà: "Ăn bánh ngọt đi, là bánh kem xoài nhiều lớp, em ăn xoài được không? Anh nhớ có mấy người bị dị ứng xoài."
Trương Giác nhất định là có thể ăn xoài, thể chất cậu rất tốt, từ nhỏ chưa bao giờ gặp phải đồ ăn gây dị ứng, cậu cũng thích ăn bánh ngọt, nhưng hiện tại cậu không thể ăn bánh ngọt được mà.
Thể chất dễ mập thật là tổn thương không thôi.
Nhưng khi nhìn thấy trên bàn chỉ còn một phần ba cái bánh kem, còn có bầu không khí lạnh lẽo đến mức không giống gia đình của một buổi sinh nhật, lại liên tưởng đến việc ly hôn của cha mẹ Tần Tuyết Quân, Trương Giác nhịn không được dịch dịch chân của mình.
Trương Giác đầy cõi lòng bi tráng tiếp nhận bánh ngọt của Tần tiểu ca, nghĩ thầm lần này về nhà cũng không cần chần cải xanh, lúc đó cậu cần phải nhảy burpee 50 lần, nhảy dây 1000 lần, sau đó nhảy cóc qua lại 10 lần dọc theo cầu thang ở nhà...