Sau khi kết quả của bài thi ngắn đơn nam được công bố, trên internet đã có rất nhiều lời mắng mỏ, nhưng người bị mắng không phải là Trương Giác.
Dù sao thì cậu cũng mới bò dậy khỏi hố lớn gãy xương, trong bài thi ngắn còn có thể chống đỡ được ba lượt nhảy khó, mặc dù có sai lầm nhưng không bị ngã, bề ngoài all clean, cuối cùng xếp ở vị trí thứ tư đã rất không dễ dàng, những người hiểu biết đều không đành lòng trách cậu.
Người bị mắng chính là nhị sư đệ Sát Hãn Bất Hoa, cùng với tam ca đơn nam Kim Tử Tuyên.
Sát Hãn Bất Hoa nhảy bốn vòng vẫn còn bất ổn, trong bài thi ngắn đã bị ngã một lần, cuối cùng xếp hạng ở vị trí thứ mười bảy, còn Kim Tử Tuyên mặc dù đã hoàn thành được cú nhảy 4T trong bài thi ngắn, nhưng lại bị ngã ở lần nhảy thứ hai của cú nhảy liên tục, xếp hạng thứ mười hai.
Đây chính là điều mà nhóm cư dân mạng không hài lòng, rõ ràng là hai người đó khỏe mạnh cùng với trạng thái cũng không tệ, kết quả lại không sánh được với nhất ca mới vừa khôi phục, các người có lợi ích gì cơ chứ!
Còn có cư dân mạng càng quá khích hơn, giờ đây hắn hoài nghi nghiêm trong thanh danh của Trương môn là thổi phồng, rõ ràng là đơn nam hiện tại cũng chỉ có mỗi Trương nhất ca gánh vác được, những người còn lại động một chút là sụp đổ, rất may là màn trình diễn hết sức thuyết phục không chịu thua kém của Mẫn San đã khiến những người hâm mộ trượt băng khác lập tức trấn áp anh chàng này, bằng không thì trình độ dạy học của huấn luyện viên Trương cũng sẽ lại bị hoài nghi.
Mà cho dù là như vậy, vẫn là có người lo lắng vô cùng biểu thị, Trương môn đối với những học trò khác có phải là quá hiền hòa rồi không.
Mọi người đều biết, tình cảnh năm đó của Trương Giác rất khó khăn, bởi vì đơn nam tổ thành niên đã bán hết hàn, cậu không thể không đạp lên giới hạn tuổi tác mà thăng lên tổ, mà khi rào cản dậy thì và chấn thương xuất hiện cùng nhau, vì bảo đảm suất tham dự của Thế vận hội mùa đông Sochi, người này đã phải cưỡng ép lượng mỡ trong cơ thể mình xuống mức thấp nhất, tiêm phong bế để đi thi đấu, cho nên thanh máu của người này đã bắt đầu giảm xuống từ năm 18 tuổi.
Bởi vì chuyện này, Trương môn đối với các sư đệ sư muội của Trương Giác đã không còn nghiêm khắc như vậy, có một đại sư huynh lợi hại chống đỡ, những đứa nhỏ dưới trướng không cần phải giảm lượng mơ xuống mức khủng khiếp khi chưa đủ tuổi, cũng không cần sớm khiêu chiến những động tác kỹ thuật có độ khó cao làm tiêu hao thân thể.
Không phải thể thao cạnh tranh là phải cạnh tranh soa? Nếu như cứ đối xử nhẹ nhàng như thế này thì sẽ khiến cho bọn nhỏ mất đi sự chăm chỉ, rất có thể trong một hoàn cảnh nhẹ nhàng như vậy sẽ ngăn cản chúng đạt đến tầm cao như Trương Giác cho đến lúc giải nghệ.
Vốn là vận động viên nếu như không bị chấn thương, thì có thể là bị một làn sóng nghi ngờ là không đủ chăm chỉ, nhóm huấn luyện viên cần ra tay tàn nhẫn với các đứa nhỏ hơn!
Trương Giác lướt lướt internet, sau khi đọc xong những bình luận này thì lâm vào một loại trầm mặc quỷ dị.
Thực ra... Ban huấn luyện rất nghiêm khắc với bọn nhỏ, Sát Hãn Bất Hoa không bị chấn thương là vì hắn máu lửa đến mức không thể tượng tưởng được, Kim Tử Tuyên cũng không phải là không có chấn thương, chấn thương của người ta chỉ là không phát tác trong mùa giải này thôi, mà Mẫn San, Tưởng Nhất Hồng thoạt nhìn sở dĩ không có việc gì, thì lại là vì bọn trẻ vẫn còn nhỏ.
Mà nếu nói đi nói lại cũng không biết ngượng miệng, cho dù bọn nhỏ có liều mạng huấn luyện, luyện đến mức hộc máu, cũng rất khó đạt đến trình độ của Trương Giác.
Thiên phú của Trương Giác là ngự trị trên cả bọn họ, mà trong nội dung trượt băng đơn nam, những người có thiên phú có thể cạnh tranh với cậu cũng lác đác mấy người, Vaisily đã giải nghệ là một người, Chiba Takeshi cũng coi như là một người, Hayato Terakami và Ilya mặc dù cũng rất lợi hại, nhưng thanh máu cũng chính là thiên phú thân thể của Hayato Terakami không bằng Trương Giác, còn thiên phú biểu cảm của Ilya thì không được, vẫn là kém hơn Trương Giác một chút, meo meo.
Nhưng nếu như Trương Giác dùng những lời nói thật này để bác bỏ những vết đen đó, có thể người tiếp theo phun nát cậu không phải là những tên bôi đen, mà là lãnh đạo.
Những người khác đều biết thiên phú của cậu rất tốt là một chuyện, nhưng Trương Giác lại tự mình phun ra rằng những người khác có nỗ lực đến đâu thì cũng không bằng cậu, đó chính là một chuyện khác.
Đi gặp ông cậu thôi, Trương Giác nghĩ như thế, chậm rì rì ra khỏi phòng, nhưng ở chỗ ngoặt ở hành lang, cậu nhìn thấy Sát Hãn Bất Hoa đứng trước cửa phòng ông cậu, có vẻ như là không muốn gõ cửa.
Cậu đứng ở trong bóng tối, yên tĩnh nhìn sư đệ.
Lúc này, giọng nói của Mẫn San vang lên ở phía sau.
"Sư huynh..."
Mẫn San vừa mở miệng thì đã bị Trương Giác che lại, Mẫn San lập tức giơ hai tay lên, ra hiệu mình sẽ không lên tiếng nữa, sau đó hai người đồng thời lén la lén lút dựa vào góc tường nhìn lén Sát Hãn Bất Hoa.
Trương Tuấn Bảo cũng đang lướt tin tức trên internet.
【 Giác ca giành vị trí thứ tư trong bài thi ngắn, thực sự là đã điều chưa từng có mà! 】
【 Hayato Terakami năm nay ở trạng thái quá cấp thần nha, màn trình diễn kia của cậu ấy quả thực rất đặc sắc, hơn nữa độ khó cũng cao khủng bố, 4F, 4T+3T, 3A, bố trí như vậy phải là Giác ca ở thời kỳ đỉnh cao mới có thể đánh trả, hiện tại thật là làm khó Giác ca quá. 】
【 cậu ấy bị thương thật không đúng lúc, ngay giữa mùa giải thì bị gãy xương, chưa kịp khỏe đã phải khôi phục huấn luyện, tham dự giải vô địch thế giới lại phải trực tiếp đánh boss mạnh nhất, mẹ nó sao cậu ấy chịu nổi chứ, không trách Giác ca, mọi người tuyệt đối đừng mất mát, là một trong ba người bị thương của mùa giải này, Giác ca đã thắng được Thái tử con gấu cùng với anh Nồi đất rồi! 】
【 không mất mát không mất mát đâu, trước khi trận đấu bắt đầu, nhóm fan nữ đã liên tục nhấn mạnh trên diễn đàng rằng thần cá sấu đã bị gãy xương trước đó, kêu mọi người đừng đặt kỳ vọng quá cao, cuối cùng khi thất bại rồi lại chửi bới, nhưng mà anh Nồi đất là ai thế? 】
【 chính là David Bisulei á, đơn nam ngưởi Bỉ, họ Bisulei của anh ấy chính là người nổi danh nấu mòn hầm rau củ và đậu địa phương nổi tiếng ở Pháp, cho nên thích gọi là anh Nồi đất. 】
【 Fuck, cái nhóm trên diễn đàn xx đang ghen tị với anh chị em chúng ta lại đang bắt đầu tẩy não đám anti thần cá sấu kia, xem lão tử đáp trả đây, các anh em cùng tui xông lên! 】
...
Ông cậu khẽ cười một tiếng, hắn nghĩ mình chắc là đã lớn tuổi thật rồi, nhóm người trẻ tuổi ở trên mạng động một cái là xông lên chiến nào, hoặc là đập đầu tẩy não lẫn nhau, rõ ràng lúc hắn còn trẻ không phải là cái dạng như vậy đâu.
Lúc hắn còn trẻ, máy vi tính còn chưa có dễ sử dụng như bây giờ, Tiên kiếm kỳ hiệp mới ra mắt, trở thành ánh sáng của game offline trong nước, khi đó Trương Tuấn Bảo còn lôi kéo Thẩm Lưu chơi game Thời đại hàng hải, bây giờ suy nghĩ một chút, đều là những chuyện rất lâu về trước rồi.
Giờ đây nhìn những đứa trẻ vào thời đại 9x lẻ loi phía sau như Trương Giác, Sát Hãn Bất Hoa, Mẫn San, bọn nhỏ dường như không thích chơi máy vi tính cho lắm, điện thoại di động mới là "Đồ chơi" chủ yếu của tụi nó.
Có lẽ điểm giống nhau duy nhất giữa bọn họ, chính là tinh thần trượt băng nghệ thuật.
Tiếng gõ cửa vang lên, Trương Tuấn Bảo đi mở cửa, thấy Sát Hãn Bất Hoa đứng ở ngoài.
"Huấn luyện viên."
"Tiểu Ngưu, con còn chưa ngủ à?"
Trương Tuấn Bảo chào đứa nhỏ rồi vào phòng ngồi xuống, rót cho hắn một ly nước.
Sát Hãn Bất Hoa ngại ngùng nói: "Xin lỗi, huấn luyện viên, con ngủ không được."
Nhảy bốn vòng bị té một cái, tùy tiện lướt tin tức trượt băng trên điện thoại, đều có thể nhìn thấy những cư dân mạng đang mắng mỏ bản thân, ai mà ngủ được chứ.
Tiểu Bạch Ngưu cúi đầu, chậm rãi đưa ra yêu cầu của mình: "Huấn luyện viên, con muốn tăng cường độ huấn luyện trở lại, bắt đầu luyện tập cú nhảy liên tục 4T+3T, còn có bắt đầu huấn luyện 4S."
Một bên tập luyện cú nhảy liên tục 4T, một bên luyện cú nhảy đơn 4S là thao tác mà Trương Giác đã từng làm, hơn nữa cậu luyện rất khá, Sát Hãn Bất Hoa cả gan muốn thử.
Nói cho cùng, đứa nhỏ này cũng chỉ là muốn tiến xa hơn trên con đường trở thành một vận động viên mà thôi, huống hồ chi mỗi vận động viên khi còn trẻ đều có tinh lực dồi dào, cảm thấy tiềm lực của bản thân là không giới hạn, bọn họ sẵn sàng dùng chấn thương để đánh đổi thành tích.
Trương Tuấn Bảo đã trải qua giai đoạn này, hắn hiểu suy nghĩ của Sát Hãn Bất Hoa.
Hắn ôm chầm lấy vai Sát Hãn Bất Hoa: "Con thật sự là không màng đến sức khỏe của mình mà tăng cường độ huấn luyện, hay chỉ là vì thất bại trong lần thi đấu này, tràn đầy không cam lòng mà không biết phát tiết như thế nào?"
Cường độ huấn luyện hiện tại của Sát Hãn Bất Hoa đã đạt đến mức giới hạn mà cơ thể hắn có thể chịu đựng được, đây là chuyện mà nhóm huấn luyện viên đã sớm nói với hắn.
Sát Hãn Bất Hoa quay mặt đi, Trương Tuấn Bảo cũng không miễn cưỡng hắn trả lời câu hỏi của mình, chỉ là ôm lấy đứa bé này, ngẩng đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Bọn họ ở tại tầng 25 của khách sạn, xuyên qua cửa sổ sát đất, có thể nhìn ra phần lớn thành phố đã đi từ ồn ào sang yên tĩnh vào đêm khuya là như thế nào.
"Huấn luyện viên, thầy có biết cuộc đua giữa rùa và thỏ không?"
"Ừm, thầy biết."
"Con rùa tiến vào cuộc đua mà con thỏ lại nằm ngủ, con rùa một đường kiên trì hướng về phía trước nên đã thắng cuộc, con luôn cảm thấy bản thân mình không thông minh, thiên phú không xuất chúng, nếu như không có tinh thần của con rùa, có khả năng con sẽ sống một cuộc đời tầm thường, mà là không phải đứng trên sàn thi đấu hưởng thụ phong vân, con không phải là thiên chi kiêu tử, trước nay chưa từng phải."
Sát Hãn Bất Hoa nắm chặt hai tay.
"Nhưng sau khi đến đấu trường tổ thành niên, cạnh tranh với các cao thủ tuyến đầu, con phát hiện nơi này không hề có một con thỏ nào lười biếng, bọn họ đều chạy đi không ngừng nghỉ, con có một đường đuổi theo cực khổ thế nào, e rằng cuối cùng cũng có một ngày, con sẽ bị rơi xuống trình độ không thể nhìn thấy bóng lưng bọn họ, sau đó con liền sẽ bị đào thải, con không muốn bị đào thải, con rất yêu thích trượt băng."
"Thầy hiểu, thầy hiểu."
Trương Tuấn Bảo đáp lời: "Tất cả những gì mà con trải qua bây giờ, đều là những gì mà thầy đã trải qua trước đây."
"Nhưng cho dù có chạy chậm, con rùa vẫn không hề nghĩ sẽ dừng lại, bởi vì chỉ cần tiếp tục chạy, chỉ cần chân không gãy, là có thể đến đích."
Trương Tuấn Bảo đứng dậy, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Sát Hãn Bất Hoa, hắn đè đầu gối của cậu học trò, dùng kiên định ngữ khí nói rằng: "Sát Hãn Bất Hoa, con có một đôi chân vô cùng kiên cố, con là một con thỏ rất khỏe mạnh, những người khác đều không thể so được với con, con có thiên phú, có đủ vốn, không nên gấp gáp, huấn luyện viên thề, thầy nhất định sẽ mang con về tới đích!"
"Vấn đề thắng thua không tính là gì, con bây giờ rất tuyệt, sự cạnh tranh trong bộ môn thể thao này khốc liệt đến mức ngay cả một đứa trẻ xuất sắc như con thì vẫn có thể bị đào thải."
Nghe đến đó, Sát Hãn Bất Hoa không nhịn được, cúi thấp đầu khóc lên, hắn che mắt: "Huấn luyện viên, con thực sự rất muốn thắng."
Hắn dựa vào Trương Tuấn Bảo mà khóc lên, Trương Giác và Mẫn San dựa vào khe cửa nghe nửa ngày, chỉ nghe được cuộc nói chuyện đứt quãng hai mắt nhìn nhau, đều cảm thấy sư đệ đang khóc e là không tốt lắm.
Mà xuất phát từ sự tin tưởng đối với huấn luyện viên, bọn họ không có trực tiếp xông vào, mà là rời khỏi căn phòng trốn đến một nơi xa, nhắn tin cho Sát Hãn Bất Hoa "Có muốn đi ra ngoài ăn đêm không".
Lỡ đâu Trương Tuấn Bảo dạy dỗ khiến Tiểu Bạch Ngưu khóc, thì đoạn tin nhắn này sẽ giúp Bất Hoa có lý do rời đi, mà nếu như sự tức giận của Trương Tuấn Bảo đặc biệt lớn, đoạn tin nhắn này sẽ trực tiếp đem sự tức giận của hắn hướng lên trên người hai đứa Trương Giác cùng Mẫn San đã khuya lắc khuya lơ rồi mà còn đi ăn đêm.
Vì thế đây là một tin nhắn tràn đầy sự yêu thương đối với đồng môn nha.
Kết quả bên kia nhắn trả lời lại "Mang một phần cho cậu và cả Bất Hoa" .
Nha, thông suốt rồi!
Hai sư huynh muội là liếc mắt nhìn nhau.
Giọng điệu trả lời này rõ ràng là của ông cậu Trương nha! Nếu như Trương Tuấn Bảo vẫn luôn nghiêm khắc mà lại không có ý kiến gì đối với việc bọn họ đi ăn đêm, có thể thấy được tâm tình của hắn không tệ.
Ánh mắt Mẫn San xoay chuyển: "Chúng ta không thể tốn quá nhiều thời gian, kẻo cho bọn họ phải chờ quá lâu, cũng không thể làm đồ quá nhiều calo, nếu không thì chúng ta sẽ bị mắng."
Trương Giác nắm bàn tay trái đập vào lòng bàn tay phải: "Vậy chúng ta làm một ít salad đi."
Bên trong cái quần thể vận động viên trượt băng nghệ thuật này, ai mà chưa từng làm món salad này chớ? Sẽ không bao giờ bị ăn mắng vì món này nha.
Trương Tuấn Bảo quả thực không mắng bọn họ, chính là ghét bỏ bọn họ không đủ lanh lợi, thế nhưng mà không biết cầm theo mấy chai đồ uống tới.
Trương Giác ngồi xếp bằng trên đất, ủ rũ héo úa bị ông cậu lẩm bẩm: "Con cũng thiệt là, tối rồi còn không ngủ, còn dẫn theo sư muội đi tìm đồ ăn, sợ chất béo trong cơ thể không đủ tăng nhanh lên sao, Mẫn San cũng cậy, không phải thầy kêu con đi nghe《 Harry Potter 》lại một lần rồi sao? Không nghe đi nghe lại, con có chắc chắn rằng mình sẽ tìm được nguồn cảm hứng cho tiết mục không? Hay là con tiếp tục bị áp chế bởi ưu thế biểu diễn của Shiro Keiko?"
Mẫn San vốn đang xem chương trình thì ngoan ngoãn đáp lời.
Chỉ một mình Sát Hãn Bất Hoa ngồi bên cạnh là không bị mắng, nhìn đồng môn của mình, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp.
Mãi cho đến khi đưa sư đệ sư muội vào phòng nghỉ ngơi, Trương Giác đứng trong hành lang chậm rãi xoay người.
Cậu cười hỏi ông cậu: "Ôi chao, cậu đọc bình luận trên mạng rồi đi? Tâm tình có thoải mái không?"
Trương Tuấn Bảo lườm một cái: "Không thoải mái, nhưng cho dù bọn họ có nói gì đi chăng nữa, cậu vẫn kiên trì với phương thức dạy học của mình."
Trương Giác bật hai ngón tay cái lên: "Dạ, cậu nói đúng, con cũng cảm thấy phương thức dạy học của cậu là thích hợp với tụi con nhất."
Ông cậu sửng sốt một lúc, lắc đầu bật cười: "Cậu cũng không thần kỳ như vậy đâu, cậu chỉ là sinh viên tốt nghiệp chính quy Đại học Thể dục Bắc Kinh thôi, thành tích khi hoạt động cũng chỉ ở mức trung bình, rất nhiều thứ khi con tập luyện thì cậu mới hình dung ra được, bởi vì trước đây không đủ kinh nghiệm, cho nên đã không nhắc nhở con nhiều lần để giúp con tránh khỏi chấn thương."
Trương Giác ngắt lời hắn: "Cậu à."
"Cậu rất ưu tú, cậu là một trong những huấn luyện viên trượt băng nghệ thuật giỏi nhất mà con từng thấy, cậu không hề kém cạnh những huấn luyện viên nổi tiếng như Boris, Salen, đến lúc này, cậu có thể tin tưởng vào bản thân mình, con có thể nói, nếu như cậu không trở thành huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia, nói không chừng đến chu kỳ Kinh Trương, quốc gia chúng ta cũng không sẽ không có được thành tích nhảy liên tục 33 ở cấp cao như San San, Tiểu Xước, thậm chí là đơn nữ hoàn thành cú nhảy 3A, cũng sẽ không có một đơn nam nào có thể thực hiện cú nhảy bốn vòng cấp cao như con."
Những gì Trương Giác nói là thật, trượt băng nghệ thuật Trung Quốc trong trí nhớ của cậu, mãi đến tận chu kỳ Kinh Trương là chỉ có trượt băng đôi là có thể xem, trượt băng đơn vẫn luôn nằm liệt giữa đường, mà cú nhảy bốn vòng của Sát Hãn Bất Hoa so với hiện tại cũng xuất hiện muộn mấy năm. Làm huấn luyện viên, Trương Tuấn Bảo đã thuộc về cấp bậc đại lão có thể giúp vận động viên nghịch thiên cải mệnh.
Điều đáng tiếc là ông cậu lại lấy lời nhận xét của Trương Giác như một ngôn ngữ khoa trương an ủi hắn, mặc dù bị vỗ vai mấy lần, nhưng Trương Tuấn Bảo vẫn không thay đổi suy nghĩ "Bản thân mình không phải là huấn luyện viên hàng đầu, nhiều lắm là tuyến đầu".
Haiz, xem ra phải nhìn ông cậu nhiều hơn một chút, kẻo cho hắn nỗ lực quá mức, cứ luôn thức khuya đọc sách và luận văn, cuối cùng hành hạ lá gan của mình.
Ngày thứ hai là chương trình thi đấu bài thi ngắn của khiêu vũ trên băng và trượt băng đôi, trượt tự do đơn nữ cũng được tổ chức vào ngày này, nói chung tạm thời không nói đến đơn nam, Trương Giác tới đây cũng chỉ đồng hành cùng đồng đội.
Chấn thương của Hoàng Oanh khi luyện quăng người cú nhảy bốn vòng còn chưa khỏi hẳn, lúc này cô đang dựa người vào Quan Lâm thổi quả bóng để giảm bớt đau đớn bên trong cơ thể, Trương Tuấn Bảo cùng huấn luyện viên Lộc thì đang chỉ đạo Mẫn San trước trận đấu.
Trương Tuấn Bảo: "Shiro Keiko nhấc tay không lợi hại như con, cho nên dưới tình huống không mắc sai lầm con hãy nhấc tay nhiều hơn, xem có liệu lấy được GOE cao hơn hay không."
Huấn luyện viên Lộc: "Lần này hãy sử dụng phương án B, chính là đem 2A và 3lo chuyển sang nửa sau của phần nhảy, như vậy là con có thể có hai lượt điểm cơ sở nhân cho 1.1."
Trương Tuấn Bảo: "Trước khi con bắt đầu tranh tài, thầy không cho phép con xem trận đấu của các vận động viên khác, tập trung vào bản thân."
Huấn luyện viên Lộc: "Nơi để cho con một mình khởi động đã có, ở ngay hành lang bên cạnh, chúng ta giúp con đi nhìn xung quanh, đi thôi."
Trước đây loại đãi ngộ của huấn luyện viên như thế này chỉ có Trương Giác có, Mẫn San, người lần đầu tiên tham gia giải vô địch thế giới dành cho tổ thiếu niên cũng nhận được đãi ngộ này, cô vừa hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận của các huấn luyện viên, lại có chút thấp thỏm.
Khi đại sư huynh tranh tài, các huấn luyện viên có thể sẽ không nói nhiều như thế, còn nói với cô biết các mẹo và chiến thuật để tăng tỷ lệ thắng.
Mẫn San đương nhiên không biết, lý do các huấn luyện viên không nói những lời này với Trương Giác, là vì những gì họ nghĩ thì Trương Giác cũng nghĩ được, thậm chí còn dám suy nghĩ dám phấn đấu vì chiến thắng hơn cả bọn họ.
Trương Giác đã sớm thành thục về chiến thuật tư duy, cũng không cần các huấn luyện viên chỉ đạo, bọn họ chỉ cần ở bên cạnh phụ trợ, thỉnh thoảng đưa ra gợi ý là được.
Mẹ của Mẫn San cũng ở bên cạnh, toàn lực phối hợp với công tác của các huấn luyện viên, không nói một lời mà đảm nhiệm công việc xách ba lô, cầm áo khoác cho con gái.
Xét thấy chỗ này không có chuyện của mình, Trương Giác dứt khoát chạy đến khán đài xem thi đấu.
Năm nay, ca khúc khiêu vũ ngắn của Yoon Mi Jeong cùng Yoo Mong Seong là《When There Was Me And You》do nữ chính trong bộ phim《 High School Musical 》 trình diễn.
Giọng nữ trong veo vang vọng khắp sân vận động, cặp đôi được các fan gọi đùa là con thuyền real, tổ hợp giấc mơ trở thành sự thật rượt đuổi nhau khắp nơi trên sân băng, thể hiện tình yêu bằng ngôn ngữ cơ thể.
Khi nhìn thấy bọn họ, mọi người vẫn luôn cảm thán một câu, đây chính là tình yêu mà.
Trương Giác tựa lưng vào ghế, đột nhiên nghĩ đến, bản thân mình không phải cũng đã đến tuổi trượt băng về tình yêu rồi sao?
-
Tác giả có lời muốn nói: Ông cậu vẫn luôn cảm thấy bản thân mình chỉ là một huấn luyện viên nhỏ vừa vặn đạt tuyến đầu, hơn nữa hắn có thể có được ngày hôm nay, thiên phú xuất chúng của các học trò là chiếm hơn phân nửa công lao, kém xe không với tới loại trình độ đại lão như Boris có một đống học trò đều là quán quân Olympic.
Trương Giác: Vì để cho ông cậu có thêm sự tự tin, tôi chỉ có thể tiếp tục hăng hái tiến lên phía trước, để cho ông cậu trở thành một huấn luyện viên trùm có thể ngồi đếm số huy chương vàng của học trò sớm nhất có thể.
Bọn họ không biết là, nếu không phải biên chế của Trương Tuấn Bảo treo bên trong đội tuyển quốc gia, những thanh thiếu niên muốn bái hắn làm thầy rất muốn gia nhập vào đội tuyển quốc gia Thôn Thỏ, cùng với các thiên tài trượt băng nghệ thuật muốn tôn hắn làm thầy đã phải xếp hàng dài từ sân băng đến cổng trường huấn luyện.
Dù sao thì bồi dưỡng được một con cá sấu nhỏ Trương Giác kỳ tài ngút trời là nằm trong tay hắn, cũng ngẫu nhiên khi dẫn dắt được Mẫn San nhảy 3A, giúp Sát Hãn Bất Hoa với khung xương cứng cáp đó nhảy được cú nhảy bốn vòng khi 15, 16 tuổi, Tưởng Nhất Hồng tổ thiếu niên đã hoàn thành cú nhảy bốn vòng, thậm chí mỗi người trong bọn họ đều có thể vượt qua rào cản dậy thì một cách suôn sẻ, đây tuyệt đối là công lực thâm hậu của ban huấn luyện nha!