Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 186: Ngạc nhiên



Do chênh lệch múi giờ 12 tiếng, khi giải vô địch thế giới Boston bắt đầu, Trung Quốc mới chính thức bắt đầu 4, 5 giờ sáng, nhưng vẫn có fan chân ái bò dậy, thông qua app CCTV xem phát sóng trực tiếp.

Tần Tuyết Quân vào lúc 3 giờ sáng mới tan ca, cho nên hắn gọi điện thoại cho Trương Giác vào 3 giờ chiều.

Bác sĩ Tần: "Trận đấu sắp bắt đầu rồi phải không? Bây giờ em sao rồi? Tình trạng lệch múi giờ đã đỡ chưa? Mắt cá chân chân phải có ổn không? Trước trận đấu có cần uống thuốc giảm đau không?"

Trương Giác: "Trạng thái của em rất tốt, cảm giác hiện tại không cần uống thuốc giảm đau đâu, lệch múi giờ đã sớm tốt rồi, sao anh lại gọi điện cho em vào lúc này nha?"

Bác sĩ Tần: "À, có một tiểu khu bất động sản làm xằng làm bậy, yêu cầu người chủ hoặc là mua chỗ đậu xe trong khu bọn họ, hoặc là không cho đậu xe, thậm chí việc kinh doanh cho thuê chỗ đậu xe cũng bị hủy bỏ, sau đó người chủ đã đánh nhau với nhân viên bảo vệ, khiến cho khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện phải tiếp nhận cả chục bệnh nhân, còn có một người còn đang phẫu thuật lá lách trong phòng đó."

Trương Giác: ...

Nghe Tuyết nhi nói như thế, Trương Giác rất vui vì bản thân mỗi lần mua nhà đều sẽ cố ý hỏi phí bất động sản, cùng với phong cách làm việc của bất động sản có ngay thẳng hay không.

Bởi vì bản thân đã vô cùng mệt nhọc, cho nên Tần Tuyết Quân không tự mình lái xe về nhà mà lựa chọn book app Didi, cũng may Bắc Kinh là thành phố phồn hoa bậc nhất, cho dù là đêm khuya thì vẫn có thể book được xe, sau khi về nha, hắn nhanh chóng rửa mặt thay đồ rồi lên giường, trước khi ngủ còn mở điện thoại di động.

Nội dung đầu tiên trong cuộc thi là bài thi ngắn đơn nữ, sau đó mới là đơn nam, ‌vì vậy sau khi bắt đầu trận đấu, ống kính đã nhắm ngay nhóm đơn nữ đang bắt đầu tập luyện sáu phút trên sân, nhưng trong lúc đó, vẫn có ống kính hướng về Trương Giác bên kia.

"Đài truyền hình trung ương, đài truyền hình trung ương, chào mừng các bạn đến với giải vô địch trượt băng nghệ thuật thế giới năm 2016, nơi này là Boston, hiện trường diễn ra giải vô địch thế giới, sắp tới chính là màn thi đấu bài thi ngắn của nội dung đơn nữ, chúng ta có thể nhìn thấy đang có rất nhiều tuyển thủ đang làm nóng người trong khu vực khởi động, như Trương Giác cũng đang tiến hành kéo duỗi."

Trong ống kính, Trương Giác thực hiện cái xoạc ngang, tay phải kéo phần thân trên nghiêng sang trái, cuối cùng đầu ngón tay chạm vào mũi chân, hình như sau đó cậu cảm thấy không thoải mái nên trực tiếp vén góc áo lên... À, bên trong vẫn là một lớp áo, hơn nữa vẫn là ống tay áo dài.

Vận động viên không thể bị cảm mạo, đặc biệt là nhiệt độ trên băng vẫn còn thấp, ‌cho nên khi chưa thay trang phục biểu diễn thì Trương Giác vẫn luôn mặc hết lớp áo này đến lớp áo khác, bộ đồ kia vốn là ôm sát cơ thể, hơn nữa cậu còn thích màu đen, cho nên thân thể hiện ra rất gầy, da dẻ cũng bị tôn lên trắng ngần.

Ống kính dừng lại trên người Trương Giác một lúc lâu, sau đó mới không tình nguyện chuyển xuống sân băng. Tần Tuyết Quân hài lòng tắt điện thoại di động, chìm vào giấc ngủ.

Đơn nữ tham gia thi đấu năm nay có tổng cộng 39 người, cuộc thi đấu của họ sẽ kéo dài khoảng 180 phút, cũng tức là nội dung đơn nam sẽ bắt đầu thi đấu vào 19:20 theo giờ Boston, đợi đến khi nhóm cuối cùng lên sân, sợ là cũng phải 10 giờ.

Sự sắp xếp thời gian thi đấu nầy, cho phép Trương Giác sau khi thực hiện kéo duỗi xong, trực tiếp chui vào túi ngủ, chuẩn bị chợp mắt hai tiếng, đợi đến khi sư muội thi đấu rồi thì bò dậy.

Những người thấy cảnh này đều rơi vào trầm mặc.

Keiko gặm chuối phun nát: "Sao mà cậu ta có thể ngủ được vào thời điểm quan trọng như giải vô địch thế giới chứ?"

Hayato Terakami: "Đây là điều mà trái tim lớn có thể hình dung, chỉ nhìn vào khả năng chống chịu áp lực, Trương Giác là cấp bậc của Tứ hoàng* rồi!"

*Tứ hoàng hay Yonko trong One Piece là 4 thủ lĩnh hải tặc được xem là một trong số những nhóm hải tặc khét tiếng trên thế giới.

Keiko: "Không, hẳn là cấp bậc vua hải tặc luôn rồi!"

Tốc độ chìm vào giấc ngủ của Trương Giác vẫn luôn rất nhanh, nhắm mắt lại, điều tiết tim đập, trì hoãn hô hấp, trong vòng một phút đồng hồ là có thể ngủ thành công.

Trương Tuấn Bảo ngồi xếp bằng ở bên cạnh cậu, đôi mắt vẫn luôn đặt trên người Mẫn San, gương mặt con nít nghiêm túc khó giải thích mà hiện lên cảm giác ngột ngạt, thoạt nhìn giống như một con diều hâu sẵn sàng đá con ưng non xuống vách núi bất kỳ lúc nào.

Từ Xước dưới sự giúp đỡ của huấn luyện viên Minh Gia, gian nan ép chân ép eo, trong lòng cũng có chút bội phục Mẫn San đang khởi động dưới sẽ theo dõi chặt chẽ của huấn luyện viên Trương.

Mọi người ‌đều biết, Trương Giác không sợ huấn luyện viên, thậm chí ỷ vào huấn luyện viên mà làm nũng, chỉ có huấn luyện viên Lộc là có thể quản cậu, nhưng điều này không có nghĩa là Trương Tuấn Bảo là một người có tính tình dịu dàng dễ nói chuyện, ngược lại, hắn là một người vô cùng nghiêm khắc với học trò, học trò mà bị hắn nhìn chằm chằm, ngoại trừ Trương Giác thì những người khác trong tiềm thức cũng sẽ căng chặt dây đàn.

Từ Xước cũng rất tôn trọng và kính nể huấn luyện viên Trương, mà Thẩm Lưu mới là người duy nhất bên trong Trương môn hòa nhã và dịu dàng với học trò, cộng thêm bác sĩ của đội là Dương Chí Viễn, cùng với dì Ninh căn tin cũng rất giỏi trong việc dỗ dành trẻ em.

Phịch một tiếng, Keiko cao cao nhảy lên, hoàn thành một cú nhảy 3A trên đất, giống như là một khẩu pháo cỡ nhỏ, sau đó Mẫn San cũng thực hiên một cú 3A trên đất, nhưng cách nhảy của cô lại càng mềm mại hơn.

Đừng xem vận động viên của Trương môn là thiên về loại hình sức mạnh, nhưng thể chất và hình thể của Mẫn San đều quyết định rằng cô chỉ có thể thực hiện vòng quay tốc độ, phương pháp nhảy thoạt nhìn càng giống như Trương Giác lúc chưa dậy thì.

Hai đơn nữ hàng đầu cách một khoảng liếc mắt nhìn nhau, sau đó trầm mặc quay đầu.

Không khí như thiêu đốt lên.

Trương Giác vẫn như cũ mà an ổn nằm trong túi ngủ, hô hấp đều đều, sắc mặt hồng hào, khóe miệng thậm chí hơi câu lên, tình cờ bẹp miệng, cũng không biết là đang mơ đẹp gì đó.

Huấn luyện viên Lộc liếc mắt nhìn cậu một cái, yên lặng đem một cái áo khoác đắp lên người Trương Giác.

Cho dù là đến chu kỳ Kinh Trương, thực tế là ở ba bảng đấu đầu tiên của nội dung đơn nữ giải vô địch thế giới, phần lớn các đơn nữ đều chỉ thực hiện cú nhảy liên lục 3+2, hoặc là 3T+3T là cú nhảy liên tục đơn giản nhất, có đơn nữ thậm chí chỉ cần cách bố trí 3S, 3T+3T, 2A là có thể tiến vào trượt tự do.

Chỉ có đám đơn nữ hàng đầu này mới có thể bữa nay ‌thực hiện 3lz+3lo, ngày mai lên tới 3A, xé trình độ trượt băng nghệ thuật lên một tầm cao mới.

Trương Giác đã chỉnh đồng hồ đặt báo thức, ước chừng là khoảng 6 giờ 30 theo giờ Boston thì ca khúc chủ đề Pokemon vang lên, Trương Giác mơ mơ màng màng ấn tắt đồng hồ báo thức, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Những người xung quanh im lặng một hồi, Trương Tuấn Bảo trực tiếp lấy áo khoác từ trên người cậu ra, kéo dây kéo túi ngủ xuống, ấn vào app âm nhạc trong điện thoại, click vào bài《 Highway to Hell 》của AC/DC, rồi áp điện thoại vào tai Trương Giác.

Một phút s au, Trương Giác yên lặng bò dậy, cậu dùng một tư thế ngồi xổm rất biết điều thu thập túi ngủ, sau đó từ trong ba lô lấy ra kem đánh răng, bàn chải đánh răng và cả khăn mặt.

Những vận động viên của các quốc gia khác khi thấy cảnh này không biết nói gì nữa, biểu hiện này của Trương Giác thực khiến cho người ta có ảo giác không phải cậu đi tham gia giải vô địch thế giới, mà là đi cắm trại.

Chẳng lẽ là cậu ta không có dây thần kinh căng thẳng sao?

Các phóng viên tới hỏi nhóm huấn luyện viên Trương môn: "Tôi muốn luôn dùng một ống kính nhắm vào Trương Giác, những hình ảnh khi cậu ấy ngủ và thu dọn đồ đạc đều đã quay lại, mọi người có để ý khi chúng tôi phát nó lên không?"

Thẩm Lưu hỏi Trương Giác: "Tiểu Ngọc, em có để ý không?"

Trương Giác đáp một tiếng: "Sao cũng được, em tìm một nơi súc miệng cái đã."

Rửa mặt súc miệng xong, ăn bữa cơm tối có khoai tây nướng, sandwich, trứng luộc, rồi làm một ly sữa bò do huấn luyện viên đưa tới, Trương Giác triệt để tỉnh táo lại, tìm một quả bóng yoga ngồi xuống, nghiêm túc xem sư muội cùng Keiko, Katerina, Serena của ba quốc gia Trung Nhật Nga đại chiến đơn nữ.

Keiko là người mạnh nhất, cô đồng thời nắm giữ 3A và 3F+3lo, biểu cảm xuất sắc của cô hiện là bá chủ trong đơn nữ đang hoạt động, biểu cảm và trượt của Mẫn San kém cô không ít, đây là khoảng thời gian để trau dồi, không vội vàng được, nhưng mà sau khi Mẫn San biết mình đứng thứ hai trong bài thi ngắn, biểu tình cũng không dễ nhìn gì.

Quả nhiên liên tục thất bại trước một người vẫn sẽ ảnh hưởng đến tâm lý.

Katerina nhấc tay rất dễ nhìn, chính là cô ấy có hơi cứng trong màn trình diễn của mình, sự linh hoạt và biểu cảm của Serena rất tốt, nhưng trục tâm khi nhảy có hơi cong, là tuyển thủ cùng một cấp độ với Mẫn San, nhưng bởi vì ưu thế quốc tịch, ‌cho nên nhận được một số điểm cao chỉ kém Keiko 3 điểm.

Trương Giác hỏi Sát Hãn Bất Hoa: "Đúng rồi, Từ Xước xếp hàng thứ mấy? Nhảy thế nào?"

Tiểu Bạch Ngưu cầm quyển sổ nhỏ: "Bố trí khi nhảy của chị ấy là 3F+3T, 3lz, 2A, all clean, trượt cấp 4, nhưng xoay tròn chỉ có cấp 2, xếp hạng thứ bảy."

Trương Giác rất hài lòng gật đầu: "Ừm."

Bài thi ngắn đơn nữ một người đứng thứ hai một người đứng thứ bảy, trước mắt ngoại trừ trên thực tế chỉ có hai đơn nữ này là có thể dùng được ở trong nước, chỉ nhìn vào thành tích, bọn họ cũng có thể tự xưng là cường quốc trượt băng nghệ thuật đơn nữ.

Còn nhớ tại giải vô địch thế giới trước đây, bởi vì đơn nữ Thôn Thỏ quanh năm chỉ có thể thực hiện cú nhảy liên tục 3+2, cho nên giới bình luận không thể khen ngợi nổi, cuối cùng chỉ có thể nói kỹ thuật của vận động viên quy phạm cỡ nào, nỗ lực cỡ nào, nhưng thực ra là những khía cạnh khác không thể thổi phồng được nữa.

Hiện tại đơn nữ đã không cần phải vắt não thổi phồng nữa, bởi vì các cô đã thật sự vênh váo đi lên.

Từ Xước thoạt nhìn rất thõa mãn với thành tích của mình, nhưng Mẫn San thì rất là không cam lòng, Trương Tuấn Bảo ở bên cạnh cô bé, đang nói chuyện an ủi cô, Trương Giác đứng dậy, đeo tai nghe đi lấy thuốc giảm đau cho vào chai nước, uống mấy ‌ngụm, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Khi lần nữa mở mắt ra, thần thái của cậu trở nên lạnh lùng, giống như một người đang đứng một mình trong rừng cây lá chết giữa trời mưa.

Cậu đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

《 Hình hài dấu yêu 》là một tiết mục khiến người xem cảm thấy khổ sở, khiến tâm tình của người diễn dịch cảm thấy hụt hẫng, từ khi tiết mục này được ra mắt tới nay, không người nào có thể phủ nhận được tính nghệ thuật của nó, kỷ lục thế giới cũng bị phớt qua, nhưng tiết mục này cũng được công nhận là tiết mục có lượt phát sóng thấp nhất trong tất cả các tiết mục của Trương Giác.

Có người đánh giá, mỗi lần xem Trương Giác diễn dịch tiết mục này, đều sẽ phảng phất cảm thấy cậu đã chết rồi giống như nhân vật trong bộ phim, người diễn dịch vùi đầu vào trong tiết mục, chủ động giết chết bản thân mình trên phương diện tinh thần.

Không biết qua bao lâu, Trương Tuấn Bảo mang theo Mẫn San với đôi mắt hồng hồng nhưng tràn đầy năng lượng trở về, hắn bình tĩnh bắt chuyện Trương Giác.

"Đi, đến giờ con ra sân rồi."

Trương Giác trả lời: "Dạ."

Thiếu niên trầm mặc mặc bộ trang phục biểu diễn màu trắng, cậu bước lên sân băng, cảm giác quen thuộc bao phủ thân thể cậu.

Trương Tuấn Bảo không nói bất cứ điều gì, để tránh khỏi quấy rối tâm tình đang ấp ủ của Trương Giác, nhưng khi nhìn đứa nhỏ trên sân băng, trong lòng hắn mang theo một sự sầu lo.

Thực sự khiến người ta bất an khi để Trương Giác tiếp tục trượt tiết mục này, bởi vì quá đắm chìm trong cảm xúc của bài thi ngắn, dẫn đến vấn đề tự do trượt không có cách nào all clean trong nửa đầu mùa giải trước khi Trương Giác chưa bị thương.

Nhưng với tư cách là một huấn luyện viên cùng một người cậu, hắn cũng không cách nào ngăn cản Trương Giác theo đuổi nghệ thuật của chính mình.

Bình luận viên Triệu Ninh: "Hiện tại vào trận chính là danh tướng Trương Giác của nước ta, năm nay cậu 18 tuổi, là quán quân giải vô địch thế giới hai mùa giải trước, là người đoạt được huy chương bạc Thế vận hội mùa đông Sochi, trước đó bởi vì gãy xương nên đã bỏ lỡ trận chung kết Grand Prix, giải vô địch quốc gia và giải Bốn châu lục, đây là buổi biểu diễn đầu tiên của cậu ấy sau khi bình phục chấn thương."

"Hy vọng Trương Giác có thể không bị ảnh hưởng bởi chấn thương trước đó, phát huy phong độ vốn có của mình."

Khi lời nói của Triệu Ninh vừa dứt, Trương Giác ở trên băng đã lảo đảo một chút.

Thẩm Lưu nhíu mày: "Dương Chí Viễn nói, đợi sau khi mùa giải kết thúc, chúng ta nên giảm bớt số lần tham gia buổi biểu diễn thương mại của Trương Giác càng nhiều càng tốt, tăng thời gian an dưỡng cho nó, mắt cá chân phải của nó cần phải được nuôi dưỡng cho tốt một trận."

Huấn luyện viên Lộc càng thẳng thắn: "Nếu như mà lại không hồi phục được, vậy thì cấm luôn việc trượt trên băng trong các buổi biểu diễn thương mại, ở bên cạnh ca hát là được rồi."

Giải vô địch thế giới 2016 – 2017 sang năm sẽ xác định số suất tham dự Thế vận hội mùa đông Pyeongchang của mỗi quốc gia, đến lúc đó e là sẽ diễn ra những trận chiến cam go ác liệt, bọn họ không thể để cho thanh máu của Trương Giác càng ngày càng ít vào những việc không quá quan trọng.

Sau khi Trương Giác lảo đảo kia một chút, cậu dường như đã tỉnh táo lại, cậu đá vào chân phải của mình, làm động tác mở màn.

Lúc này là 9 giờ 50 tối theo giờ Boston, là 9 giờ 50 sáng theo giờ trong nước, thêm vào là cuối tuần, rất nhiều người hâm mộ trượt băng đều mở kênh CCTV lên để theo dõi màn trình diễn của cậu.

So với nửa đầu mùa giải,《 Hình hài dấu yêu 》của Trương Giác lại hiện ra thêm một phần xinh đẹp mà chán chường hơn.

Khi nhìn thấy màn trình diễn của Trương Giác, có không ít người cảm thấy rằng họ đang ở trong mộng cảnh, tất cả đều không là chân thật, mà là ảo tưởng.

Bộp một tiếng, 3A tiếp băng, Trương Giác khi tiếp băng thì nghiêng người về phía trước rất nghiêm trọng, điều này có nghĩa là trọng tâm của vận động viên không ổn định khi tiếp băng, mới phải dùng một tư thế như vậy để điều chỉnh đảm bảo rằng cậu sẽ không bị ngã sấp xuống.

Trong toàn bộ tiết mục, Trương Giác không mắc một sai lầm nào, nhưng mỗi lần tiếp băng của cậu đều không hoàn hào, biểu cảm của《 Hình hài dấu yêu 》đương nhiên là đặc sắc, mà Trương Giác lại hiếm thấy lại xếp vị trí thứ tư trong bài thi ngắn sau khi kết thúc cuộc tranh tài, lần lượt kém người thứ nhất là Hayato Terakami 6 điểm, kém Kelsen đứng thứ hai 4 điểm, kém Alex ở vị thứ ba 1.1 điểm.

Đây là lần đầu tiên Trương Giác không nhận được huy chương nhỏ ở giải vô địch thế giới kể từ khi cậu thăng lên tổ thành niên.

Trương Tuấn Bảo hai tay vòng qua ngực, nheo mắt lại: "Thật ngạc nhiên nha, lúc trước con đều đứng thứ nhất trong bài thi ngắn, ấy thế nhưng mà, nhìn cái cú tiếp băng kia của con, cậu mà là trọng tài cũng không cho con GOE tốt, dù có đắm chìm vào mặt cảm xúc đến đâu, kỹ thuật theo không kịp cũng vô dụng."

Trương Giác dễ dàng trả lời ‌: "Này không phải có thể dùng trượt băng tự do đoạt về sao."

Trương Tuấn Bảo: "Chân thế nào rồi?"

Trương Giác liếc hắn một cái, làm động tác ok: "Không thành vấn đề, lúc tranh tài cũng không đau."

Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, trong lòng ông cậu thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì đứa cháu trai trước đó mới bị chấn thương, có thể sau khi gãy xương trong một thời gian ngắn khôi phục đến trình độ này, Trương Tuấn Bảo đã rất hài lòng rồi, trước mắt nhìn trạng thái của thằng nhóc này không tệ, ngay cả tâm tình cũng rất tốt, không bị bài thi ngắn ảnh hưởng đến trình độ thi đấu sau đó.

Xem ra skill bị động cấp thần của Trương Giác —— trái tim lớn, trong lúc bọn họ không nhận ra đã tiến hóa thêm lần nữa.

-

Tác giả có lời muốn nói: Khi người khác căng thẳng đến mức mắc các kiểu sai lầm, tưởng như hô hấp khó khăn, Trương Giác đã hoàn thành xong giấc ngủ, đánh răng, rửa mặt, ăn cơm tối, xếp hạng bài thi ngắn không cao cũng không liên quan, tâm lý của Trương Tiểu Ngọc rất là vững vàng.

Nói cách khác cậu dường như là người duy nhất mang túi ngủ vào thi đấu...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv