Căn cứ vào trình tự thi đấu, thứ tự tổ chức bốn nội dung thi đấu tại giải vô địch quốc gia là khiêu vũ trên băng, đơn nữ, đơn nam và trượt đôi, về cơ bản là được sắp xếp theo mức độ phổ chiến và tầm quan trọng của sự kiện, càng được coi trọng thì được xếp phía sau.
Ví dụ như đơn nam, trước khi Trương Giác xuất hiện thì luôn là nội dung thứ hai trong bốn nội dung trượt băng, cũng là có chút hơn khiêu vũ trên băng, hai nằm gần đây độ nổi tiếng đã vượt qua đơn nữ, thậm chí mơ hồ có tư thế sánh vai với trượt băng đôi.
Thật tiếc khi tổ hợp trượt băng đôi trong nước không chỉ có Hoàng Oanh, Quan Lâm là có thể thi đấu quốc tế, mặc dù chỉ có tổ hợp Hoàng Quan mới đủ sức lấy được huy chương, nếu có nhiều tuyển thủ mạnh thi đấu sẽ càng kích thích hơn, đơn nam cũng chỉ có Trương Giác là nhất chi độc tú, cho nên trình độ đặc sắc của nội dung đơn nam chưa bao giờ sánh được với trượt băng đôi.
Trương Giác lách sang trình diện một bên, chỉ vào một tổ hợp trượt đôi đang quăng 3S ở trên sân, hỏi Hoàng Oanh: "Cặp đôi bạn nhỏ kia từ đâu tới thế? Kỹ thuật của bọn chúng được đấy chứ."
Hoàng Oanh bị thanh âm đột ngột xuất hiện làm sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: "Là cậu à, đó là sư đệ sư muội của tớ và Lâm ca, tên là Phong Phỉ và Xa Thăng, năm nay mới tiến vào tổ thiếu niên."
Cô đánh giá Trương Giác, không nhịn được nói: "Sao cậu không đến sân phụ trượt tập với nhạc đi? Sáng sớm hôm nay Kim Tử Tuyên đã đi sang đó tập luyện, dáng vẻ giống như không chờ được muốn đánh bại cậu đó, tớ nói cho mà biết, thực lực của Kim Tử Tuyên không tệ đâu, nếu như cậu bất cẩn thì thực sự phải lật xe đó."
Trương Giác bất đắc dĩ: "Cậu có tin hay không thì tùy, nếu như bây giờ tớ tiếp tục huấn luyện thì ông cậu tớ có thể lập tức gửi đơn lên ban tổ chức để tớ rút khỏi thi đấu đó."
"Tớ đi chỗ khác chơi, các cậu thi đấu cố gắng lên nha."
Nói xong lời này, Trương Giác chuồn mất.
Hoàng Oanh khó hiểu: "Người này tới đây chi vậy trời?"
Quan Lâm liếc nhìn bóng lưng của cậu, hiểu rõ: "Cậu ta đang nhàm chán, cho nên đi khắp nơi cho thoải mái đó."
Dù sao thì người nọ cũng là nổi tiếng với tinh lực thể lực dồi dào, không thể luyện tập trên băng, các môn vận động kịch liệt khác cũng sợ là bị cấm, ngoại trừ chuồn đi chơi thì có thể làm gì?
Trương Giác còn có thể ngồi xổm nhìn ông cậu cầm lược chải đầu bánh bao cho Mẫn San.
Thân là bóng hồng của Trương môn, bài thi ngắn năm nay của Mẫn San là của Frans Miller biên đạo, mà người biên đạo ca khúc trượt băng tự do《 Âm thanh trên hải đảo 》là... Trương Tuấn Bảo.
Huấn luyện viên Trương, người chỉ biên đạo các màn trình diễn trượt băng cho trẻ em đã phải biên tập tiết mục thi đấu cho học trò mình trong năm nay cũng là bởi vì hiện thực bức bách.
Mọi người đều biết, biên đạo tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc, mà nếu như không tìm được người có phong các biên đạo phù hợp thì các vận động viên cũng không có cách nào thực hiện tốt tiết mục của mình.
Ví dụ như biên đạo nữ sĩ Mia thông thường của Trương Giác chỉ giỏi về phong cách cổ điển, đồng thời cũng vô cùng xoi mói đối tượng hợp tác của mình, người có thể vừa mắt bà vô cùng ít, mà Frans Miller nói thẳng thừng là danh sách công việc của hắn đã kín, có thể biên đạo bài thi ngắn cho Mẫn San đều là vì lợi ích của Trương Giác mang lại.
Đến cuối cùng, Trương Tuấn Bảo dứt khoát xắn ống tay áo, tự mình xông pha .
Bởi vì cha mẹ của Mẫn San cho rằng bọn họ không am hiểu về trượt băng, cho nên từ việc huấn luyện cho đến quần áo tạo hình của con gái đều giao hết cho huấn luyện viên, huấn luyện viên nói thế nào thì con gái làm thế đó, mà theo thẩm mỹ thẳng nam của ông cậu, cô gái nhỏ nên mặc những màu sắc tươi sáng và dễ thấy, vì thế hắn sắp xếp cho Mẫn San mặc một bộ trang phục thi đấu màu vàng, trên đầu cột hai búi tóc bánh bao, dùng ruy băng vàng thắt hai con nơ bướm.
Cũng không biết là cô gái nhỏ ăn mặc tùy tiện cũng không sao, hay là gu thẩm mỹ lần này của Trương Tuấn Bảo phát huy vượt xa người thường, Mẫn San thế nhưng khi mặc bộ trang phục này quả nhiên rất đẹp.
Nữ đơn tự do trượt bắt đầu.
"Từ Xước, yên tâm khởi động."
Nghe thấy lời nhắc nhở của huấn luyện viên, Từ Xước mới lấy lại tinh thần, mà đôi mắt vẫn không nhịn được cứ dán vào tivi.
Trương Giác vẫn còn đang xõa tóc, mặc quần áo thể thao, ôm hộp khăn giấy dựa vào tấm chặn bảng, tại hiện trường thỉnh thoảng vang lên tiếng chụp hình tách tách, theo chiều cao càng ngày càng cao, vẻ đẹp tuấn mỹ bức người trên người cậu cũng khiến cho người khác không thể dời tầm mắt.
Trong màn hình Mẫn San duỗi bàn tay nhỏ ra, Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu một người nắm chặt một cái, nói vài câu với cô bé mang theo nụ cười cổ vũ, trên mặt cô gái nhỏ mang theo nụ cười tự tin, gật đầu liên tục.
Trước mắt cú nhảy có độ khó cao nhất của Mẫn San là cú nhảy liên tục 3lo+3T, mặc dù tại bài thi ngắn thiếu chút nữa là xảy ra sai lầm lật xe, nhưng chất lượng cú nhảy củ Mẫn San thực sự rất mạnh, đặc biệt là độ cao, bên trong nội dung đơn nữ được cho là vô cùng xuất sắc.
Mặc dù là lần đầu tiên đứng trên sân khấu của cuộc thi quốc gia, nhưng bởi vì có một sư huynh thiên tài được cả thế giới chú ý, Mẫn San ngay từ đầu đã nhận được rất nhiều sự chú ý, mà sau khi bài thi ngắn kết thúc, bé đã được các bình luận viên đánh giá là "Một cô bé rất có năng khiếu" .
Mà sau khi xem trong màn trượt băng tự do của cô bé, bình luận viên càng dành thêm những lời ca tụng dành cho bé.
Triệu Ninh nói vào micro: "Mẫn San là một cô bé có tính dẻo dai rất tốt, xoay người rất xuất sắc, màn biểu diễn vô cùng có khí chất, mang theo sự vui tươi của một bé gái, rất phù hợp với lứa tuổi, tôi dám khẳng định, chờ sang năm khi Từ Xước tiên vào tổ thành niên, Mẫn San sẽ tiếp nhận vị trí của cô ấy ở tổ thiếu niên, trở thành ngôi sao mới đầy hy vọng."
Từ Xước biết, thực ra huấn luyện viên Triệu của cô đã từng cùng với cấp trên nói qua mấy lần, hy vọng rằng các vận động viên đã đạt đen một mức độ sức mạnh nhất định sẽ tham gia huấn luyện ở đội tuyển quốc gia, cung cấp cho bọn họ nhiều nguồn lực hơn để phát triển, ví dụ như Mễ Viên Viên ở đội Bắc Kinh, còn có Mẫn San của đội tỉnh h, chỉ là bởi vì hai vận động viên này đều có tình cảm rất sâu sắc đối với huấn luyện viên của mình, cho nên từ chối lời mời của đội tuyển quốc gia.
Càng ngày càng lớn lên, Từ Xước cũng rõ ràng năm đó huấn luyện viên Triệu muố hái quả đào là mình từ đội tuyển tỉnh, nhưng thời điểm dạy dỗ cô cũng là tận tâm tận lực, Từ Xước cũng không thể công khai biểu thị bất mãn.
Còn mẹ vẫn luôn hu vọng sẽ đào tạo ra một nữ vận động viên trượt băng nghệ thuật có thể vào đội tuyển quốc gia, cũng hy vọng cô sẽ trở thành một Trần Trúc thứ hai, vì thế cho nên bà không hề ngần ngại bán nhà ở quê để đưa cô đến đây huấn luyện.
Có đôi khi cô cảm thấy, bản thân mình giống như một công cụ hình người gần như nghẹt thở vì tình yêu, điện thoại di động cũng bị tịch thu, cô cũng không nắm giữ một cuộc sống vườn trường giống như những cô gái cùng lứa tuổi khác, vòng trò xã giao chỉ giới hạn trong huấn luyện viên, đồng đội, đôi khi cô cảm thấy thật tội lỗi khi đã có những suy nghĩ như vậy cho bản thân.
Mẫn San tiếp tục ở cùng với huấn luyện viên Trương là đúng, bởi vì sư huynh Tiểu Ngọc sẽ tới này thi đại học, với năng lực của anh ấy, nhất định là có thể thi vào trường đại học tốt ở Bắc Kinh, đến lúc đó cũng vào đội tuyển quốc gia, Mẫn San khi đó đi theo cũng là thuận lý thành chương.
Mẹ cột chặt băng vải thể thao cho cô: "Sang năm con phải tiến vào tổ thành niên, dựa theo trình độ Mễ Viên Viên, cô bé đó có thể không lọt được vào top 10 trong giải vô địch thế giới năm nay, nên năm sau sẽ chỉ có một suất tham dự Thế vận hội mùa đông, Tiểu Xước, sau con không cần phải phát huy toàn lực và giảm độ khó xuống thích hợp, con không giành chức vô địch hay tham gia giải vô địch thiếu niên thế giới năm nay cũng không thành vấn đề, chúng ta ưu tiên bảo vệ đầu gối của con."
Từ Xước nhỏ giọng trả lời: "Nhưng mà con muốn thắng."
Con muốn thắng giải vô địch toàn quốc này, con muốn thắng giải vô địch thiếu niên thế giới, mỗi một cuộc tranh tài, con đều muốn thắng.
Mẹ Từ ung dung chậm rãi khuyên: "Tiểu Xước, nghe lời, lời mẹ dặn là tốt nhất cho con, mẹ sẽ không làm hại con."
Nhưng mà con và Keiko đã hứa với nhau, tụi con muốn so tài một lần tại giải vô địch thiếu niên thế giới!
Trong ký ức, cô gái có cái đầu trẻ thơ nở một nụ cười xán lạn và tự tin, cô nói "Cậu thật là một đối thủ tuyệt vời, hẹn gặp lại cậu tại giải vô địch thiếu niên thế giới, đến lúc đó tớ sẽ không thua."
Cô không có nhiều bạn tân, Keiko coi như là một người, Từ Xước thật sự không muốn từ bỏ cơ hội gặp gỡ đối phương.
Khi Trương Giác xoa đầu Mẫn San rồi rời chuẩn bị rời khỏi sân vận động đi khởi động, Trương Tuấn Bảo giữ cậu lại.
"Khởi động quá sớm sẽ tiêu hao nhiều thể lực, xem xong tổ thiếu niên rồi hãy đi."
Trương Giác dạ một tiếng, tìm một vị trí ngồi xuống, giống như Kim Tử Tuyên ngày hôm qua, hôm nay Từ Xước cũng giống như uống thuốc lắc, mới ra trận đã tung hết sức mình, nhảy thành công một cú 3F+3lo, giành được nhiều tiếng vỗ tay của cả khán đài.
Nhưng không biết có phải là ảo giác của Trương Giác hay không, cú nhảy 3lz của cô đã trở thành một lưỡi dao phẳng (thời điểm nhảy 3lz là dùng mép ngoài lưỡi dao chân trái, nếu không thì không đúng tiêu chuẩn), này dẫn việc cô bị trọng tài đánh giá làm mờ lưỡi sao, GOE chẳng hề đẹp đẽ.
Trương Giác híp mắt nhìn một chút: "Con nhớ kỹ thuật nhảy mũi lưỡi trượt (lz) của em ấy rất chuẩn mà, sao mà dùng mép ngoài không được nữa?"
Trương Tuấn Bảo không rõ: "Không biết, chắc là đang bị chấn thương?"
3lz và 3F là kiểu nhảy mà hầu hết người hâm mộ trượt băng không thể phân biệt được, bởi vì chúng đều là điểm băng bằng chân phải và nhảy lên bằng chân trái, chỉ khi quen với trượt băng nghệ thuật và có ánh mắt tốt thì mới có thể phân biệt hai kiểu nhảy là dùng chân trái điểm băng mép trong hay mép ngoài.
Trương Giác trước đó có từng gặp vấn đề về tật xấu nhảy mép trong của 3F, mãi cho đên khi Thẩm Lưu đến thì tật xấu mới được giải quyết, cũng tự nghĩ ra một phương pháp nhảy ma thuật hơn khi nhiều hơn người khác 0.2 vòng, những lưỡi dao mép ngoài của cậu cũng rất tiêu chuẩn.
Dĩ nhiên, dù cho trên đấu trường quốc tế, cũng có rất nhiều người không dùng tốt các cú nhảy mép ngoài, cố tình điểm số của cú nhảy móc chỉ đứng sau cú nhảy Axel, vì vậy nhiều người có lợi thế quốc tịch đã phát triển một phương pháp tính điểm, gọi là nhất nhẫn lưỡng dụng (một lưỡi dao hai tác dụng), không quan tâm nhảy 3F hay là 3lz, lưỡi dao của họ đều là bằng phẳng, chỉ là trọng tài không quan tâm đến điều đó.
Mà Từ Xước thì không có lợi thế quốc tịch, nếu cú nhảy lưỡi dao mép ngoài của cô không tốt, thì trên sàn đấu quốc tế chắc chắn phải chịu thiệt thòi.
Nhưng mà nói tới nói lui, Từ Xước đã không còn là học trò của Trương môn, cho nên Trương Tuấn Bảo có lo lắng cũng vô dụng, Trương Giác thì càng là nhìn thấy xong rồi buông xuống việc này, quay đầu tự mình đi khởi động.
Tuy rằng bên ngoài không nhìn thấy nhưng áp lực tâm lý của Trương Giác cũng không nhỏ, cũng may bởi vì là người đứng nhất trong bài thi ngắn nên cậu sẽ là người lên sân khấu cuối cùng trong trượt tự do, trước cậu, Phàn Chiếu Anh, Thạch Mạc Sinh, Kim Tử Tuyên và các đơn nam tổ thành niên khác cũng dồn dập lên sân khấu.
Có thể là ngày hôm đã hơi quen với khí tràng áp bức của Trương Giác, cho nên hôm nay những cậu bạn nhỏ khác không gặp phải vấn đề khởi động kém do sợ hãi Trương Giác, hầu hết mọi người đều đi vòng qua người này, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nhảy tiếp đất giống như sấm sét, cũng dứt khoát coi như là sét đánh trong nhà.
Trương Giác nghiêm túc khởi động, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn TV, phát hiện nội dung đơn nam năm nay thực sự thế hiện rất tốt.
Phàn Chiếu Anh hoàn thành hai cú trượt 3A trong trượt tự do, Thạch Mạc Sinh cũng lần đầu hoàn thành 3A, Kim Tử Tuyên thì hoàn thành tiết mục 4T.
Điều này đưa đến giải vô địch quốc gia năm lần đầu tiên thi đấu đơn nam xuất hiện 3 tổng điểm trên 200, thậm chí Kim Tử Tuyên lấy được 259 điểm, lại một lần nữa làm mới số điểm cao nhất trong sự nghiệp của mình.
Thẩm Lưu xem một hồi, quay đầu nhìn Trương Giác: "Đối thủ của em đều rất nỗ lực, có ý kiến gì không?"
Trương Giác ách một tiếng: "Thể lực của bọn họ hình như là chưa đủ sao á, rõ ràng là bọn họ có thể hoàn thành cú nhảy khó trong nửa đầu trận đấu, nhưng đến nửa phần sau, họ lại bị té cú nhảy ba vòng."
Thẩm Lưu: "... Em không cảm thấy lo lắng một chút nào sao?"
Trương Giác: "Em lo lắng cái gì? Bọn họ nhìn thấy em thì lo lắng mới đúng?"
Thẩm Lưu: Trương Tuấn Bảo ơi mau đến thăm cháu trai anh một chút đi, thằng nhỏ so với anh lúc còn sẽ phát điên hơn kìa!
Kết quả Trương Tuấn Bảo không hề có ý kiến với trạng thái tự tin quá mức của Trương Giác, thậm chí còn lộ ra thái độ tán thưởng, mãi cho đến khi Trương Giác nhảy 4T mở màn, sau đó té lộn mèo một cái, hắn mới đập vào tấm chặn bảng, căm giận mắng một câu.
"Tên khốn kiếp này!"
Trương Giác ngã xong cú 4T, lập tức bình tĩnh đứng dậy nhấc chân nhảy 3F.
Thực ra sau khi nhận thấy mình bị thương, Trương Giác biết rất rõ rằng mình có thể sẽ không thể hoàn thành bố trí trượt băng tự do nảy kép bốn vòng một lần nữa trong mùa giải này, nhưng đây không phải là lý do cậu từ bỏ quán quân của giải vô địch toàn quốc.
Trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, để có được nhiều điểm hơ, Trương Giác cùng Trương Tuấn Bảo đã nhất trí tán đồng rằng cú nhảy có số điểm cao hơn nên thực hiện vào nửa sau của tiết mục.
Thế nhưng lúc đó, Trương Giác cũng rất rõ ràng, nếu như muốn thắng lợi, cậu cần phải hoàn thành một cú nhảy bốn vòng.
Điểm cơ bản cho cú nhảy bốn vòng là 10.3, dù có bị té lộn mèo một cái thì cũng bị trừ 3 điểm GOE và 1 điểm đo đường, cũng còn được 6.3 điểm, cho nên chỉ cần đủ số vòng, cú nhảy 4T vân có lời hơn cú nhảy ba vòng khác.
Dưới tình huống những người khác đều xuất hiện sai lầm trong nửa sau, chỉ cần có cú nhảy 4 vòng, sau đó đảm bảo rằng những cú nhảy khác không mắc sai lầm, thêm vào ưu thế điểm biểu diễn, đây chính là cơ hội để cậu nắm chắc thắng lợi!
Lúc này rất nhiều người còn chưa làm rõ một chuyện, đó chính là sự khác nhau giữa Trương Giác với các vận động viên khác trong nước không chỉ là cậu có thực hiện cú nhảy bốn vòng hay không.
Cho tới nay, khi trải qua nhiều đấu trường hơn, Trương Giác càng ngày càng phát hiện ra tầm quan trọng của việc sử dụng bộ nao của mình để trượt băng, cùng với một trái tim mạnh mẽ để đảm bảo rằng cậu có thể bình tĩnh suy nghĩ cách trở mình trong nghịch cảnh.
Đây mới là khoảng cách lớn nhất giữa cậu với những người còn lại.
-
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Trương Giác: Tôi không chỉ có ưu thế kỹ thuật, ưu thế biểu diễn, tôi còn có ưu thế đầu óc và ưu thế tâm lý, vốn là thể thao cạnh tranh là tổng hợp các tố chất tốt mà.
Những người còn lại: Hàng này tại sao có thể xuất hiện chứ?