"Người lên sàn đấu tiếp theo là Trương Giác của đội tuyển tỉnh tỉnh H."
Trong tiếng loa phát thanh, Trương Giác bước lên sân khấu, cậu vỗ mạnh vào cánh tay rồi đập vài cái vào cặp đùi của mình, trên hàng ghế khán giả có không ít cô gái không khỏi hét lên, cậu quay đầu lại, thản nhiên nở nụ cười, đưa ngón trỏ lên môi mình, cô gái nhỏ lập tức lấy tay che miệng, quạt tròn lạch cạch một tiếng rơi xuống chân, cũng không chịu cúi người nhặt lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn trai đẹp trên sân băng.
Ống kính phóng to, Trần Tư Giai ngồi trước TV nhìn thấy khuôn mặt kia, há to miệng.
"Trương, Trương Giác?"
Chờ một lát, đây là Trương Giác sao? Hơn một tháng trước rõ ràng cậu ấy là nam thần trượt băng nghệ thuật đáng yêu số một khiến Yoo Mong Seong nâng cao cao trước ống kính mà! Hiện tại anh chàng đẹp trai có khí chất xa cách lạnh nhạt như tiên nam rốt cuộc là ai vậy!
Trần ba ba giúp nâng kính mắt lên, vẻ mặt cũng không dám tin tưởng: "Đây là Trương Giác sao?"
Những cảm giác mà mọi người trong trại huấn luyện đội tuyển quốc gia đã trải nghiệm, hiện tại nhiều người hâm mộ trượt băng cũng đang trải qua trong sáu phút tập luyện, đương nhiên, khi Mẫn San thi đấu nội dung đơn nữ thì đã có những người hâm mộ trượt băng tinh mắt nhận thấy Trương Giác đã thay đổi rất nhiều, nhưng thời điểm nhìn thấy người này trong trang phục thi đấu, vẫn là không thể ngừng xuýt xoa mà dụi dụi mắt.
Rõ ràng chiều cao chỉ biến hóa 5 cm, sao mà giống như thay đổi thành người khác vậy?
Tần Tuyết Quân nghe thấy có người phía sau run rẩy giọng nói: "Đệ, đệ nhất mỹ nhân diện trang phục dân tộc của môn trượt băng nghệ thuật đã không còn rồi."
Một người khác kiên quyết phản bác: "Không phải, mỹ nam cũng là mỹ nhân, hoa khôi thôn chúng ta vẫn tồn tại!"
Tần Tuyết Quân kỳ quái hiểu được, hắn nhìn thân ảnh vào trận Trương Giác, khóe môi mím lại, thế nhưng không tìm ra được từ phản bác.
Hắn yên lặng lấy trong túi ra một miếng dán hình con cá sấu, dán lên trán, phối hợp với hai chữ "Tất thắng" trên mặt, vừa nhìn là biết đây là fan cứng của Trương Giác.
Thế nhưng rất nhanh, khi《 Adiós Nonino 》vang lên, không ai còn có thể rời mắt ra khỏi thân ảnh Trương Giác.
Trương Giác quả nhiên không nhảy bốn vòng ở bài thi ngắn, tuy nhiên một thiếu niên trưởng thành hơn trước đã suy diễn điệu tango với một hương vị mới.
Cậu giống như là đang ngâm thơ qua điệu nhảy này.
Cho dù ai đó cướp lấy đôi chân tôi;
Cướp đi kỹ thuật nhảy của tôi;
Cướp đi ngôn ngữ và trí nhớ của tôi;
Tôi sẽ không quên rằng tôi đã yêu bạn.
Một màn《 Adiós Nonino 》này giống như một lời ly biệt bi thương.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là trong màn trình diễn này, Trương Giác không chỉ cho ra một màn biểu diễn kinh diễm mà còn không hề xuất hiện bất kỳ một sự sai lầm nào.
Cho dù cậu không còn sử dụng kỹ thuật nhấc tay, nhưng màn trình diễn này đối với lãnh đạo chú ý đến cậu là đủ rồi .
Tôn Thiên nhìn cậu: "Vẻn vẹn trong vòng ba ngày khôi phục đến trình độ này, thật là ghê gớm."
Trạng thái của máy chủ vẫn ổn định, vẫn có thể khiến người ta yên tâm gửi ra ngoài thi đấu, quả nhiên vẫn là Trương Giác.
Khi Trương Giác xuống sân băng, không biết có phải ảo giác của Kim Tử Tuyên hay không, vẻ mặt cậu dường như rất cô đơn, nhưng rất nhanh cậu đã khôi phục sự phấn chấn, mang đồ bảo vệ lưỡi dao, mặc áo khoác, đặt một tay lên vai huấn luyện viên đến khu vực kiss & cry, còn có tâm tình bắn tim với ống kính.
Phàn Chiếu Anh đột nhiên thở dài nói: "Nếu như không phải cậu ấy vừa bị dậy thì áp chế vừa bị chấn thương, cậu có nhảy bống vòng hay là all clean cũng không chiến thắng được cậu ấy."
Kim Tử Tuyên nắm chặt hai tay, không chịu phục phản bác: "Tôi thừa nhận cậu ấy rất lợi hại, nhưng không cần phải thần hóa cậu ấy, tôi sẽ không từ bỏ việc chiến đấu cho chức vô địch chỉ vì cậu ấy mạnh."
Nói xong, người thanh niên tăng tốc độ đi về phía sân băng.
Thạch Mạc Sinh dùng cánh tay chọt chọt Phàn Chiếu Anh, trêu nói: "È hé, cậu cố ý làm cậu ấy kích động đúng không?"
Phàn Chiếu Anh khẽ mỉm cười: "Tôi chỉ là không quen với cái kiểu rõ ràng thân thể khỏe mạnh, thiên phú cũng là hàng đầu, nhưng lên sàn thi đấu vẫn cứ sợ hãi như vậy, cậu nói xem nếu như trong thế hệ chúng ta xuất hiện thêm một tay đơn nam, cái người bị chấn thương đó có cần phải sống chết chống đỡ vậy không?"
Hắn dùng ngón tay chỉ về phía Trương Giác, ghé vào bên tai Thạch Mạc Sinh nói: "Khi huấn luyện viên Mã làm phó huấn luyện viên của trại huấn luyện, ông ấy đã tham gia hội nghị cấp trên với huấn luyện viên Tôn, lãnh đạo cho biết nội dung đơn nam trượt băng nghệ thuật năm nay phải có được ít nhất hai suất từ giải vô địch thế giới, Kim Tử Tuyên nếu không có khả năng giành chiến thắng, sợ là Trương Giác phải tiêm phong bế lần thứ hai."
Trong vòng nữa năm tiêm hai lần phong bế, đây là thông lệ trong sự nghiệp thể thao, tuy nhiên chỉ tiêu từ cấp trên đưa xuống, việc các chỉ tiêu có được hoàn thành hay không sẽ ảnh hưởng đến kinh phí trượt băng nghệ thuật trong nắm tới, e rằng huấn luyện viên Tôn cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Tuy nhiên, ít nhất một trong hai đại diện phải lọt vào top mười của giải vô địch thế giới, hiện tại trong nước ngoại trừ Trương Giác, ai có thể vỗ ngực đảm bảo mình có thể có mặt trong mười vị trí đầu? Trừ khi cái tên Kim Tử Tuyên vạn năm động kinh có thể triệt để ổn định được cú nhảy 4T, tại giải vô địch thế giới, bài thi ngắn all clean và trượt băng tự do không kém nhau lắm.
Ngay lúc này, trên hàng ghế khán giả truyền đến một tràng pháo tay vỡ òa.
Bọn họ cùng nhau ngẩng đầu về phía màn hình lớn, phát hiện Trương Giác dựa vào bố trí 3A, 3lz+3T, 3F trượt ra số điểm cao nhất với 87.5.
Điểm kỹ thuật của Trương Giác là 44.6, điểm biểu diễn là 42.9, nhưng đối với tất cả mọi người có ý tứ, bao gồm cả đối thủ của Trương Giác, không một ai cảm thấy số điểm biểu diễn của Trương Giác cao như vậy là do nâng điểm, dù sao thì bên ngoài nhất ca bị đủ thứ các loại áp điểm thì mọi người đều biết, về đến nhà cho một cái điểm biểu diễn công bằng thì như thế nào nha?
Điểm biểu diễn tối đa của bài thi ngắn đơn nam là 50 điểm, phần biểu diễn của Trương Giác chẳng lẽ không đáng 42.9 sao? Cậu ấy còn cách điểm tối đa 7.1 điểm đó! Nhóm trọng tài một chút cũng không cảm thấy mình đang nâng điểm cho nhất ca đâu nha.
Nhóm người hâm mộ trượt băng nhìn thấy số điểm cao như vậy cũng rất vui vẻ, ở hàng ghế đầu có một nhóm các cô gái trẻ đội mũ hiệp sĩ lợn đứng lên, rung rung tấm biểu ngữ có chú cá sấu lớn rồi hét tên Trương Giác, Trương Giác đứng lên vẫy vẫy các cô ngồi xuống, các cô gái nhỏ đang kích động mới bình tĩnh lại, xuỵt xuỵt lẫn nhau, thoạt nhìn trông rất đáng yêu.
Chỉ nhìn vào độ nổi tiếng, Trương Giác cũng là số một trong lòng khán giả, hầu như tất cả những fan nữ trượt băng đến hiện trường đều là vì cậu, hơn nữa sau khi nhìn thấy hình ảnh mới của Trương Giác, không ít fan mẹ, fan chị em tại hiện trường đều cảm thấy tình cảm mình biến chất rồi.
Thạch Mạc Sinh nhìn bóng lưng nện đùi lớn của Kim Tử Tuyên, bất đắc dĩ nói: "Nói một câu thật là ích kỷ, nếu như tôi là lãnh đạo, sau khi xem qua màn trình diễn của Trương Giác thì tôi cũng không tình nguyện đặt con bài vào người khác."
Màn trình diễn của Trương Giác có thể khen một câu nghệ thuật, trước khi được huấn luyện viên Trương đánh bóng thì màn trình diễn của họ là tập thể dục qua đài phát thanh, sau khi được đánh bóng thì là tập thể dục duyên dáng qua đài phát thanh, không phải là bọn họ không tiến bộ mà là một tháng tập huấn quá ngắn, huấn luyện viên Trương còn là thầy dạy nhảy trong trại tập huấn cho nên không có thời gian cho họ học biểu diễn.
Phương diện biểu diễn của Phàn Chiếu Anh vẫn có tiến bộ sau khi kết thúc buổi tập huấn, lúc đi đến gõ cửa phòng huấn luyện viên Trương thì bản thân lại trưng khuôn mặt xấu hổ.
Trong lòng hắn suy nghĩ, chờ mùa giải này kết thúc, hắn thừa dịp nghỉ ngơi trong mùa giải thì tìm cơ hội đến gặp huấn luyện viên Trương để tập huấn thêm một phen.
Cái khác không nói, hắn vẫn chưa thành thạo kỹ thuật tiếp băng của mình đây.
Sau khi Trương Giác xem xong điểm số của mình, cậu đứng bên sân xem bài thi ngắn của Kim Tử Tuyên.
Ứng cử viên nhất ca duy nhất có thể đấu với cậu trong Thôn Thỏ trong mùa giải này lựa chọn《 hoàng đế cuối cùng 》 là ca khúc cho bài thi ngắn, tuy rằng mang biệt danh là động kinh, nhưng ngày hôm nay Kim Tử Tuyên lại giống nư tiêm máu gà, trong màn trình diễn nhảy thành công 4T, 3A, 3F+3T và giành được một tràng pháo tay vang dội đầu tiên trong sự nghiệp.
Chỉ vì điểm biểu diễn yếu thế, điểm cuối cùng của hắn chỉ xếp sau Trương Giác với 84.71 điểm, nhưng đối với Kim Tử Tuyên mà nói, đây cũng là số điểm cao nhất trong sự nghiệp của hắn.
Chàng trai trẻ nhảy cẫng lên vì vui sướng trong khu vực kiss & cry, ôm chầm lấy huấn luyện viên Kiều nhảy tới nhảy lui, sau đó quay đầu tìm thân ảnh Trương Giác, đúng lúc nhìn thấy Trương Giác quay người rời khỏi hội trường, phảng phất như màn trình diễn tốt nhất của hắn không hề đáng giá trong mắt đối phương.
Thời khắc này, trong lòng Kim Tử Tuyên dâng lên một luồng cảm giác không cam lòng.
Bên kia, Trương Giác rời khỏi sân vận động đông đúc, bên trong hậu trường tìm một chiếc ghế ngồi xuống, Dương Chí Viễn ngồi xổm trước mặt cậu, dùng túi chườm đá đắp lên đầu gối.
"Là đầu gối bị đau sao?"
Trương Giác rít lên một tiếng, cười khổ: "Đúng vậy, may là không phải cơn đau do viêm bao hoạt dịch, là do phát triển nên mới đau."
Dương Chí Viễn gõ gõ đầu gối cậu: "Một tháng ca lên 5 cm, ba ngày vừa rồi thì liều mạng huấn luyện, em không đau thì ai đau? Nên cảm ơn trời đất vì đã ưu ái em đi, cao lên nhiều như vậy mà không xuất hiện vết rạn da, quả thực là kỳ tích."
Trương Tuấn Bảo mười phân kiêu ngạo giơ ngón tay cái lên: "Đó là bởi vì tôi đã nhắc nhở Trương Giác nhớ bôi kem dưỡng da."
Thời điểm này ông cậu đã quên mất người nhắc nhở hắn chính là người em trai xui xẻo của kẻ cầm đầu khiến cho Trương Giác phát triển mạnh lên tới như vậy.
Kẻ cầm đầu đang hít mạnh một cái: "Fuck, cái tên Trương Tuấn Bảo cuối cùng cũng rời đi rồi, cậu ta đứng tại đó bác không dám tháo khẩu trang ra luôn."
Lan Nhuận cạn lời nói: "Cho nên sao bác lại sợ huấn luyện viên Trương như vậy chứ? Rõ ràng năm đó người bị gạch đập vào mặt thành hình vuông là ba con mà."
Lan Cẩn nghiêm túc trả lời: "Con không hiểu, cái tên Trương Tuấn Bảo này tuy rằng không ném gạch vô mặt cậu, nhưng cái cô chị gái thì ném băng ghế về phía bác, còn có bàn ăn, dao phay và cả tivi, năm đó khi ly hôn bác đã viết giấy cam đoan, quãng đời còn lại tuyệt đối không đi quấy rầy Tiểu Ngọc, lỡ đâu cậu ta phát hiện bác vi phạm lời thể, kích động lên một phát gọi điện cho chị gái tới đây, bác liền xong đời ."
Lan Nhuận: "..."
Năm đó bị chỉnh đốn mãnh liệt thảm thương như vậy, bác thế nhưng cũng không nghĩ đến việc bỏ rượu, nếu con là dì Thanh Yến, con cũng sẽ không cho bác tiếp cận Tiểu Ngọc đâu.
Tuy nhiên Tiểu Ngọc đã ngay lập tức rời khỏi hiện trường sau khi xem xong tiết mục của Kim Tử Tuyên, cũng không thấy cậu xem tiết mục của người khác, mặc dù là anh em họ cũng không tiếp xúc nhiều, nhưng Lan Nhuận tốt xấu gì cũng từng xem qua các màn trình diễn của đối phương, hắn biết cậu em họ nhỏ hơn mình 2 tuổi này là một người rất tôn trọng đối thủ của mình, chỉ cần không phải là tình huống đặc biệt, cậu đều sẽ nhã nhặn ngồi ở khu vực nghỉ ngơi của tuyển thủ để xem thi đấu.
Nhớ tới tin đồn bị thương của đối phương, trong lòng Lan Nhuận có chút lo lắng.
Haiz, không giống như ông bác vì đánh nhau quá nhiều nên dẫn đến giải nghệ, cha của Lan Nhuận là đường hoàng ra dáng vì chấn thương nên giải nghệ, cho đến bây giờ vào những ngày mưa gió cha vẫn ôm đầu gối và cổ chân kêu đau, cũng không biết Tiểu Ngọc có ổn không.
Tần Tuyết Quân ngồi phía sau hai người, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Sau khi Trương Giác chườm đá xong, Dương Chí Viễn dò hỏi: "Em có thể chống đỡ trượt tự do không?"
Trương Giác ôm chặt vai rít lên: "Không thành vấn đề, nhưng mà anh cho em thêm hai miếng thuốc dán, có thể hôm qua em ngã quá mạnh, bây giờ vai không thể nhấc lên, khiến cho em trong lúc thi đấu ngay cả giơ tay cũng không dám làm."
Đối Trương Giác mà nói, nhấc tay là kỹ thuật có thể giúp cậu ổn định trục tâm khi nhảy, không thể sử dụng cái chiêu này, đến lúc cậu nhảy thì luôn có ảo giác rằng trục tâm sắp vượt khỏi tầm kiểm soát của cậu.
Ngày thi đấu đầu tiên giải vô địch quốc gia kết thúc, Mẫn San lấy được vị trí thứ hai trong nội dung đơn nữ bài thi ngắn ở tổ cơ sở.
Trương Giác thì vẫn mạnh mẽ như mọi khi, cho dù không có cú nhảy bốn vòng, cậu cũng dùng lợi thế điểm biểu diễn lấy được vị trí thứ nhất.
-
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo trước 12 giờ, mọi người đừng chờ, sáng mai xem cũng được.
Cảm xúc biểu diễn của Trương Giác bắt nguồn từ bài thơ này.
Tạm biệt Nonino
Thứ hai lấy đi đôi mắt của con
Con không nhìn thấy ánh mặt trời và khuôn mặt của người
Thứ ba lấy đi cánh tay của con
Con không thể ôm người nữa thực sự xin lỗi
Thứ tư thứ năm lấy đi đôi chân của con
Con không thể cùng ngưởi tản bộ
Thứ sáu lấy đi đầu lưỡi của con
Con không thể gọi được tên người
Vậy phải làm sao bây giờ
Thứ bảy lại lấy thứ gì đó từ con
Đừng buồn, mặc dù chúng ta không thể yêu nhau nhưng con vẫn yêu người
Tạm biệt, Nonino, tạm biệt
Đừng hỏi con cuộc sống có khổ không
Cuộc đời là vậy vẫn cứ khổ đau
Thượng Đế cho, Thượng Đế sẽ lấy đi
Người cho con còn nhiều hơn Thượng Đế
Tạm biệt, Nonino, tạm biệt
Cho dù là chủ nhật
Bọn họ mở đầu con ra và lấy đi toàn bộ đại não
Lấy đi ký ức, những gì con có thể nhớ
Chúng ta là yêu nhau như vậy