Kể từ ngày đi núi Mã Đề về, sức khoẻ hắn có vẻ ngày một yếu. Thái y không tìm ra bệnh, hắn cũng biết thời gian sắp hết rồi. Hắn dùng những tháng ngày cuối cùng muốn Hà Linh cùng hắn làm những chuyện mà ngày đó hắn không thể cùng làm với Mộc Cầm.
Cô nghe thấy lời đề nghị của Lý Đế thì có chút ngẩn người, cái gì gọi là di nguyện cuối cùng.
"Bệ hạ, chẳng qua chỉ là bệnh vặt không cần quá lo lắng."
Lý Đế cười khổ hắn cũng không định sẽ giấu nàng, hắn sớm đã viết một chiếu thư, đợi ngày hắn chết đi hắn sẽ trả tự do cho nàng. Chỉ là bây giờ hắn không nói với nàng. Hắn biết ngày đó hắn chia rẽ nàng và Long Mộc là hắn ích kỷ, hắn không dám thú nhận trước mặt nàng, vậy cho nên chỉ có thể đợi hắn đi rồi khi đó nàng có muốn hận cũng không thể hận được nữa. Mà hắn tin Long Mộc nhất định không bỏ rơi nàng.
"Sư phụ trước khi viên tịch đã đến đây, trẫm không còn nhiều thời gian nữa."
Cô nghe vậy có chút xót xa, một người biết được vận mệnh của mình sắp kết thúc là tâm trạng như thế nào, cô chỉ thấy Lý Đế vô cùng trầm tĩnh, tựa như hắn đã sẵn sàng rời đi không có gì lưu luyến cả.
"Được."
Cô đáp ứng hắn, kể từ hôm đó, cô luôn ở bên cạnh Lý Nhật Trung, cùng hắn chơi cờ, cùng hắn ngắm hoa, có khi lại ngồi dưới gốc cây mận là mẫu để hắn vẽ. Lúc lại thả diều ở ngự hoa viên.
Đã lâu rồi cô chưa được thả diều, nhìn con diều căng gió bay cao, giống như mọi muộn phiền điều tan biến hết, cô cười vô cùng vui vẻ.
Ngày bé ba hay dẫn cô ra ngoại thành cùng cô thả diều nô đùa, cô và Lý Nhật Trung bây giờ chẳng khác gì cô và ba cô khi đó.
Chạy mệt rồi ngồi bệch xuống thảm cỏ, Lý Đế cũng đến bên cạnh cô ngồi xuống.
"Vui không?"
"Vui ạ."
Cô bất giác trả lời hắn giống như trả lời ba cô khi trước, Lý Đế có chút sững người, hắn cảm thấy nàng giống như một công chúa nhỏ đang nũng nịu với phụ thân mình, bất giác hắn đưa tay xoa đầu cô mà cười. Xét về tuổi tác nàng đúng thật có thể làm con hắn, nếu không phải hắn khi đó tâm trí có phần kích động và hơi loạn, thì nàng bây giờ đã là con dâu của hắn.
"Hà Linh nàng vẫn còn yêu Long Mộc chứ."
Đột nhiên có người nhắc đến tên hắn nàng có chút thẩn thờ, sau đoa lại cười lấy lệ nhìn về phía trước.
"Ta và hắn chỉ còn là quá khứ."
Lý Đế biết tuy nàng nói như vậy, nhưng đôi mắt kia đã bán đứng nàng.
"Nếu trẫm cho nàng tự do, nàng có trở về bên Long Mộc không?"
Cô không hiểu vì sao Lý Đế đột nhiên nói với cô những lời này, nhưng mà cô và hắn còn có thể sao, tự do, bây giờ cô còn cần không, tự do rồi cô sẽ đi đâu, nơi duy nhất cô muốn đó là quay về thế giới của mình, nhưng cô không có cách quay lại.
"Ngoại trừ nơi này ta không còn chỗ để đi nữa, tự do để làm gì?"
Cô chấp nhận rồi, chấp nhận làm một con chim ở trong cái lồng vàng son tử cấm thành này, mỗi ngày không lo ăn lo mặc, cứ bình thản như vậy mà sống không phải tốt sao.
**Điện Thiên An.
Lý Đế một thân mệt mỏi tựa vào long sàn, Lê Phong quỳ bên dưới báo lại tình hình cho hắn. Dạo này thân thể hắn không tốt cho nên giao quyền chấp chính lại cho Lý Chính, xem như để nó tập quen dần. Mỗi tối Lê Phong sẽ báo lại với hắn một lần.
Lê Phong nhìn bệ hạ chỉ trong vài ngày đã tiều tụy hơn hẳn lòng có chút xót xa, lại không biết mình có bên nói hay không, hắn chưa có chứng cứ, chỉ là phỏng đoán.
Nhìn Lê Phong như có gì đó muốn nói lại thôi, Lý Đế ho khan vài cái.
"Còn có việc gì nữa đúng không?"
Giọng hắn bình thản nhưng đầy uy nghiêm, hắn đúng là sắp chết, nhưng không có nghĩa là người khác có thể quan mặt hắn.
Lê Phong cúi đầu khó khăn mở lời.
"Bệ hạ thứ tội, thần biết việc này không thể nói bừa, nhưng mà vương gia ngài ấy dạo này rất lạ."
Lê Phong ngừng lại giống như đang cẩn trọng chọn từ ngữ để nói.
"Lạ thế nào?"
Lý Đế có chút hoài nghi, hắn hiểu rõ tính của Lê Phong, y xưa nay không bao giờ nói chuyện ấp úng như thế, trừ khi...
"Bẩm bệ hạ vương gia đang âm thầm chiêu binh, không phải là chiêu nạp Cấm Tinh Quân mà là chiêu mộ bộ binh."
"Tra rõ đi, trẫm cần chứng cứ xác thực."
"Thần tuân mệnh."
Lê Phong đi rồi Lý Đế lấy miếng ngọc bội bên dưới gối, năm đó hắn biết nàng vì sao để lại nữa miếng kia cho Long Mộc, chính là muốn hắn về sau dù bất kể chuyện gì xảy ra cũng có thể tha cho Long Mộc một mạng. Nếu Long Mộc thật sự muốn tạo phản hắn phải làm thế nào đây.
Kể từ khi thay phụ hoàng chấp chính, Lý Chính dường như không có nỗi thời gian rãnh rỗi, thì ra làm vua chẳng hề sung sướng như người đời vẫn nghĩ. Hôm nay hắn đến Vương phủ thăm tam đệ, vẫn nên quan tâm thương thế của đệ ấy một chút vì có người còn đang đợi hắn mang tin về.
Lý Long Mộc nhìn thấy người đến là Lý Chính tâm cũng có chút phiền não. Hắn một khi đã hạ quyết tâm thì không thể dây dưa thân cận cùng Lý Chính nữa, bằng không hắn sợ mình sẽ yếu lòng.
"Đệ thấy thế nào rồi?".