**Trấn Quốc Phủ.
Lý Bồ Long biết trước tam đệ y nhất định đến, cho nên mọi sự trong phủ đều chuẩn bị xon, cũng tự mình ra cổng đón. Khi y nhìn thấy nữ tử đi bên cạnh tam đệ có chút ngạt nhiên. Trong thư hắn gửi chẳng phải nói sẽ dẫn thư đồng của mình về hay sao, còn ẩn ý bảo y thăm dò mẫu mậu.
Cô theo Lý Long Mộc bước vào cổng lớn, đã thấy một nam tử ngồi trên xe lăn bằng gỗ, được một thị vệ đẩy đến. Cô có chút giật mình, Lý Long Mộc chưa từng nói với cô Trấn Quốc Vương vậy mà lại là người khuyết tật. Nhìn một nam tử tuấn tú, khí khái nho nhã, cô bỗng có chút đau lòng, ông trời đúng là quá bất công.
"Đến rồi sao?"
Lý Bồ Long tươi cười đón bọn họ, cô chợt phát hiện ra y cười có má lúm đồng tiền rất sâu.
"Lại đau chân sao?"
Lý Long Mộc nhận lấy xe lăn từ thị vệ, đẩy y vào bên trong.
"Trở trời ấy mà, không đáng ngại."
Hôm nay Trường Yên trở trời, vết thương nơi chân y có phần đau nhứt, nhưng tám năm y cũng đã quen rồi.
Lý Long Mộc biết vết thương kia không chỉ là ở chân còn là vết thương trong lòng của nhị ca hắn, đã từng là anh hùng một thời ngang dọc, nay đến ngựa cũng chẳng thể leo lên, nếu là hắn hắn sợ mình đã gục ngã từ lâu. Nếu nhị ca hắn vẫn như ngày trước, có khi danh hiệu chiến thần Thiên Lý Quốc cũng chẳng thuộc về hắn đâu.
"Đệ không định nói gì với ta à?"
Lý Bồ Long cười nhìn Lý Long Mộc rồi lại nhìn qua cô, cô thoáng có chút xấu hổ.
"Nàng ấy là người của đệ, về sau huynh hãy chiếu cố nàng ấy một chút."
Lý Bồ Long hiểu ba chữ "người của đệ" mà hắn nói, xem ra Đế Đô có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết.
Cô cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Lý Long Mộc có lẽ hắn muốn cô ở lại nơi này. Nếu bây giờ họ trở về Đế Đô, cô cũng không chắc là Lý Nhật Trung ông ấy có bắt giam cô lại hay không, dù sao thiên hạ này cũng là của ông ấy. Nơi này có Thanh Loan công chúa, ôn ấy hẳn sẽ không đến đây bắt người.
Bọn họ cùng nhau dùng bữa, xong Lý Bồ Long sai người dẫn cô đến tiểu viện cho khách nghỉ ngơi.
Trong thư phòng, Lý Bồ Long thu lại vẻ mặt tươi cười hiền hoà vừa có, giọng hắn trầm ổn, những tháng năm qua đã tu luyện hắn từ một thiếu niên hào sảng, nhiệt thành, trở nên trầm tĩnh như nước mùa thu.
"Đã xảy ra chuyện gì, sao đệ lại đưa người đến đây?"
Vừa rồi trong lúc dùng bữa bọn họ cũng đã nói qua, cô nương kia chính là thư đồng mà tam đệ đã nhắc đến trong thư, rõ ràng là một nữ nhân chân yếu tay mềm, hắn không tưởng tượng được, nàng ta thế nào có thể ở trong quân doanh của Long Mộc từ làm tù binh đến thư đồng, còn không tiếc xông vào chiến trường mà cứu tam đệ y.
"Phụ hoàng muốn lập nàng ấy làm phi."
Hắn không dấu Bồ Long, hắn cần y bảo hộ nàng.
Bồ Long trong lòng khẽ động, phụ hoàng hắn từ khi nào lại tham luyến nữ sắc đến mức muốn lập người của nhi tử mình làm phi, không đúng lắm. Nhưng y biết việc này không phải đùa.
"Đệ muốn ta bảo hộ cô nương ấy?"
"Phải."
Đường hắn sắp đi, chuyện hắn sắp làm có quá nhiều thứ cần phải tính toán, để nàng ấy bên cạnh hắn sẽ không an toàn, còn chưa kể nếu đưa nàng về Đế Đô, ông ta nhất định sẽ bắt giam nàng.
"Ta sẽ cố hết sức, nhưng nếu là phụ hoàng, ta không thể cho đệ một đảm bảo."
Nếu người đó phụ hoàng y thật không thể cho Long Mộc mootn đảm bảo, cho du y muốn hỏi rút cuộc giữa hắn và phụ hoàng đã xảy ra chuyện vì, y không tin không lý gì hai cha con lại giương cung bạt kiếm chỉ vì một nữ nhân. Nhưng y hiểu tam đệ hắn đã không muốn nói thì không ai có thể hỏi.
Lý Long Mộc dĩ nhiên biết đều đó, hắn chỉ khẽ gật đầu.
"Đa tạ huynh."
Đêm đến cô không ngủ được đành đi dạo một vòng quanh Trấn Quốc Phủ, nơi này không xa hoa giống Vũ Vương Vũ, mọi thứ ở đây đều vô cùng tối giản, từ bàn ghế phòng ốc, đến nhữn chiếc đèn lồng treo bên hiên, đều là loại bình thường nhất. So ra thì nó chỉ đắt hơn thứ dân chúng dùng một chút, chẳng giống vương phủ của một vương gia, đối với nhà quyền quý ở kinh thành còn thua một bật.
Cô bất giác thấy Lý Bồ Long đang ngồi uống rượi dưới gốc cây gạo.
"Sao ngài lại chỉ uống một mình?"
Cô không thấy Lý Long Mộc còn tưởng bọn họ huynh đệ thâm tình đang uống rượu tâm sự nhỏ to.
Lý Bồ Long nhìn nữ tử trước mặt khẽ cười ra hiệu tay.
"Ngồi đi, có hứng uống với ta một ly không?"
"Nếu vương gia không chê."
Cô ngồi xuống chiếc bàn đá, tâm trạng hôm nay không tốt đúng là thật muốn uống một chút, trước kia cô đã hứa với Lý Long Mộc không uống rượu nữa cho nên rất lâu rồi cô không đụng đến.
Hai người cứ như vậy không ai nói với ai câu nào, im lặng uống rượu. Khi men say đã thấm vài người cô bất giác nhìn nam tử trước mặt mà cười.
"Vương gia, ngài biết chúng ta giống nhau ở chỗ nào không?"
"Giống sao, cô nương nói thử xem."