Lý Long Mộc tay cầm một quân cờ đen, vẫn không thèm ngẩng đầu nhìn Lý Chính. Lúc thấy Lý Chính hộp to hộp nhỏ đến đây hắn đã biết rồi.
"Bằng không huynh cũng đi đi."
Lý Chính nhìn nước cờ hiểm của tam đệ, khẽ cười, tay hạ xuống một quân cờ trắng.
"Ngày mai ta phải dẫn quân đi Phong Châu."
Phong Châu, quân cờ trên tay Lý Long Mộc khẽ dừng. Nghe nói Phong Châu vừa có loạn đảng nổi lên, phụ hoàng lần này không gọi hắn, lại để hoàng huynh đi. Xem ra ngày kế vị của huynh ấy cũng không còn lâu nữa, hắn khẽ hạ quân cờ.
"Chỉ là một đám giặc cỏ, đi nhanh về nhanh."
Lý Chính đương nhiên hiểu dụng ý của phụ hoàng, người muốn hắn đi lần này là dọn đường sẵn để hắn chuẩn bị kế vị, cho dù hắn không muốn vẫn phải đi thôi.
"Chỗ ta có nhân sâm ngàn năm, ngày mai mang đến cho đệ, thay ta đưa cho Bồ Long."
Cho đến bây giờ, Lý Chính đối với người đệ đệ Bồ Long này muôn phần áy náy. Ngày đó nếu không phải vì hắn, Bồ Long cũng sẽ không bị thương. Cả đời đều để lại di chứng, không thể cưỡi ngựa, bắn cung, không thể ra chiến trường giết giặc.
Bằng không thiên hạ này cũng sẽ có thêm một Trấn Quốc Vương bốn phương sát phạt. Y cùng với Long Mộc, bọn họ chính là một cặp trời sinh, long hổ tranh hùng chưa biết ai thắng ai thua. Hắn biết Bồ Long đối với hắn có địch ý, hắn cũng không thể tự mình gửi đồ đến Trấn Quốc phủ, chỉ có thể thông qua Long Mộc.
"Được."
Lý Long Mộc cảm thấy, hai người này bao nhiêu năm như vậy không mệt sao? Nhưng người làm đệ đệ như hắn, bị kẹp ở giữa cũng rất đau đầu.
Bên ngoài Thập Tứ chạy vào, ngay cả thở cũng không kịp, cũng không để ý Lý Chính đang ở đó.
"Vương gia... tiểu thư bị bắt đi rồi."
Lý Long Mộc cả kinh đứng lên, cả bàn cờ cũng vì động tác quá mạnh của hắn mà bị hất đổ. Từng viên cờ đen trắng trộn lẫn vào nhau, ngổn ngang đầy đất.
"Là kẻ nào?"
Kẻ nào dám ở dưới mắt hắn bắt người đi, kẻ nào mà ngay cả Thập Tứ cũng không cản được.
"Là bệ hạ thưa vương gia."
Một câu của Thập Tứ giống như một chiếc búa bổ vào viên đá, nặng nề đề lên ngực hắn.
Phụ hoàng vì sao lại bắt nàng đi, nếu là trước kia nàng ấy còn mang thân phận nam nhi thì hắn có thể hiểu, còn bây giờ thì sao. Không được hắn phải vào cung.
Lý Chính đưa ray kéo Lý Long Mộc lại, hắn biết tam đệ hắn bây giờ vô cùng xúc động. Nếu cứ thế này mà vào cung, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Ngày đó khi Thạch còn là nam nhân, hắn đã sợ y bị phụ hoàng bắt gặp rồi. Bây giờ lại còn bị bắt ngay lúc đang là nữ nhân, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Đệ bình tĩnh một chút, để ta vào cung trước xem thế nào đã, có khi chưa hẳn là chuyện xấu."
Thập Tứ thấy sắc mặt của vương gia vô cùng khó coi. Lại sợ vương gia cứ như thế này vào cung sẽ xảy ra chuyện lớn, nên nhánh chóng truyền đạt lại lời của tiểu thư dặn.
"Vương gia trước khi đi tiểu thư có dặn, nếu đến tối tiểu thư chưa về ngài hãy vào cung tìm."
Lý Long Mộc nghe được câu này, cũng hiểu ý tứ trong đó. Nàng là muốn hắn không cần lo lắng, nàng có thể đối phó được, bảo hắn đợi. Nếu nàng đã bảo hắn đợi, vậy được hắn sẽ đợi.
Lý Chính trong lòng hoài nghi không thôi, Lý Thạch rút cuộc nàng ta là ai, từ đâu đến, nàng ta bây giờ muốn làm gì. Lý Chính rời vương phủ thẳng vào cung.
Tử cấm thành cung điện vàng soi nguy nga tráng lệ. Lý Đế một mình ở điện Thiên An ngắm nhìn nữ tử trong tranh. Hắn đưa tay chạm vào gương mặt nàng, vẫn là nụ cười đó, vẫn là ánh mắt đó trong ký ức của hắn.
Cô được Cấm Tử Quân mang vào điện Thiên An, vừa nhìn thấy bức tranh treo giữa điện cô ngẩn người. Một hồng y nữ tử đang cười, bên tai là đóa hoa mận trắng muốt, tay cô khẽ run.
Cô đoán đúng rồi, Lý Nhật Trung vừa nhìn thấy cô liền kinh hỷ, bởi vì cô giống nàng ấy, LÝ MỘC CẦM. Bởi vì cô giống nàng ấy, cho nên bà lão kia mới nói cô là người được chọn. Nhưng chọn để làm gì, để khơi lại những gì đã qua, hay để trả nó về đúng vị trí mà nó nên có. Đúng vị trí sao, tim cô khẽ run.
"Nói cho trẫm biết mục đích của ngươi?"
Lý Nhật Trung hắn không phải là kẻ ngốc, người giống người xưa nay chưa hẳn là chuyện tốt. Nếu có người muốn tiếp cận hắn, hẳn là có mục đích.
"Nếu ta nói mục đích của mình, bệ hạ người sẽ trả lời ta sao?"
Cô không trả lời mà hỏi ngược lại Lý Đế, hôm nay cô đã bước vào đây, cũng đã biết mình vì sao bị đưa đến nơi này. Vậy thì đáp án trang sách đó, cô nhất định phải biết.
Lý Đế nhìn nữ tử trước mặt, hắn giống như không phân định được, là nàng hay chỉ là kẻ giống nàng.
"Thiên hạ này, xưa nay chưa từng có kẻ dám mặc cả với trẫm."
Hắn trấn định lòng mình, để bản thân có thể tỉnh táo mà nhìn nhận người trước mắt. Bằng không hắn sợ rằng, hắn một lần nữa sẽ sa vào vũng lầy, vạn kiếp bất phục.
"Bệ hạ, dân nữ chỉ muốn hỏi người một câu, Lý Mộc Cầm người còn nhớ nàng ấy không?"