Hắn không tự chủ mà gọi tên nàng, tâm hắn run lên. Ánh mắt đó, gương mặt đó, cả cái khí thế không sợ trời không sợ đất kia, tất cả đều cho hắn biết, đây không phải ảo giác.
Cô cảm thấy ánh mắt người kia nhìn mình, làm bản thân cảm thấy không thoải mái, quay bước rời đi, chỉ là.
"Đợi một chút."
Một giọng nói trầm đục vang lên, nhưng vì sao cô lại nghe ra trong đó có chút khẩn trương.
Người kia vừa mở miệng, lập tức những người đi theo hắn liền vây bọn họ thành một vòng.
"Không được vô lễ."
Hắn hạ lệnh, tất cả những người kia mới tản ra lùi về sau. Thập Tứ trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, hắn cư nhiên đứng chắn trước mặt tiểu thư nhà mình, ngay cả kiếm trong tay cũng khẽ động.
Lý Đế chỉ khẽ vẩy tay, người bên cạnh hắn đã đến đưa cho Thập Tứ một lệnh bài, Thập Tứ cả kinh vội quỳ xuống.
"Thần khấu kiến bệ hạ."
Hắn đúng là phó thống lĩnh của Cấm Tinh Quân, nhưng chưa từng được diện thánh. Cho nên hắn làm sao biết được thánh nhan, mà người trước mặt lại là hoàng đế. Lệnh bài của Cấm Tử Quân, thiên hạ này không có kẻ nào dám mạo danh làm giả.
"Bệ hạ" hai chữ này khiến cô chấn động, người này chính là Lý Đế Lý Nhật Trung. Một Lý Nhật Trung bằng xương bằng thịt, đang đứng trước mặt cô. Mọi thứ trong Đằng Châu Ký Sử cứ như một thước phim hiện ra trong đầu cô, vô cùng rõ ràng, rành mạch. Cô bất giác đưa mắt nhìn người kia, bốn mắt chạm nhau, một người kích động, một người trầm tư.
Cẩm Tú kéo cánh tay tiểu thư nhà mình, hoàng đế trước mặt không hành lễ là đại tội. Tiểu thư vì sao cứ đứng yên như trời trồng thế, cô hạ giọng hết mức có thể nhắc nhở.
"Tiểu thư, mau quỳ xuống."
Cô lúc này mới hoàn hồn mà hành lễ với Lý Đế.
"Dân nữ khấu kiến bệ hạ, không biết bệ hạ vì sao lại muốn cản đường một thảo dân như dân nữ."
Ánh mắt phức tạp kia khi Lý Đế nhìn cô, đã làm dấy lên sự tò mò trong cô, cô muốn đánh cược một lần. Thập Tứ cùng Cẩm Tú bị lời này của tiểu thư nhà mình dọa cho mất mật. Nhưng không dám ngẩng đầu nhìn tiểu thư nhà bọn họ.
Trời ơi, xưa nay làm gì có kẻ nào to gan dám chất vấn đế vương. Lại còn nói hoàng đế cản đường bọn họ, tiểu thư có phải điên rồi không, lòng Cẩm Tú gào thét, chỉ sợ sẽ bay đầu.
Lý Đế nhìn nữ tử trước mặt, ngay cả hành lễ cũng vô cùng sơ sài, đối với hắn không có chút sợ hãi. Cho dù một khắc trước khi biết hắn là hoàng đế, trên mặt rõ ràng sặc qua một tia kinh hỷ. Bàn tay hắn siết chặt thành quyền.
"Ngươi tên gì?"
"Lý Hà Linh."
Cô không chút do dự mà trả lời, một câu kia cô thấy ánh mắt của vị đế vương xưa nay vốn trầm tĩnh như mặt hồ, giờ đây lại gợn sóng. Phải cô từng nghe hắn gọi Lý Mộc Cầm là Linh nhi. Cô không biết vì sao, nhưng mà nếu hắn đã hỏi, cô đương nhiên thành thật trả lời.
"Bao nhiêu tuổi."
"Hai mươi ba."
"Từ đâu đến?"
"Đằng Châu."
Một người hỏi, một người trả lời không dài dòng, dứt khoát ngắn dọn. Mà từng câu nói ra làm cho hắn toàn thân run rẩy. Thế gian người giống người không phải chưa từng có, nhưng giống đến từng cử chỉ, ánh mắt thì trên đời này làm sao có thể.
Nàng cũng rời bỏ hắn vào năm 23 tuổi, hai từ Đằng Châu kia chính là chấp niệm trong lòng hắn. Nếu ngày đó hắn không rời đi, nếu ngày đó hắn trở về sớm hơn, như vậy có phải hay không, nàng vẫn sẽ luôn yêu hắn như lúc ban đầu.
"Mang đi."
Hắn chỉ hạ một câu ngắn gọn rồi rời đi trước, lòng hắn giờ đây như sương mù bao phủ, hắn cần trấn tĩnh. Cấm Tử Quân nhận lệnh, cũng vô cùng khách khí đến trước mặt cô.
"Cô nương mời đi theo chúng tôi."
Lê Phong ngay từ lúc nhìn thấy cô nương này trong đám đông, cũng bị một phen chấn kinh. Mà hắn đứng gần bệ hạ như thế, cũng cảm nhận được một khắc kia, tay bệ hạ đã khẽ run.
Ngay từ đầu khi nói ra những câu đó, cô đương nhiên có mục đích. Lý Nhật Trung muốn mang cô đi, là đi đâu. Nhưng mà cô hôm nay nhất định tìm hiểu rõ mọi việc, đã đến nước này cô không thể cứ mơ hồ không rõ mình vì cớ gì mà bị mang đến đây.
"Yên tâm, nói với Long Mộc nếu trước khi trời tối ta vẫn chưa về, hãy vào cung tìm ta."
Cô theo Cấm Tử Quân rời đi, cô không thể đoán được tâm tư của vị đế vương này. Cô cũng phải đề phòng bất trắc, nếu biết cô là người của Lý Long Mộc, cho dù có xảy ra chuyện gì, hẳn cũng có thể bảo toàn tính mạng.
Thập Tứ vội vã hồi phủ, chuyện này không thể chậm trễ. Cẩm Tú cũng vội vã chạy theo Thập Tứ, cô không hiểu sự tình đang phát sinh này.
****Vũ Vương Phủ.
Lý Chính cùng Lý Long Mộc đang đánh cờ, Lý Chính biết vài ngày nữa tam đệ sẽ theo lệ mà đến Trường Yên. Như Ý đã chuẩn bị giúp hắn một ít đồ, hắn đến tìm Long Mộc gửi cho mẫu hậu.
"Hai ngày nữa đệ về Trường Yên, thay ta hỏi thăm mẫu hậu."
**Chú ý.
(Xin phép từ chương này trở đi mình sẽ dùng từ "hắn" để xưng hô với Lý Đế cho nó hợp hoàn cảnh hơn.)