Kinh thành Thiên Lý Quốc nằm ở phía nam, được gọi là Đế Đô hay Cửu Long thành. Tương truyền rằng, khi Lý Đế lên ngôi muốn dời kinh đô đến nơi khác, lại thấy thành Tây Châu có thế rồng cuộn hổ ngồi, hợp với việc xây dựng hoàng cung bèn chuyển kinh đô về đây. Ngày Lý Đế bước vào Tây Châu, trời bỗng nổi vầng quang, trong ánh sáng rực rỡ từ trong mây ẩn ẩn hiện hiện một con rồng chín đầu, biết là điềm lành Lý Đế ban chiếu đổi tên thành Cửu Long thành.
Đứng ngoài cổng thành, cô nhất quyết đòi xuống ngựa. Nhiều người như thế, đi một đoạn đường bị tướng lĩnh nhìn cũng thôi đi. Thái tử khải hoàn trở về, chắc hẳn bên trong dân chúng đã xếp hàng đợi sẵn. Có khi hoàng đế còn ra đón, cô có điên mới ngồi cùng hắn đi vào.
Hết cách, Lý Long Mộc đành phải để Trần Chân đưa cô về phủ trước. Trần Chân không biết chạy đi đâu, chỉ mấy phút liền thấy hắn đi đến, phía sau còn có một cái xe ngựa. Lý Long Mộc đỡ cô xuống ngựa, lại đỡ cô lên xe ngựa, không quên dặn dò vài câu.
"Theo Trần Chân về trước, ta phải vào cung, ngoan ngoãn đợi ta về, biết chưa?"
Cô gật đầu, sau đó Trần Chân đích thân đánh xe rẽ theo lối khác mà đi. Cô vẫn cảm thấy câu nói vừa rồi của hắn quá ái muội, bất giác sờ lên mặt đang nóng ran của mình, cái tên này đúng là biết cách thả thính người khác.
Lý Chính cùng hắn dẫn theo đội kỵ binh, hùng dũng oai phong đi vào thành. Hai bên dân chúng đang tung hô, hát khúc ca khải hoàn chào đón bọn họ. Bài hát quốc ca của Thiên Lý, dành cho những anh hùng từ chiến trận trở về.
"Đất trời Thiên Lý sinh anh hùng.
Một tay cầm kiếm, một cầm cung.
Đấng nam nhi đội trời, đạp đất.
Trên lưng ngựa gìn giữ núi sông.
Trống trận cất, rền vang sông núi.
Anh hùng không tiếc da ngựa bọc thây.
Người ngã xuống, kẻ đứng lên.
Trời cao dậy sấm, ca vang khải hoàn."
Tiếng hát hùng hồn cùng tiếng trống dồn dập trên đài cao trường thành. Một khung cảnh không có ngôn từ nào diễn tả nỗi. Đây chính là Thiên Lý Quốc, một Thiên Lý Quốc vững chãi như bàn thạch, một Thiên Lý mà chỉ nghe tên thôi cũng khiến kẻ địch run sợ. Một quốc gia nuôi binh từ trong trứng nước, mỗi một con người, bất kể là nam nữ, già trẻ lớn bé đều mang trong mình một hào khí ngất trời, hào khí của những chiến binh.
Bên trong điện Càn Nguyên, Lý Đế đang ngồi phê duyệt tấu chương. Dấu vết thời gian đã in hằn trên người thiếu niên anh tuấn phi phàm năm nào. Giờ đây còn lại là mái tóc đã điểm pha sương của một vị đế vương tuổi ngoài tứ tuần. Nhưng bù lại chính khí độ bức người tỏa ra từ một bậc quân vương, làm cho người ta phải cúi đầu.
Nội quan vào thông báo, thái tử cùng vương gia khải hoàn trở về, đã vào đến cổng thành.
"Cuối cùng cũng về rồi, ngươi thay trẫm đón bọn chúng vào cung."
"Vâng ạ."
Nội quan lui ra, Lý Đế ngồi nhìn ra ngoài sân điện, trong đôi mắt kia ẩn nhẫn phức tạp vô cùng như nhớ lại chuyện gì đó.
Ba tháng trước trong một đêm trên bầu trời tử cấm thành bỗng nổi lên một trận gió giông, đất trời cuồn cuộn. Thiên Vân Các ngày hôm sau đã vội vã chạy đến, bọn họ bẩm báo cho ông rằng trên trời xuất hiện tinh tượng lạ. Có cái gì đó đang kéo sao chiếu mệnh của Long Mộc, đến gần với sao Thiên Vương của Lý Chính hơn.
Ngày Long Mộc sinh ra, nó vốn mang mệnh đế vương. Bởi vì ông muốn cãi mệnh theo lời Tĩnh Quang đại sư nên sớm ngày để nó tiếp xúc với binh đao khói lửa chiến trường. Trên người mang theo sát khí cùng âm khí nặng nề tự nhiên sẽ không thể trở thành vua. Bất kể là chuyện gì, xưa nay sư phụ ông chưa từng nhìn sai, nay vì cớ sự gì lại một lần nữa phát sinh điềm lạ.
Khi nhận được tin từ Thiên Vân Các, ông đã không quản ngày đêm lên núi Mã Đề để gặp sư phụ. Nhưng đổi lại Tĩnh Quang không ra mặt, chỉ để lại cho ông một câu: "Việc mà thần đã định sẵn, bệ hạ có là hoàng đế cũng không thể xen vào."
Việc mà thần đã định sẵn, sẽ là việc gì đây? Ông thật không muốn lại đổ thêm bất kỳ trận gió tanh mưa máu nào nữa. Giữa Long Mộc và Lý Chính con nào cũng là con, ông không thể bỏ đứa này chọn đứa kia, mà Long Mộc đời này ông đã nợ nó quá nhiều thứ rồi. Nghiệt mà ông gieo, ông biết trời cao có mắt, vậy thì chỉ cần giáng lên người ông là đủ, đừng để cho huynh đệ bọn chúng phải tương tàn.
Lý Chính cùng Lý Long Mộc một thân giáp phục đi vào hành lễ với ông.
"Phụ hoàng, nhi thần và tam đệ đã về."
Trước mặt nhi tử, ông cũng chỉ là một người cha bình thường, mấy phần uy nghiêm của bậc đế vương cũng thu liễm lại. Ông đi đến hai tay đỡ cả hai đứng dậy, mặt hiền từ giọng nói cũng ôn hoà hơn.
"Về rồi là tốt."
Lý Chính cùng hắn được ban trà Xích Thảo, loại trà đặc biệt của Thiên Lý Quốc, dành cho những người từ chiến trận trở về. Là một phong tục lưu truyền trong dân gian, như để xua đuổi hết những thứ không may mắn và ám khí trên người. Lý Chính có chút nhăn mặt, Xích Thảo là loại trà đắng chát nhất trong các loại trà, lại còn có vị cay nồng. Nhưng Lý Long Mộc quanh năm thân ở chiến trường, hắn uống mãi thành quen, chỉ xem Xích Thảo cũng như bao loại trà khác, một cái nhíu mày cũng không có, uống rất khoan thai.
"Lần này lập được đại công, nói xem các con muốn trẫm thưởng gì?"
Lý Chính nghe vậy lập tức bỏ ly trà trong tay, vội quỳ xuống. Trận này nếu không phải hắn lơ là, sẽ không tổn thất nhiều binh mã đến thế. Hắn sao dám lãnh công, nếu tam đệ không đến chỉ sợ...
"Phụ hoàng nhi thần không dám lĩnh công, nếu không nhờ tam đệ đến kịp, chỉ sợ nhi thần đã gây họa rồi."
Lý Đế đương nhiên biết, tình hình trước đó của Lý Chính đã được báo về cung, đứa trẻ này đúng là lần này quá khinh địch.
"Chuyện con sai phạm, trẫm đương nhiên sẽ xử phạt nghiêm minh. Nhưng thắng trận chính là thắng trận, vẫn phải thưởng."
Lý Chính biết phụ hoàng xưa nay thưởng phạt công tâm, cho nên không ý kiến nữa mà thuận theo.
"Vậy nhi thần nghe theo phụ hoàng định đoạt."
Lý Đế nhìn về phía Lý Long Mộc nãy giờ vẫn ngồi đó không lên tiếng. Gần hai năm không gặp, đứa trẻ này càng ngày càng lãnh đạm hơn. Năm đó hắn vừa đánh xong trận ở Hùng Châu, dẹp được tàu của cướp biển, còn chưa kịp về kinh, ông đã lệnh cho đi trấn thủ Biệt Kinh. Hắn một chữ cũng không hỏi, liền từ Hùng Châu mang quân thẳng đến Biệt Kinh trấn giữ một năm. Nếu lần này không phải Cao Miền làm loạn, không biết hắn khi nào mới chịu quay về.
"Long Mộc còn con thì sao?"
Hắn bỏ ly trà trên tay xuống, cũng không vội vàng mà quỳ xuống hành lễ với Lý Đế, chỉ lấy ra trong ngực áo một bức thư. Trên thư là dấu ngọc tỷ của Ngự Anh Đế Mã Tư Hành. Lý Đế nhìn qua chưa đọc bên trong cũng biết, hẳn là thứ hắn đã cùng Ngự Anh Đế giao dịch, đổi lại một phen bình yên của Biệt Kinh. Hắn quỳ xuống không nhanh không chậm báo lại tình hình cho Lý Đế.
"Phụ hoàng, trong tình thế cấp bách, nhi thần đã tự mình quyết định giao dịch với Đại Lý. Nhi thần đã hứa với Mã Tư Hành, chỉ cần hắn không thừa nước đục thả câu, sẽ mở cửa biên giới Biệt Kinh để cùng Đại Lý giao thương, về sau Đế Đô cũng có thể vào buôn bán."
Lý Đế suy nghĩ hồi lâu, đây không phải là một biện pháp tồi. Đại Lý có vải vóc thượng hạng, giao thương với nhau không hẳn không có lợi. Chỉ là Ngự Anh Đế này tuổi trẻ tài cao, dã tâm cũng rất lớn, vẫn là nên đề phòng.
"Trẫm đã biết, lần này con làm rất tốt, trẫm sẽ soạn thư tín giao qua Đại Lý, con không cần phải bận tâm nữa."
"Tạ phụ hoàng."
Hắn xưa nay đánh trận chưa từng muốn được ban thưởng, cho dù có thưởng hắn cũng sẽ mang cho các tướng lĩnh dưới trướng hắn. Hoài bão của hắn chỉ là muốn một đời bảo vệ giang sơn này, dưới trường kiếm của hắn mà thôi.
Đứa con nàý Đế càng ngày càng yên tâm nhưng mà việc sư phụ nói ông vẫn luôn canh cánh trong lòng mấy tháng nay. Nếu đã là chuyện mà ông không thể quản được, thì coi như phó thác vận mệnh của bọn chúng cho ông trời vậy. Người đời có câu: "Con cháu tự có phúc phần của con cháu", ông còn có thể làm được gì.
Thế nhưng mấy ngày trước ông nghe một vài tin đồn, bay xa vạn dặm từ quân doanh về đến Đế Đô. Chuyện này ông lại không thể bỏ qua, dù là với cương vị một người cha hay là một vị vua. Ông cũng cần phải biết chân tướng, chi bằng xác nhận một chút từ chỗ của Long Mộc vẫn hơn.