Trường Yên Như Mộng

Chương 14: Mgươi từ đâu mà đến



Mọi thứ đã an bài xong, hôm nay bọn họ sẽ khởi hành về kinh. Giữa đoàn người cô đứng yên không nhúc nhích, nhìn con ngựa trắng bên cạnh. Một chú bạch mã với bộ lông mềm mượt vô cùng đáng yêu, nhưng mà đáng yêu thì để làm gì chứ. Cô lại quay đầu nhìn về một đội kỵ binh hừng hực khí thế dài tít phía sau.

Thái tử và Lý Long Mộc cùng các tướng lĩnh sẽ lãnh kỵ binh về kinh trước, còn bộ binh sẽ về sau. Bộ binh đương nhiên là đi bộ rồi, mà hai chân làm sao đuổi kịp bốn chân. Điều quan trọng bây giờ là cô không biết cưỡi ngựa, vậy chỉ có thể đi với bộ binh. Nhưng mà kinh thành cách nơi này bao xa chứ, chẳng khác nào từ Hà Nội vào Sài Gòn mà đi bộ. Không được, chỉ cần nghĩ thôi cô đã biết bản thân không làm được rồi.

Ngày trước dịp nghỉ hè cấp ba, cô ham vui cùng leo núi Bà Đen ở Tây Ninh với bạn.

Khi về tất các các dây chằng, nơ ron thần kinh, đến các cơ trên thân thể cô điều đồng loạt bãi công, hại cô năm ngày không thể xuống giường đi lại bình thường được. Cái cảm giác chân như rớt ra khỏi cơ thể đó cô mãi mãi cũng không quên, cho nên về sau có đánh chết cô cũng không bao giờ đi leo núi nữa. Nếu bảo cô đi bộ về kinh thà giết cô cho xong.

Lý Long Mộc cùng Lý Chính một người mặc hoàng giáp, một người mặc bạch giáp, vô cùng oai phong bước ra chỗ cô, cô nhìn đến ngẩn ngơ.

"Soái ca đúng là soái ca, lại còn là tướng quân. Cảnh đẹp ý vui, thật muốn có cái điện thoại chụp lại, cực phẩm đúng là cực phẩm."

Cô tự mình lẩm nhẩm trong miệng, Trần Chân bên cạnh nghe chữ được chữ mất, cũng không hiểu cô đang nói gì nhưng cái dáng vẻ nhìn người khác không đứng đắn kia, cậu ta vỗ vai cô một cái.

"Anh Thạch đang lẩm bẩm gì thế?"

"Không có gì."

Lấy lại phong thái chững chạc như thường ngày, cô nhìn Lý Long Mộc cười, hắn cũng bước về phía cô.



"Sao... thích con ngựa này không?"

Cô nhìn con ngựa trắng đáng yêu, lại nhìn hắn cười không nỗi.

"Dạ thích ạ."

Hắn nhìn y rõ ràng là thích, sao lại biểu hiện nét mặt như thế. Đây là giống ngựa thảo nguyên vô cùng tốt, là hắn đích thân chọn cho y, còn là chọn con hiền tính nhất.

"Thích vì sao mặt lại như vậy?"

"Thạch không biết cưỡi ngựa ạ, hay cứ để Thạch đi cùng bộ binh đi, Thạch sợ sẽ cản trở thời gian của gia."

Mặt cô xị xuống, cô thật lòng không muốn đi bộ đâu nhưng hết cách rồi. Cô không biết cưỡi ngựa, sao có thể vì cô mà chậm trễ hành trình của tất cả mọi người.

Hắn nhìn điệu bộ này cũng có chút ngạc nhiên, trước không biết chữ, sau không biết cưỡi ngựa. Phải nói phàm là nam nhi Thiên Lý Quốc, muộn nhất là 13 tuổi phải học cưỡi ngựa. Bất kể là dân chúng hay con quan lại, hoàng thất vì nó được định trong quốc pháp. Đâu phải tự nhiên mà Thiên Lý Quốc có đội binh bất khả xâm phạm, chỉ cần là nam nhi, giặc đến điều có thể lên ngựa ra chiến trường.

Ở từng huyện phủ điều có một nơi gọi là "Trường Mã", là nơi triều đình mở ra cử quan lại trong coi, để dạy cho những đứa trẻ của con nhà dân học cưỡi ngựa bắn cung. Cũng là để chọn nhân tài đưa về kinh bổ sung vào ba đội cấm quân. Thạch cái gì cũng không biết, vì sao hắn cứ cảm thấy y vốn không phải người của Thiên Lý. Nếu không phải ngôn ngữ y lưu loát, hắn thật sự nghĩ y từ một nơi nào đó mà tới.

"Không biết chữ, không biết cưỡi ngựa, Thạch ngươi rốt cuộc từ đâu mà đến vậy?"

Đột nhiên bị hỏi như vậy cô có tật giật mình, không phải chứ, cô giấu rất kỹ rồi mà, không thể lộ được đâu. Nhưng mà cô cũng rất nhanh trí.

"Ngựa chứ phải cơm đâu mà ai cũng biết cưỡi."

Hắn cười, lại là cách so sánh kỳ cục gì đây. Nhưng câu này càng làm hắn thêm khẳng định, Thạch thật sự không phải người của Thiên Lý. Mắt hắn bỗng trở nên trầm tư, giọng cũng nhỏ đi mang theo vài phần nghi hoặc.

"Phàm là nam nhi Thiên Lý Quốc điều phải biết cưỡi ngựa, đây là quốc pháp ngươi không biết sao?"

Mặt cô biến sắc, làm gì có nước nào lại đưa ra luật kỳ lạ như thế, ngay cả trong phim còn không có, vậy phải làm sao? Hay nói là nhà nghèo nên không có tiền học, mà không đúng đã là quốc pháp ai dám to gan mà vi phạm. Cô nên nói thế nào đây, cuối cùng không tìm được lý do, cô quyết im lặng.



Hắn cũng không nói thêm gì nữa, tất cả mọi người đều đã leo lên lưng ngựa, chỉ chờ mỗi hắn liền xuất phát. Hắn đạp nhẹ một cái vững chải ngồi ngay ngắn trên lưng con hắc mã.

Trong lòng cô nổi lên một tia mất mát, hắn cứ như thế thật sự để cô lại cùng với bộ binh. Còn nói cái gì mà ở trong tầm mắt hắn chứ, tất cả điều là lừa đảo. Lý Long Mộc đúng thật là một tên lừa đảo.

Cô chỉ lo cúi người nhìn chằm chằm dưới đất, chân còn đá đá mấy viên sỏi như thể rút giận mà không biết tất cả biểu hiện của cô hắn ngồi trên ngựa đều thu vào tầm mắt, khoé môi bất giác mang theo nụ cười.

"Còn không định đi sao?"

Cô ngẩng đầu, mặt vẫn mang theo chút tức giận.

"Đã bảo không biết cưỡi ngựa."

"Đưa tay đây."

Cô không biết hắn muốn làm gì nhưng mà hắn bảo cô đưa tay thì cô cứ chìa ra vậy. Còn chưa định thần đã thấy hắn hơi cúi người, hai tay cứ thế mà nhấc bổng cô lên lưng ngựa.

"Áaaa" tiếng la của cô làm con ngựa không vui, nó lắc lắc cái mông đi về phía trước. Cô càng sợ hơn mà sống chết ôm người bên cạnh, cô đang còn ngồi một bên đấy.

"Ngươi muốn ngồi như thế này hay sao?"

Cô lấy hết can đảm, bỏ cái chân trái vòng qua lưng con ngựa. Vừa mới bỏ xong con ngựa lại đi mấy bước nữa, cô sợ tới mức bất chấp hình tượng mà nằm ôm lấy cổ nó. Con ngựa này có thù oán với cô hay sao ấy, nó có vẻ không thích cô cho lắm. Lý Long Mộc phải vỗ về nó vài lần, nó mới không động đậy nữa mà ngoan ngoãn đứng yên.

Từ Vị Xuyên về đến kinh thành cũng mất mấy ngày. Vì không muốn làm phiền quan lại địa phương nơi bọn họ đi qua, cho nên bọn họ quyết định dựng trại nghỉ ngơi qua đêm ở ven rừng.

Ngồi bên đống lửa bập bùng, mùi thịt thơm nức, làm cô không kiềm được mà nuốt nước bọt, giống như bọn họ đang đi dã ngoại vậy. Nhưng rừng núi hoang vu cô có chút sợ, không biết lúc đang ngủ có con hổ hay con sư tử nào nhảy ra không.

Lý Long Mộc từ phía sau đi lại, thấy Thạch đang ngồi co ro bên đống lửa ôm lấy chân. Hắn tự nhiên cởi áo choàng của mình, khoác lên cho y.

Cô ngẩng đầu nhìn thì đụng phải ánh mắt dịu dàng của hắn, liền tặng cho hắn một nụ cười như hoa như nguyệt.



"Gia về rồi."

"Đói rồi sao?"

Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, Trần Chân cũng đã nướng gà xong đưa lại cho hắn. Hắn xé lấy phần đùi thơm ngon nhất đưa cho Thạch.

Trần Chân rất biết thân phận đi đến chỗ của bọn Lưu Nhị. Hắn chỉ có nhiệm vụ nướng gà, mà nướng xong rồi thì phải đi cho khuất mắt người ta, chứ sao đủ mặt dày mà ngồi đó. Lưu Nhị cùng Lâm Doãn vỗ vỗ vai hắn như an ủi, phận là nô bộc nó định sẵn vậy rồi.

Nhìn thấy y ăn vô cùng ngon, Lý Long Mộc cũng cảm thấy con gà này Trần Chân nướng không tệ.

"Ngon không?"

"Ngon ạ."

Cô vừa nói vừa gật đầu răm rắp, phải nói cô chưa từng ăn con gà nào ngon đến vậy. Ở thành phố chỉ toàn ăn thịt gà công nghiệp, sang lắm thì có gà thả vườn, moi đâu ra gà rừng mà ăn.

Màn đêm buông xuống từ lâu, sương cũng ướt đẫm vai áo, không biết từ lúc nào mà Thạch đã tựa vào vai hắn ngủ ngon lành. Lý Long Mộc đưa mắt nhìn y, bây giờ hắn mới phát hiện thư đồng của mình đúng là một nam nhân như hoạ, động lòng người. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào sống mũi cao vút của y, lại lướt qua đôi chân mày thanh mảnh cùng hàng mi dài cong vút. Cuối cùng tay hắn dừng lại trên đôi môi đỏ hồng mềm mại, lòng hắn khẽ run, hắn cố khắc chế bản thân mình, nhẹ ôm y vào trong lều.

Đột nhiên mất đi hơi ấm trong khi còn mơ ngủ, cô đưa tay kéo lại. Hắn không kịp phản ứng mà bị cô kéo ngã, cũng may hắn còn kịp chống tay. Chỉ cách một khoảng rất rất gần, hắn liền có thể chạm vào đôi môi kia, yết hầu dao động lên xuống, ngay cả thở hắn cũng không dám. Hình ảnh mập mờ được ánh lửa chiếu rọi, in lên tấm vải lều mỏng manh. Hắn cuối cùng cũng lấy hết sức bình sinh, gỡ tay y mà đi ra ngoài.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv