Ăn xong rồi lại rửa mặt sạch sẽ, Lâm Ninh liền cầm thuốc nước bắt đầu xoa thuốc lên mặt Trương Dương. Trên mặt, trên cái trán thanh tú trắng nõn của Trương Dương, khóe mắt cùng khóe miệng đầy vết thương vừa nhìn liền giật mình, Lâm Ninh vừa nhìn đã đau lòng, ra tay càng thêm ôn nhu cẩn thận. Nhưng dù nhẹ tay thế nào đi nữa, thì khi thuốc nước tiếp xúc với vết thương vẫn khiến Trương Dương đau đến nhíu mày.
“Rất đau à?” Lâm Ninh nhanh chóng nghiêng người tới nhẹ nhàng thổi thổi trán anh, giảm bớt đau đớn cho anh.
Trương Dương bị anh thổi nên hơi ngứa, hơn nữa bờ môi của y hầu như sắp chạm tới cái trán của anh, cự ly của hai người gần tới mức có thể cảm nhận được mùi sữa tắm trên người đối phương, liền hơi không chút tự nhiên nghiêng nghiêng đầu cười nói: “Không có việc gì, cậu cứ tự nhiên xoa đi, tôi cũng không phải con gái.”
Lâm Ninh nghiêm túc nhìn khóe miệng Trương Dương, cẩn thận xoa, sau khi xoa xong liền nhẹ nhàng thổi thổi, miệng hai người thiếu chút nữa chạm vào nhau. Trương Dương xấu hổ liền nghiêng đầu qua một bên, vô ý thức hơi hé miệng, khuôn mặt cũng không tự giác đỏ lên. Lâm Ninh nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của anh liền như bị điện giật mà sững sờ một chỗ, bàn tay đang giơ lên xoa mặt anh liền nhẹ nhàng kéo mặt anh qua, hôn lên.
Trương Dương chỉ cảm thấy đầu mình phát sinh tiếng nổ “Bùng”, nhìn khuôn mặt Lâm Ninh ngay trước mắt không ngừng phóng to lên, Trương Dương khiếp sợ không biết nên phản ứng thế nào. Lúc môi anh chạm vào một cái gì đó mềm mại hơi lạnh… Là môi Lâm Ninh ư? Vậy chẳng phải bây giờ hai người bọn họ đang… hôn môi hay sao?
Trương Dương vô ý thức muốn lui về sau tránh, ai ngờ Lâm Ninh lại đưa tay chế trụ ót của anh, sau đó đầu lưỡi càng thêm thâm nhập khoang miệng của anh. Trương Dương chỉ cảm thấy hô hấp của mình như đang bị Lâm Ninh hút hết đi, đôi môi tê dại không biết là do nhột hay do đau, tứ chi như nhũn ra không có chút khí lực, đại não lại có chút mơ hồ như là bị thiếu dưỡng khí.
Rốt cục khi cảm giác bản thân mình sắp ngất đi rồi thì Lâm Ninh mới buông anh ra, Trương Dương nhất thời như người chết đuối mới được cứu lên, liền ngồi ở đó không ngừng thở, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn tên đầu sỏ gây chuyện. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Bọn họ hình như vừa mới hôn môi! Trời ạ, ai có thể giải thích cho anh hiểu rốt cục chuyện gì đang xảy ra hay không đây?
“Trương Dương!” Trầm mặc một lúc lâu, Lâm Ninh rốt cục mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc.
Ánh mắt Trương Dương nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn y: “Ừ.”
“Anh thích em!”
Trương Dương kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc trước mặt mình, trên mặt y dường như không hề có ý đùa giỡn, Trương Dương bỗng nhiên có chút hoảng: “Tôi… Tôi…”
“Anh không có bức em! Thế nhưng hy vọng em có thể cân nhắc, được không?” Lâm Ninh bỗng nhiên hạ giọng như đang cầu xin.
“Được, được…” Trương Dương lung tung gật đầu đồng ý rồi chui vào trong chăn không chịu ló ra.
Tối hôm đó không ai ngủ được cả, dù trong lòng hiểu rõ nhưng không ai mở miệng nói ra, cứ vậy cho tới hừng đông. Lâm Ninh ngồi dậy trước, rửa mặt chải đầu rồi mới vào phòng nhìn qua Trương Dương đang làm bộ ngủ kia sau đó nhẹ nhàng đến bên tai anh nói vài câu: “Anh về trước, hy vọng em có thể sớm cho anh câu trả lời thuyết phục! Anh yêu em!” Nói xong liền ra cửa.
Trương Dương thấy y ra ngoài, lúc này mới dám ló đầu ra miên man suy nghĩ: Ý tứ của Lâm Ninh đã rõ ràng đến vậy rồi, thích của y với mình chính là tình yêu, nhưng cả mình và y đều là nam hết nha! Lẽ nào y không phát hiện ra điều ấy? Y chẳng lẽ tưởng mình là nữ sao? Chuyện này không thể nào! Trương Dương dùng sức lắc đầu để làm cho mình tỉnh một chút, tay không tự giác đưa lên môi, đó chính là nơi tối hôm qua bị y hôn.
Tim đập bỗng nhiên bắt đầu gia tốc mãnh liệt, khuôn mặt cũng nhanh chóng đỏ bừng, Trương Dương hoảng loạn sờ sờ mặt mình, chính mình bị một thằng con trai khác hôn lại không cảm thấy ghê tởm, mà lại thấy vui sao! Rốt cục là chuyện gì xảy ra với mình vậy! Không được, phiền chết được! Trương Dương cảm thấy chuyện này phiền táo dị thường, kéo tóc kéo mặt một hồi mới tiếp tục nằm xuống giường ngủ tiếp.