Trương Dương Đích Ái Tình

Chương 10: Chịu đòn



Sau khi bọn chúng kéo anh vào trong hẻm nhỏ rồi mới phát hiện trong đó còn một người khác đang chờ, Trương Dương nhìn một chút tướng mạo đường đường nhưng vẻ mặt kiêu ngạo kiệt ngạo đó. Trong đầu suy nghĩ một chút, ra kết luận là mình không quen người này, liền chần chừ mở miệng: “Anh là ai? Dường như tôi không nhận ra anh.”

“Hừ, thằng nhóc mày chính là Trương Dương?” Người thanh niên đó hừ lạnh một tiếng đánh giá anh, một lát sau mới nhướng mi tỏ vẻ chẳng đáng. “Bộ dạng mày như vậy mà cũng khiến em gái tao tổn thương sao?”

“Em gái anh?” Trương Dương suy nghĩ chút, người duy nhất mà gần đây anh có làm tổn thương cũng chỉ có… “Chu Đình?”

“Không sai! Lại dám từ chối em gái tao sao? Mày lại không biết tốt xấu, phải trả giá.” Nói xong hô lên với hai người đứng bên cạnh Trương Dương. “Đánh nó!”

Lúc Lâm Ninh chạy tới thì thấy Trương Dương bị đánh tới nỗi quỳ rạp trên mặt đất, liền chạy nhanh tới đó. Đối phương vừa thấy có người chạy tới giúp đỡ, cảnh cáo vài câu rồi bỏ đi. Lâm Ninh nghĩ tới vết thương của Trương Dương nên không hề đuổi theo, nhanh chóng đỡ Trương Dương lên.

“Cậu không sao chứ?” Lâm Ninh nhìn mặt mũi Trương Dương mặt mũi bầm dập, trái tim đều tan nát.

“A! Đau!” Trương Dương giơ cánh tay trái đau tới méo mặt, hồi nãy dùng nó để cản một cước của đối phương, giờ đã đau nhức không chịu nổi, không biết có gãy xương hay không nữa.

Lâm Ninh cẩn thận ôm lấy anh đi gọi xe chạy tới bệnh viện, trong lúc đó cả hai chẳng ai mở miệng nói gì, chỉ nghe Trương Dương hừ hừ vì đau. Lâm Ninh thấy xe vừa dừng liền ôm Trương Dương chạy vào cửa chính bệnh viện, khiến nhiều người trên đường liếc nhìn, nhưng y vẫn hồn nhiên không để ý, chỉ có đầu đầy mồ hôi, không biết là do gấp hay do mệt.

Lúc đi ra khỏi bệnh viện trời đã tối đen, đón xe chạy về chỗ Trương Dương, Lâm Ninh sắp xếp cho anh xong liền đi nấu một tô mì rồi bưng tới. Trương Dương ngồi ở sofa xem TV, Lâm Ninh ngồi ở bên cạnh vừa gắp mì sợi, thổi rồi đút tới miệng anh: “Cơm tối cậu còn chưa ăn, ăn chút mì trước đi.”

Trương Dương liếc mắt nhìn y, rồi lại ngước mắt nhìn TV, nhìn chằm chằm TV rầu rĩ nói: “Tôi không đói!”

“Xin lỗi, là do tôi sai, tôi tới chậm.” Vẻ mặt Lâm Ninh đầy hổ thẹn, chính mình lúc đó đứng ở cửa ký túc xá không có thấy Trương Dương, sau đó nghe bạn học nói dường như có người khá giống Trương Dương bị một đám người kéo vào cái hẻm nhỏ bên cạnh. Do Trương Dương không ở trong ký túc xá, cho nên lúc đó Lâm Ninh không nghĩ anh tới chỗ này, thế nhưng không yên lòng nên mới quyết định đi tới đó xem thử sao, không nghĩ tới lại là anh.

“Đương nhiên là lỗi cậu rồi, nếu không phải do cậu không chịu tiếp cuộc gọi của tôi khiến tôi không tìm được cậu, cũng cần chạy tới cửa ký túc xá chờ cậu.” Trương Dương hồi đầu thì lẽ thẳng khí hùng nói, nhưng càng về sau càng thêm ủy khuất. “Nếu vậy tôi cũng sẽ không gặp phải anh của Chu Đình, cũng không bị hắn đánh.”

“Anh của Chu Đình? Vì sao hắn muốn đánh cậu?” Lâm Ninh hiển nhiên rất bất ngờ với đáp án này, không phải anh đang hẹn hò với Chu Đình à?

“Lần trước Chu Đình thổ lộ với tôi, tôi từ chối. Có lẽ do em gái thương tâm, cho nên mới giúp cô ấy hả giận.”

Lâm Ninh có chút kích động nắm bờ vai của anh, có chút mờ mịt nói: “Cậu chưa từng hẹn hò với Chu Đình à?”

Trương Dương liếc mắt nhìn y: “Đương nhiên không có, tôi đâu có thích cô ấy.”

Lâm Ninh bỗng nhiên kéo lấy tay anh ôm chặt lấy, giống như đang ôm được trân bảo mà mừng rỡ kích động.

“Ố! Tay của tôi!” Do động tác Lâm Ninh quá mạnh, đụng phải tay trái bị thương đang bọc thạch cao đọng ở trước ngực, đau đến mức khiến Trương Dương nhe răng nhếch miệng.

“Không có việc gì chứ, tôi không cố ý.” Lâm Ninh buông anh ra, khẩn trương kiểm tra tay anh.

Trương Dương mặt không còn chút máu, cúi đầu nhìn tay mình: “Hoàn hảo tay của tôi không có việc gì, bằng không sau này tôi không thể làm bác sĩ được nữa, cậu nuôi tôi đó!”

“Tôi nuôi!” Vẻ mặt Lâm Ninh nghiêm túc không giống như là đang đùa.

Nghe câu trả lời như thế, trong lòng Trương Dương có chút mừng rỡ không hiểu được, nhưng vẫn xụ mặt giả bộ không nghe thấy, chỉ nói với y: “Tôi nói bụng, đút mì cho tôi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv