Tuyết rơi?
Nghe được tin này, Diệp Vân Khinh bắt đầu do dự có nên lên mặt đất không. Dù sao lúc này nhiệt độ trên mặt đất chắc chắn thấp hơn rất nhiều so với ở đây, huống chi, lòng đất có hoa trắng nhỏ chế tạo dưỡng khí và thức ăn nước uống sung túc trong không gian dị độ, chỉ cần không cho hoa trắng nhỏ phát triển quá nhanh thì nơi này hầu như không có sinh vật uy hiếp được họ, có thể được xem là một nơi ẩn núp lý tưởng.
Thật ra mà nói, Diệp Vân Khinh chỉ sợ cũng càng muốn sống ở trong lòng đất như thế này hơn, nhưng trốn ở đây không phải kế hoạch lâu dài. Nếu gặp phải sinh vật kỳ dị nào đó công kích, chạy đều không chạy được, anh ta vẫn có khuynh hướng lên mặt đất sinh hoạt.
Nhưng những người khác cũng không phải đều nghĩ như vậy.
"Rời đi?" Sau đó không lâu, khi nhóm người Diệp Vân Khinh hỏi thăm những người khác trong khu nam năm, tất cả mọi người lộ ra vẻ khó tin: "Tại sao phải rời đi?"
Đây chính là lý do anh ta muốn rời đi, Diệp Vân Khinh thầm nói trong lòng. Thời gian an nhàn quá lâu, bọn họ còn có thể cầm vũ khí lên sao?
"Chúng tôi không đi." Sớm chiều ở chung với nhau trong hai tháng trời, mọi người đều quen thuộc, có ỷ lại lẫn nhau. Có hai người đã có bầu, họ thậm chí không biết phụ thân của đứa bé trong bụng là ai, cũng không biết phải sinh con thế nào trong điều kiện thiếu thốn y dược dưới lòng đất này, nhưng so với nguy hiểm hư vô mờ mịt kia, sinh hoạt yên ổn trước mắt càng khiến bọn họ lưu luyến.
Diệp Vân Khinh thở dài.
"Mọi người thì sao?" Anh hỏi các đội viên của mình: "Mọi người muốn cùng rời đi sao?"
Ngoài ý muốn là, Thẩm Nhiên nói anh ta muốn ở lại chỗ này.
"Nơi này cần quản lý, lúc cần thiết còn có thể xem như đường lui của chúng ta." Thẩm Nhiên vẫn được đắp kín chăn mền trên giường, pháp luật lĩnh vực lần đó cơ hồ vét sạch thân thể anh ta. Dù Thẩm Nhiễm ngày nào cũng đi săn trong không gian dị độ, nấu nướng cho anh ta tẩm bổ nhưng thân thể của anh ta vẫn không khá hơn. Dưới avatar của anh ta xuất hiện buff "suy yếu".
Có lẽ cũng do bị bào tử nấm ký sinh nữa, Tiêu Vũ Hiết mấp máy môi. Dù cô đã nhanh chóng nhổ tận gốc nấm nhỏ, nhưng vẫn không thể tránh khỏi thương tổn nguyên khí anh ta.
"Anh ấy lo lắng bản thân thành liên lụy." Khi bọn họ tránh đi Thẩm Nhiên, Diệp Vân Khinh nói; "Có lẽ, bác Thẩm chết cũng là một đả kích rất lớn với anh ấy, chuyện này bị anh ấy giấu trong lòng, lại chạy ngược chạy xuôi theo chúng ta không có cả thời gian thở dốc. Anh ấy muốn yên tĩnh, điều chỉnh tâm trạng cũng là chuyện có thể lý giải được."
"Muốn giữ lại anh ấy sao?" Tiêu Vũ Hiết có chút thương cảm: "Chúng ta cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy."
"Em thì sao?" Diệp Vân Khinh nhìn Thẩm Nhiễm: "Nếu anh ấy khăng khăng muốn ở lại, em cũng ở lại cùng anh ấy sao?"
Thẩm Nhiễm có chút mờ mịt, cô bé thì thào vài câu, đứng lên chạy ra ngoài.
Diệp Vân Khinh không khuyên được Thẩm Nhiên. Anh ta đã quyết định thì không ai có thể khuyên được, giống như lần chọn mục sư làm chức nghiệp của mình vậy. Nhưng hiện tại anh ta suy yếu như vậy, còn là pháp sư nữa, hai tháng này anh ta nằm trên giường không bước chân ra khỏi cửa, những người khác cũng không quen thuộc với anh ta. Diệp Vân Khinh lo lắng nhỡ xảy ra chuyện gì thì anh ta sẽ trở thành "vật hi sinh" đầu tiên của bọn họ, mà khả năng này rất lớn.
Vì phòng ngừa, anh ta đành lưu lại Thẩm Nhiễm, để hai anh em họ chăm sóc lẫn nhau. Dương Hộ tuy là hộ vệ của anh ta nhưng qua nhiều năm như vậy, bọn họ chung sống như anh em ruột, tất nhiên là đi cùng anh ta. Tử Diệu muốn báo thù cho chị nên đương nhiên cũng đi, về phần Tiêu Vũ Hiết, cô trốn tránh một thế, đã sớm hiểu rằng ở một chỗ lâu dài không an toàn như người ta vẫn nghĩ.
Nơi có nhiều nhân loại tụ tập kiểu gì cũng sẽ dẫn tới ... các sinh vật kỳ lạ.
Sau khi tạm biệt anh em Thẩm Nhiên, bọn họ lên đường rời khỏi lòng đất.
Mê cung trong lòng đất rắc rối phức tạp, Diệp Vân Khinh dựa theo phương pháp lần trước Thẩm Nhiên chỉ bảo, thành công ra khỏi mê cung, một đường vừa đi vừa nghỉ, tìm ký hiệu, cuối cùng bọn họ cũng đi tới chỗ ngã ba đó.
"Phải nhắc nhở Thẩm Nhiên cẩn thận nhện nơi này." Diệp Vân Khinh tinh mắt nhìn thấy con đường đi về phía hang nhện có thêm mấy sợi tơ nhện, trên đoạn đường này cũng thường có nhện xuất hiện. Tiêu Vũ Hiết dùng khinh công bay lên phía trên động, thả dây thừng để những người còn lại leo lên.
May mắn có bóng tối yểm hộ, ba người Diệp Vân Khinh chỉ tưởng cô dùng kỹ năng leo trèo gì đó, chứ căn bản không nghĩ tới đây là "khinh công" trong truyền thuyết. Lúc này, sách kỹ năng cơ bản đã hình thành, dù họ thấy võ công kiếp trước của cô, thì chỉ cần giải thích chút là có thể coi là dùng kỹ năng trò chơi. Kiếp trước đến hậu tận thế cô mới nghĩ đến điều này, mà lúc đó, cô không có đồng đội, cũng không cần che giấu.
Leo lên trên động này, mọi người tiếp tục đi lên phía trước. Diệp Vân Khinh không có ý định trở lại đường cũ, anh ta lo lắng những cây nấm kia, không dễ phân biệt nấm trắng trong tuyết. Không đi đường kia, bọn họ liền phải tốn chút tâm tư dò đường, có mấy lần đi tới đường cụt, không thể không trở về theo đường cũ. Khi bọn họ tìm được một con đường lên mặt đất an toàn, Tiêu Vũ Hiết lại có chút gần hương tình khiếp.
"Trước hết để mắt thích ứng ánh sáng bên ngoài." Diệp Vân Khinh nhắc nhở: "Chúng ta ở trong bóng đêm quá lâu, bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng mạnh, đôi mắt sẽ không chịu được."
Trước kia, những nhắc nhở này đều do Thẩm Nhiên nói, lần này, anh ta phải tự mình làm.
Tiêu Vũ Hiết tự động bò đầu tiên. Con đường hầm này hình như do người ta dùng thứ như là cào sắt để mở, vừa hẹp vừa gồ ghề. Nếu bọn họ không gầy thế này, có lẽ sẽ bị kẹt ở bên trong không thể động đậy được mất. Cô cẩn thận xốc chiếu trên đỉnh đầu, mùi mục nát nấm mốc lập tức ập tới.
Hỏng rồi, nơi này không phải thông hướng mặt đất, mà là một cái hầm – hoặc có thể nói là nghĩa địa. Cô không rõ, nhưng cô biết, rất nhiều sinh vật đều rất thích hoàn cảnh hư thối thế này.
Tiêu Vũ Hiết đắp kín chiếu, dời một bước. Mọi người trong đội cũng rất đau đầu, thật vất vả đi tới bước này, chẳng lẽ lại phải quay lại sao? Lối đi như thế này, ngay cả quay người cũng không tiện.
"Hẳn là hầm." Diệp Vân Khinh phỏng đoán: "Thi thể nghĩa địa thường được sắp xếp..." Nói tới đây, anh ta bỗng dừng lại, cười khổ.
Đúng vậy, người trước tận thế có thể có quan tài để chứa, để chôn, còn hiện tại thì sao?
"Khả năng không lớn là mồ." Diệp Vân Khinh tiếp tục: "Nếu thi thể người bị đóng lại trong không gian thế này, sớm đã bị những sinh vật kia tới tiêu hóa hết."
"Trước hết cần hiểu rõ phía trên là thứ gì?" Anh ta nghĩ ngợi, tiếp tục nói; "Không biết dưỡng khí nơi này đủ hay không. Không thì có thể dùng một mồi lửa lớn, thứ gì cũng có thể đốt sạch."
Nhưng lúc này, Tử Diệu đang nằm sấp sau lưng Diệp Vân Khinh bỗng tăng hô hấp, hắn che miệng mình, hình như cố nén gì đó. Tiêu Vũ Hiết cảm nhận được sự khác thường của hắn, quay đầu muốn nhìn xem là chuyện gì.
"Hắt xì!"
Anh ta hắt xì một cái.