Sau khi nhiệm vụ kết thúc, các đội viên trong đôi ngũ Sở Ca đều không bị truyền tống về, mí mắt bọn họ đóng chặt, không nhúc nhích, nhưng khi gọi tên bọn họ, bọn họ sẽ làm ra phản ứng máy móc, nhìn không giống loài người. Diệp Vân Khinh tìm được ba hòm vắc xin trong kho tiêu bản, hết cách rồi, anh ta tiêm cho Sở Ca một liều. Đáng tiếc hắn vẫn không khôi phục bình thường, anh ta lại thử tiêm cho ba pháp sư trúng độc nhưng không có tác dụng. Ba pháp sư vẫn có dáng vẻ sắp biến thành đoàn người Sở Ca.
"Có lẽ chỉ có tác dụng đối với ký sinh vật." Diệp Vân Khinh sầu khổ nhìn chằm chằm vào hòm vắc xin này: "Bị zombie cào, động vật cắn phải... Vấn đề là, cái này thật sự có thể dùng sao?"
Anh ta quyết định phân phát cho mười lăm đồng đội còn lại, mỗi người một cái, còn lại chia hai phần để Tiêu Vũ Hiết và Dương Hộ có thể chất cao nhất cất vào ba lô. Trọng lượng những vắc xin này không nhẹ, Tiêu Vũ Hiết cất phần lớn vào kho hàng trong không gian dị độ, trên người chỉ mang theo mười cái, còn phần của Dương Hộ thì cũng chỉ đành tự mình mang, không thể đặt tất cả trứng gà vào cùng một rổ - Diệp Vân Khinh nói.
Nhiệm vụ bắt buộc này có phần thưởng khá rộng rãi. Mỗi người ba điểm thuộc tính tự do, Diệp Vân Khinh thêm tất cả vào thể chất, nhưng anh ta vẫn quen bày ra bộ dáng yếu đuối hư nhược – do thói quen chăng? Ngoài ra còn có ba quyển sách kỹ năng, đều là pháp thuật cấp 8, dựa vào thể chất hiện tại của Diệp Vân Khinh thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển. Tiêu Vũ Hiết nghĩ một lát, đưa cho anh ta thuật hồi sinh, thuật truyền tống và cửa dị giới mà trước kia cô đã cất giấu.
"Trước kia không đưa cho anh vì lo lắng anh sẽ bất chấp mà thi triển." Tiêu Vũ Hiết hào phóng nói: "Thể chất không đủ, phản phệ pháp thuật có thể lấy mạng của anh."
"Cám ơn." Diệp Vân Khinh vuốt ve ba cuốn sách kỹ năng đã được huyễn hóa thành thực thể này: "Thuật phục sinh..." Trong đội chỉ có hai mục sư, Tử Diệu và mục sư nửa vời Thẩm Nhiên, anh còn chưa biết nên giao cho ai.
Dựa vào năng lực tự vệ và tình cảm cũ, Thẩm Nhiên là lựa chọn đáng tin nhất, anh ta khác với mục sư chẳng có chút kỹ năng phòng thân nào như Tử Diệu, nhưng anh không thể không cân nhắc đến sự tồn tại của Thẩm Nhiễm. Nhỡ Thẩm Nhiễm chết oan uổng như bác Thẩm, liệu anh ta có trách lây sang tiểu đội này không?
Tử Diệu cũng không thể nói là không có chút mối nguy nào, chị gái A Kha của anh ta chết cũng một nhiệm vụ bắt buộc tổ đội với Tiêu Vũ Hiết. Ngày xưa anh ta lại vô thanh vô tức, không "đơn thuần" như Thẩm Nhiên.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định mình cứ giữ trước, chờ đến lúc thích hợp thì lại mang ra.
Sở nghiên cứu dưới mặt đất còn có rất nhiều hậu quả cần giải quyết. Mặc dù Tiêu Vũ Hiết chặt đứt liên hệ của giáo sư với hoa trắng nhỏ, nhưng bản thân những bông hoa đỗ quyên này đã có đủ lực uy hiếp. Diệp Vân Khinh không thể không bảo các đội hữu đeo găng lên, buộc chúng xuống tầng ba dưới mặt đất, cách mặt đất ba thước. Dưỡng khí trong lòng đất rất trân quý, mười sáu người còn sống bọn họ phải quý trọng gấp đôi mới được.
Từ trong kho tiêu bản tầng bốn dưới mặt đất, một người tìm được máy phát điện, còn có vũ khí ống và dầu diesel, nhưng bọn họ còn chưa kịp vui vẻ liền bị Diệp Vân Khinh dập tắt lòng nhiệt tình: "Côn trùng phần lớn có tính hướng sáng, thanh âm súng ống sẽ hấp dẫn động vật. Đương nhiên, về sau anh ta liền nói cho những người khác, mỗi người có thể cầm một khẩu phòng thân, nhưng không thể luyện tập thuật bắn súng ở đây.
Dùng súng như thế còn không hữu dụng bằng vũ khí họ quen thuộc, mấy người mới mẻ được hai ba ngày liền bỏ quên bọn nó trong góc ba lô.
Diệp Vân Khinh quyết định ở thêm vài ngày trong lòng đất, vì thế, anh ta còn quy định mỗii người phải ở không gian dị độ tám tiếng mỗi ngày để tiết kiệm không khí. Đây cũng là lý do họ không triệt để tiêu hủy hoa đỗ quyên – thực vật có thể hấp thu CO2, cung cấp oxi.
Đã quyết định ở lại ngắn hạn, mọi người đều bận rộn quét dọn chiến trường, nhóm áo khoác trắng bị di chuyển tập thể xuống kho tiêu bản dưới tầng bốn, không có điện lực, kho này có thể được dùng như nhà kho bình thường. Sở Ca và các đội hữu của hắn cũng được hưởng đãi ngộ đồng dạng, ký túc xá ba bốn năm bị các đội viên đội Diệp Vân Khinh chiếm cứ. Thẩm Nhiên đang hôn mê được hưởng một gian phòng, Thẩm Nhiễm không yên tâm về anh trai nên đã chuyển sang ở cùng.
Mỗi ngày Tiêu Vũ Hiết phải chạy xuống tầng ba một lần,xem xét tình trạng sinh trưởng của nhóm hoa trắng nhỏ. Bọn chúng lớn rất nhanh, cách mỗi hai ba ngày lại phải cắt cành một lần, cành bị cắt xuống sẽ chắt lọc phấn hoa bên trong, được xem là vật liệu đưa cho dược sư trong không gian dị độ. Cách đã lâu như vậy, những người chơi dò đường từ các thôn khác đều lục tục ngo ngoe trở về, bọn họ vốn tưởng rằng bên ngoài thôn tốt đẹp hơn, nhưng kinh nghiệm trải qua cho bon họ biết, không gian dị độ sẽ không ưu tiên người chơi nào cả, cuối cùng bọn họ vẫn về thôn sa mạc quen thuộc của mình.
"Sắc trời hôm nay không tốt lắm." Tiêu Vũ Hiết nhìn những đám mây trên trời, nhíu mày, cô thật sự không nhớ nổi trận bão cát lớn kia đến đây lúc nào. Mấy ngày nay cô đều bò lên núi xem xét, có hai ba trận bão nhỏ tập kích thôn, không tạo thành thương vong nào, mọi người cũng lơ đễnh không coi trọng. nhưng Tiêu Vũ Hiết luôn cảm thấy trận đại bão cát đang trong quá trình chuẩn bị.
Nhắc nhở trưởng thôn, cô nghĩ, dựa vào danh vọng hiện tại của mình, hẳn là đủ khiến mọi người coi trọng rồi.
"Bão cát?" Trưởng thôn lại nhíu mày: "Cô nói là, sẽ ập tới trong thôn?"
"Đúng." Trong ấn tượng của Tiêu Vũ Hiết, khi thôn sa mạc có đại bão cát, những thôn khác cũng sẽ xuất hiện những thiên tai cực nguy hiểm, tuyết lở thôn núi tuyết, sóng thần thôn đảo nhỏ, thú triều thôn thảo nguyên... Từ sau đó, trong làng thỉnh thoảng lại bị những thiên tai này "sủng hạnh", từng có người chơi nói đùa trong diễn đàn rằng, tại họa này phảng phất tường lửa của máy vi tính không gian dị độ bị virus tấn công, sau đó đủ loại virus kỳ kỳ quái quái đều có thể ập tới theo.
Lúc trước, không gian dị độ liền giống như trạm tiếp tế của con người, thức ăn nước uống, kỹ năng, quái vật để luyện tập, nhưng sau lần đại tai họa này...
"Tôi sẽ bảo mọi người đào hầm trú ẩn." Trưởng thôn nói: "Cũng sẽ thông báo người chơi cố gắng không ở lại quá lâu ngoài trời."
Mọi người không thể không tránh vào lòng đất, rất nhanh, bọn họ sẽ phát hiện ở trên mặt đất là không khả thi, phòng ở bị quét sạch không còn, các thôn dân đành phải chuyển tới di tích thành thị dưới mặt đất trong thôn sa mạc. Những thôn dân từ thôn khác chen chúc mà tới, dù quái vật đổi mới liên tục, NPC và người chơi luôn bị uy hiếp sinh mệnh, nhưng sinh hoạt ở đó, dù sao cũng tốt hơn so với trên mặt đất.
Sau tận thế, người chơi dưới thành ngầm ngày càng ít, cho đến thời khắc cuối cùng khi các giống loài khác tấn công nhân loại, lần cuối cùng Tiêu Vũ Hiết trở lại không gian dị độ, toàn bộ không gian đã trải qua một trận động đất, không có NPC nào còn sống.
Dường như, không gian dị độ tồn tại là vì nhân loại vậy.
"Tốt nhất ông nên bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng." Cô không nhịn được nói thêm mấy câu: "Cửa ải khó khăn này sẽ không dễ vượt qua như vậy đâu."
Trưởng thôn nghi hoặc nhìn cô một lát, sau đó trừng to mắt: "Đây là dự cảm của cô sao? Cô hẳn là học được... pháp thuật thần cấp trong truyền thuyết... Thuật dự cảm?"
Thuật dự cảm: Sinh ra dự cảm trước đối với nguy hiểm.
Tiêu Vũ Hiết nhướng mày, tiếp đó, trưởng thôn thì thào: "Đúng thế, pháp thuật này hẳn là sẽ xuất hiện trong phiên bản này." Giọng nói ông ta ngày càng nhẹ, Tiêu Vũ Hiết phải vận chuyển nội lực tăng cường cảm giác mới nghe được chút ít: "Dù sao cũng là ...lần thử nghiệm... đầu tiên... Phần thưởng... nhưng mà sao mình không nhận được tin tức cảnh cáo về việc này nhỉ, vụ mèo hoang trước kia cũng thế... Kỳ lạ..."
Ông ta lại ngẩng đầu dùng ánh mắt khác thường dò xét Tiêu Vũ Hiết, sau đó mới thận trọng gật đầu: "Ta biết rồi."
Tiêu Vũ Hiết không hiểu cái nhìn này của ông ta có nghĩa gì, mê mang ra khỏi đó, sau đó mới phản ứng lại được – thuật dự cảm, dự cảm nguy hiểm, đúng là rất giống với trường hợp của cô nha.
Nhưng mà, cô chắc chắn rằng mình không nhận được sách kỹ năng thần cấp nào cả.
Hẳn là, "Kiếp trước" của cô chính là nội dung của thuật dự cảm? Vậy sao cô có thể nhận được pháp thuật này nhỉ?
Nhớ lại mấy chữ ngắt quãng trong lời nói của trưởng thôn, trong lòng cô loáng thoáng có dự cảm, nếu nói cô khác những người khác ở chỗ nào, đó chính là kiếp trước cô đã "thành công" sống đến cuối cùng.
Cô là người cuối cùng sống sót trong tận thế.
Đây chính là nguyên nhân "thuật dự cảm" lựa chọn cô sao?
Nghĩ tới đây, cô lại khẽ thở ra – cô trùng sinh không phải bởi vì không thể đối kháng với vận mệnh, chỉ là một lần trải qua giống như mộng cảnh, trong quá trình cầu sinh lấy được hạng nhất. Phần thưởng chính là "thuật dự cảm" này, như vậy, hết thảy đều có thể giải thích.
Chỉ là từ đầu tới cuối cô vẫn còn lo nghĩ: "Kiếp trước" tồn tại trong trí nhớ của cô, liệu cô có thật đã trải qua nó hay chăng? Còn có cuộc sống sinh hoạt ở cổ đại kia, liệu có phải là thật không? Nhớ tới thủ đoạn xuyên tạc ký ức mà Triệu giáo sư nhắc tới, cô liền không nhịn được nghi ngờ về những chuyện đã trải qua.
Nhưng mà... cô nhìn lên mặt trời hoàn toàn giống như trước đây.
Vẫn là sống thật tốt đi.
Dù sao, việc gì phải đến cũng sẽ đến.
Ra khỏi không gian dị độ, Tiêu Vũ Hiết nhận được một tin tức tốt: "Anh em tỉnh rồi!" Thẩm Nhiễm hưng phấn nhảy tới nhảy lui, kéo tay cô khoe.
"Anh tỉnh nhanh như vậy à?" Diệp Vân Khinh nhìn Thẩm Nhiên vẫn đang ốm yếu trên giường, có chút không thỏa mãn: "Sao anh không ngủ nhiều mấy ngày chứ?"
Thẩm Nhiên không muốn để ý tới anh ta, quay đi, chỉ chừa lại cho anh ta một bóng lưng lạnh lùng.
Tiêu Vũ Hiết vừa hay tới cửa hiểu được ý của anh ta. Thẩm Nhiên đã tỉnh, chuyện rời đi phải bàn bạc lên, dù sao, luôn ở dưới mặt đất cũng phải kế lâu dài. Bóng tối, không gian có hạn và không khí sẽ phóng đại sự bất an và tâm trạng hậm hực trong lòng nhân loại.
Huống chi, cô mang tới một tin tức tốt và một tin xấu từ diễn đàn.
"Tin tốt là, mưa tạnh rồi." Cô cười, nói với ba người trong phòng: "Tin xấu là..."
"Tuyết rơi."