Nghĩ cách cứu viện An Kỳ đương nhiên không nên chậm trễ, chỉ là bạn tốt của cô đều không online vào ban ngày, Tiêu Vũ Hiết nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Tiểu Ngũ, hỏi xem cậu ta có thời gian làm một nhiệm vụ hay không, cũng may bọn họ từng trải qua một lần phó bản, độ thân mật đủ cao, nếu không chỉ sợ cũng không gửi được tin nhắn.
Nhận được sự triệu hoán của cô, Tiểu Ngũ rất nhanh liền online, chạy tới sân thi đấu. Tiêu Vũ Hiết mời cậu ta vào đội ngũ, nói rõ chân tướng nhiệm vụ. Nhiệm vụ này có thể sẽ để bọn họ phải đối đầu với hắc bang trong thôn sa mạc. Cô vừa nói vừa quan sát biểu lộ cậu ta, chỉ cần thấy có chút ít do dự xuất hiện trên gương mặt cậu ta thì sẽ dừng lại câu chuyện ngay.
"Chị định tìm mấy người?" Mặc dù Tiểu Ngũ còn nhỏ nhưng tâm tư nhẵn nhụi, rất nhanh đã hỏi ra trọng điểm: "Hai người chỉ là đi chịu chết."
"Hai người là đủ." Tiêu Vũ Hiết nhẹ giọng nói; "Chỉ cần một người thu hút chú ý của bọn họ, chị liền có thể ẩn núp vào. Nhiệm vụ của chúng ta là nghĩ cách cứu viện An Kỳ mà không phải tiêu diệt bọn họ."
"Nhưng bây giờ là ban ngày." Tiểu Ngũ chỉ vào sắc trời sáng rõ: "Bọn họ lại không mù."
Dù huấn luyện sư còn giữ hình tượng NPC lãnh ngạo của bà, nhưng lỗ tai có chút rung động lại bán đứng sự thật rằng bà đang nghe lén.
Tiêu Vũ Hiết nhìn sân huấn luyện trống rỗng, cất hai con dao găm vào trong ba lô, phát động kỹ năng "Ẩn thân", thân hình chậm rãi mờ đi rồi biến mất trong không khí. Tiểu Ngũ thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm đồng thời không khỏi sinh lòng hâm mộ.
Nếu cậu có thể học được kỹ năng này...
"Vận động mạnh hoặc tiến vào trạng thái chiến đấu, ẩn thân sẽ mất hiệu lực." Cánh tay phải của Tiêu Vũ Hiết vung lên thật mạnh trong không khí, thân hình cô lập tức hiện ra trong tầm mắt của Tiểu Ngũ: "Có thể duy trì khoảng năm phút, thời gian làm lạnh hai phút."
Không thể vận động mạnh? Vậy cũng chỉ có thể dùng trong tường hợp khẩn cấp, tay phải Tiểu Ngũ không tự giác sờ cằm, hình như có chút gân gà.
"Cậu là đạo tặc đúng không?" Thấy cậu chậm chạp không đồng ý, huấn luyện sư xoay người lại nói; "Ta cho cậu phần thưởng nhiệm vụ là sách kỹ năng cấp hai, thuật khinh linh, có thể tăng lên 4 điểm nhanh nhẹn."
"Thành giao!" Mắt Tiểu ngũ sáng lên, khác hẳn với vẻ chần chừ vừa rồi, ngữ tốc tăng lên: "Chúng ta thảo luận một chút phương án hành động cụ thể đi."
Kế hoạch của Tiêu Vũ Hiết rất đơn giản, cô chui vào tọa độ này tìm hiểu một phen trước, sau đó lại thảo luận kế hoạch cứu người. Đương nhiên, nếu trong quá trình thăm dò gặp được cơ hội cứu viện, cô liền quyết định thật nhanh tự mình hành động.
Tiểu Ngũ ngây người ra bởi phương án đơn giản thô bạo như vậy nhưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cách tốt hơn. Ai mạnh thì là lão đại, Tiêu Vũ Hiết đã chịu hết mạo hiểm, cậu chỉ cần ở ngoài kéo cừu hận thuận tiện hóng gió, tất nhiên cũng chẳng có lý do gì để phản đối.
"Vậy cứ quyết định như vậy đi?" Tiểu Ngũ còn có chút do dự, nhưng Tiêu Vũ Hiết cũng không cho cậu ta có thời gian do dự, lập tức kéo cậu ta ra ngoài.
Tọa độ này cách thôn có chút xa, dùng khinh công của cô cũng phải mất ít nhất mười phút, càng đừng nói là đi bộ, nửa giờ chưa chắc đã tới được. Nói lên tọa độ của hắc bang, Tiêu Vũ Hiết có chút ấn tượng, hình như gần đó có một phế tích cổ thành. Khi ra thôn, cô đột nhiên nhớ tới nhà trưởng thôn hình như có công nâng mở ra tọa kỵ. Cô liền dẫn Tiểu Ngũ tới nhà ông ta trước để hỏi thăm xem có thể thuê lạc đà không, thưởng thôn lại tỏ ra mê mang, xem lại cơ sở dữ liệu của mình cả nửa ngày mới tìm được nhiệm vụ mở khóa chức năng này. Đây là một nhiệm vụ liên hoàn, vô cùng rườm rà, Tiêu Vũ Hiết tính toán, một mình cô có lẽ cũng phải mất một ngày mới có thể làm xong, có thời gian này còn không bằng tự mình đi thì hơn.
"Lạc đà thì không có." Trưởng thôn thấy bọn họ muốn đi, vội mở miệng nói: "Nhưng ta có một con đà điểu, có thể cho hai người thuê, nhưng cô phải suy nghĩ thật kỹ, tiền thuê không rẻ, hơn nữa cô còn phải phụ trách khẩu phần thức ăn của nó."
"Đương nhiền." Tiêu Vũ Hiết cười híp mắt lấy ra một chuỗi cây xương rồng cảnh được hái từ trong ốc đảo ra, quơ quơ trước mặt trưởng thôn.
Trưởng thôn không biết từ nơi nào ở sau phòng dẫn ra một con đà điểu to, hai người bò lên lưng nó, nắm chặt lông để ngồi ổn định trên lưng nó. Sau đó Tiêu Vũ Hiết thuần thục kéo dây cương, đà điểu nhanh chân chạy về phía trước, chỉ còn lại trưởng thôn đang duỗi tay ra, miệng dính đầy bụi đất: "Ta còn chưa dạy hai người cách chỉ huy nó mà..."
"Bạn đã lĩnh ngộ sở trường thuần dưỡng động vật, bạn đạt được 100 điểm kinh nghiệm."
Một tiếng thông báo nhắc nhở vang lên bên tai Tiêu Vũ Hiết, cô vuốt vẻ da lông thật dài tên cổ nó, đà điểu vui vẻ kêu lên một tiếng, càng chạy nhanh hơn.
Có công cụ thay đi bộ, tốc độ hành động của hai người cũng nhanh hơn. Chưa tới hai mười phút, bọn họ đã tới một cái đồi cát nhỏ , có thể nhìn rõ dược phế tích cổ thành. Nơi này từng là một chỗ phồn hoa, cây cột màu đất cao cao đứng im lặng trên một mảnh đất vàng bằng phẳng, đổ nát thê lương. Ánh nắng rơi trên đó như đang uẩn dưỡng nó, càng lộ ra vẻ cổ phác nặng nề.
"Em thấy được sao?" Tiêu Vũ Hiết có thị lực cực tốt nhìn được người chơi ở giữa phế tích cổ thành. Phế tích này cũng không có phiến ngói nào để che nắng, nhưng bọn họ lại từng bước biến mất trên mặt đất.
Hình ảnh này gợi mở trí nhớ của cô. Đúng vậy, dưới phế tích cổ thành này ẩn giấu một tòa thành dưới đất, khác với những phó bản cô từng trải qua, tòa thành dưới đất này tọa lạc trong phạm vi thôn sa mạc, thuộc về một địa điểm "cày quái". Kiếp trước, sau khi thành dưới đất bị phát hiện, những người chơi nhao nhao vứt bỏ điểm đánh quái thỏ hoang mèo hoang ngoài thôn, cắm rễ trong thành thị dưới mặt đất, biến nó trở thành một cái "thôn sa mạc" khác.
Càng đi xuống mặt đất, đẳng cấp quái vật càng cao, ngay cả kiếp trước cô đều không biết tầng sâu nhất dưới mặt đất là tầng bao nhiêu.
Thành dưới đất là một mê cung cực lớn, thông hướng tầng tiếp theo sẽ có một cánh cửa bỗng nhiên xuất hiên, mỗi lần dừng lại mười phút. Chỉ có cửa ở ba tầng trước là cố định, sau khi đánh giết hết quái vật thủ vệ ở tầng một mới có thể thông hướng tầng tiếp theo. Xem ra, người của hắc bang hẳn đã phát hiện cửa tầng thứ nhất, bọn họ có thể sẽ giam những cô gái bắt tới ở bên trong.
Kiếp trước Tiêu Vũ Hiết cũng từng ở trong thành thị dưới mặt đất thật lâu. Nếu bàn về độ quen thuộc thì chỉ sợ nơi này không ai có thể vượt qua cô.
Cô lộ ra nụ cười hứng thú.
Nhưng mà, từ mặt đất thông hướng cửa khẳng định sẽ có người trông coi, cái này phải xem Tiểu Ngũ. Tiêu Vũ Hiết kéo tay Tiểu Ngũ, tuột xuống từ trên cồn cát tiến vào trạng thái ẩn thân, lén lút bước vào phế tích cổ thành.
Tiểu ngũ bất đắc dĩ nhún vai, cậu cũng học dáng vẻ của Tiêu Vũ Hiết tuột xuống, chờ cô phát ra tín hiệu đã tiếp cận được phế tích cổ thành thì mới nắm đà điểu ngênh ngang đi hướng phế tích.