Tiêu Vũ Hiết bất giác nghiêng đầu, một mũi tên xẹt qua sát tai cô khiến vài sợi tóc đen của cô bay lên, nó cắm nghiêng xuống trên mặt đất cát vàng ở trước mặt cô, lông vũ trên mũi tên vẫn còn có chút rung động.
Tay trái cô đè lại bàn tay phải đang nắm chặt dao găm lại, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại, giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ điềm tĩnh xoay người ra chỗ khác đối mặt với hướng tên bắn. Có một đội năm người chơi đang vây quanh cô, cung tiễn của một người trong đó còn đang chĩa thẳng vào cô.
Mười bốn phút, Tiêu Vũ Hiết thầm tính toán thời gian buff, cô ở bên ngoài dã ngoại đã được mười bốn phút, dù thể lực hay sức chịu đựng cũng đang chầm chậm giảm xuống, một khi vượt quá một giờ thì cô sẽ bị một cái buff "cảm nắng", ảnh hưởng đến sức chịu đựng và tốc độ hồi phục của cô.
Hiện tại phải làm gì? Thúc thủ chịu trói hay là xâm nhập hang ổ của bọn họ đề dò xét? Còn là tẩn cho bọn họ bọn trận, bắt bọn họ phải phun ra chỗ của An Kỳ.
Thấy một mập mạp tráng kiện đang giơ bàn tay su mô chộp hướng mình, Tiêu Vũ Hiết bỗng bật cười.
Quả nhiên vẫn là bị Diệp Vân Khinh và Thẩm Nhiên ảnh hưởng đến, kiếp trước cô đâu nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần trực tiếp đánh là được, đánh không thắng thì chạy, dù sao cô vẫn luôn rất am hiểu chạy trốn mà.
Đã quyết định rồi, cô nhìn chăm chú tên mập mạp như con gấu kia đang chạy hướng mình, chân nhẹ nhàng giẫm lên cát vàng tạo thành một hố cát nho nhỏ, nhẹ nhàng linh hoạt tránh sang bên cạnh, quay người vung dao lên nhằm vào phần lưng đang lộ ra của hắn ta. Hắn bị đau nhức rên lên một tiếng, ngã bịch xuống đất, gào thét không ngừng giống như tiếng móng tay bén nhọn xẹt qua bảng đen vậy.
Bốn người khác cũng bị giật mình bởi biến cố này, bọn họ liếc nhau, còn chưa quyết định được có nên tiếp tục ra tay hay buông xuống "con mồi", nhưng Tiêu Vũ Hiết lại không cho bọn họ lựa chọn thứ hai, chỉ dùng hai con dao găm vừa ngắn vừa mỏng, chưa tới ba phút đã đã làm tàn hết thảy những kẻ tấn công mình, đứng khoanh tay nhìn bọn họ ôm tay chân kêu thảm.
Cô ra tay rất có chừng mực, chỉ làm tàn bọn họ chứ không lấy tính mệnh, nhưng nếu bọn họ còn muốn hại người thì tuyệt đối không thể.
"Mày có thấy một người chơi tên An Kỳ không?" Tiêu Vũ Hiết ngồi xổm xuống, thô bạo kéo một gã đang kêu thảm trên mặt đất, dao găm sáng như tuyết dán trên gương mặt tràn đầy mồ hôi của hắn ta, phản xạ ra đôi mắt đen láy tràn đầy sợ hãi, một cử động nhỏ cũng không dám, mơ hồ không rõ nói: "Gặp... gặp rồi."
Hắn run rẩy nói ra ngọn nguồn, hóa ra lúc đầu An Kỳ đã biết nữ tính không nên xuất hành ở vùng này nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ của huấn luyện sự, cô ôm tâm lý may mắn ra thôn, chỉ là vừa tới khu dã quái đã bị những người chơi hắc bang phát hiện, quan sát một lát cảm thấy có thể bắt được cô, thế là liền mai phục trên đường An Kỳ về thôn, bắt cô ta giống như vừa tập kích cô vậy.
"Bọn mày bắt cô ấy đến chỗ nào?" Tiêu Vũ Hiết nghe đến đó thì nhướng mày, lực đạo trên tay cũng tăng lên, phá vỡ làn da trên mặt hắn, một vết máu xuôi theo lưỡi dao rơi xuống trên cát vàng nóng hổi, lập tức bốc hơi.
Thân thể hắn càng run rẩy nhiều hơn, đang lúc Tiêu Vũ Hiết chờ không nhịn được nữa thì một chùm châm nhỏ từ trên người một kẻ đang lăn lộn trên đất bỗng phóng tới cô. Cô thính tai nghe được âm thanh ám khí phát động, tay phải nắm lấy cái cổ của kẻ cô đang truy hỏi, vung hắn lên ngăn trước người mình, cát vàng trên góc áo hắn rì rào rơi xuống, ngăn trở toàn bộ chùm châm nhỏ. Một tiếng gào thét thống khổ vang lên, kẻ trên tay cô nhất thời không còn hô hấp.
Tiêu Vũ Hiết luôn xem trọng mạng nhỏ của mình, đương nhiên lúc nào cũng đề phòng tình huống này, cô lấy ra một cái phi đao phi thẳng vào cái cổ của kẻ đánh lén. Máu tươi thuận theo lưỡi dao trắng sáng liên tục không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ hạt cát vàng kim, một mùi máu tươi mới lan tràn ra, ba người khác đang không ngừng kêu rên trên cát bị dọa đến mức không dám lên tiếng, còn có một kẻ rò rỉ ra chất lỏng màu vàng khả nghi.
"Bọn mày bắt cô ấy tới chỗ nào?" Tiêu Vũ Hiết thả thi thể trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, so với huyết tinh đầy đất, quần áo của cô sạch sẽ giống như là người ngoài vừa mới xông tới, không hề có liên quan gì tới hết thảy những việc ở đây vậy.
Bọn hắn nơm nớp lo sợ phun ra một tọa độ. Ở lâu trong thôn Sa Mạc rồi nên chỉ một lát, cô đã đánh giá được tọa độ này ở ngoài thôn, nhưng cô không lập tức đến đó mà nhìn thoáng qua thời gian đếm ngược dưới avatar, còn có năm phút.
Năm phút chỉ đủ thời gian cô trở lại làng.
Tiêu Vũ Hiết khoác lên người áo choàng và mũ của mạo hiểm giả, che khuất ánh nắng rơi trên tóc, bước khỏi chỗ bừa bộn này mà không quay quay đầu lại.
Khi cô về thôn thì lập tức tới tiệm thuốc nhận một bình thuốc giải nóng miễn phí, tiêu trừ sạch buff dưới avatar, sau đó tới sân huấn luyện nói rõ ngọn nguồn với huấn luyện sư. Nhiệm vụ này xuất hiện đầu mối mới, bản thân nhiệm vụ không toát ra chi nhánh nhiệm vụ, nói rõ đây chỉ là NPC ủy thác chứ không phải trò chơi tự động tạo ra, gặp được tình huống mới, đương nhiên phải báo cáo một tiếng, thuận tiện xem có gì ban thưởng.
Nói đến cũng rất tàn khốc, vì một phần thưởng nhiệm vụ mà giết chết hai người sống sờ sờ, nhưng nếu bọn họ không chủ động đánh lén mình thì sao lại phải chết.
"Thì ra là thế." Huấn luyện sư thở dài, ánh mắt bà có chút đau thương: "Tính toán kỹ ra, cô vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, phần tưởng nhiệm vụ ta sẽ cho cô, nhưng ta có một nhiệm vụ mới, phải hoàn thành nhiệm vụ này thì có mới có thể cầm được sách kỹ năng, nếu cô từ chối nhiệm vụ này thì ta cũng sẽ cho cô một quyển sách kỹ năng."
Với người chơi, sách kỹ năng cũng phân chia đẳng cấp, càng cao cấp thì càng quý, Tiêu Vũ Hiết nghe vậy thì mở nội dung nhiệm vụ của mình, nhiệm vụ thứ nhất đã hoàn thành, ban thưởng là sách kỹ năng bình thường "Lăn lộn", nếu như tạm thời từ bỏ ban thưởng nhiệm vụ này, nhận nhiệm vụ thứ hai "Nghĩ cách cứu viện An Kỳ" thì có thể cầm tới một quyển sách kỹ năng cấp bốn – thuật định vị sinh vật.
Thuật định vị sinh vật: Vạch ra phương hướng sinh vật quen thuộc, đối với Tiêu Vũ Hiết đã quen thuộc với hầu hết sinh vật thì cái này có tác dụng hơn hiều so với "lăn lộn".
"Tôi chỉ có một người không cứu được cô ấy." Dù tâm động nhưng cô vẫn suy nghĩ lý trí về độ khả thi: "Tôi cần tìm đồng đội."
"Đương nhiên." Muốn mua thì mới cò kè mặc cả, huấn luyện sư gật đầu: "Ta sẽ cho phần thưởng nhiệm vụ mà đồng đội cô không thể từ chối được."
"Nguyện ý vì ngài cống hiến sức lực." Tiêu Vũ Hiết mỉm cười nói.
Sách kỹ năng cấp bốn mua một cái mạng, tại tận thế cũng được cho là đáng đồng tiền bát gạo, chỉ là, độ thiện cảm của An Kỳ và huấn luyện sư cao như vậy, Tiêu Vũ Hiết không khỏi hiếu kỳ cô ta đã làm như thế nào.