Đậu Chỉ Dung bị mang vào chính điện, vừa tiến vào liền nhìn thấy Trác Kinh Phàm ngồi ở ghế chủ tọa. Hai chân bởi vì quỳ một đêm, đầu gối sưng đỏ đau đớn, nếu không phải hai vị nữ quan nâng nàng, nàng đã không thể đứng. Trác Kinh Phàm thấy nàng bộ dạng run rẩy, suy yếu tất nhiên là không để cho nàng hành lễ, vả lại còn ban ghế ngồi. Đậu Chỉ Dung trong lòng thấp thỏm, nàng cũng cùng tuổi Tam Công chúa chỉ mới mười sáu tuổi đã gặp phải chuyện phụ thân tạo phản căn bản không biết nên làm cái gì bây giờ.
Trác Kinh Phàm trong lòng than thở một tiếng, Đậu Trạch thật sự là nghiệp chướng, chính mình tìm đường chết còn chưa đủ còn muốn liên lụy toàn bộ Hoài Vương phủ.
Trác Kinh Phàm sở dĩ để Đậu Chỉ Dung quỳ một đêm, thứ nhất là để cho người bên ngoài thấy Đậu Chỉ Dung có tâm ý đến thỉnh tội, thứ hai cũng muốn thử đối phương một chút xem việc mình tránh không gặp mặt tâm có sinh oán hận hay không. Dù sao Đậu Tuần cùng Phó Quyết giống nhau, Đậu Tuần về sau cũng sẽ thành người của Đậu Thuần, thì người bên cạnh Đậu Tuần cũng phải cẩn thận kiểm tra mới tốt. Cho nên Trác Kinh Phàm mới có thể quyết tâm để Đậu Chỉ Dung quỳ gối bên ngoài điện cả một đêm.
Mà lúc này thấy Đậu Chỉ Dung, Trác Kinh Phàm rất vừa lòng. Đậu Chỉ Dung tuy rằng một thân chật vật, hai chân khẳng định cũng đã hư nhuyễn vô lực, nhưng lưng như cũ rất thẳng tắp, trên mặt cùng trong ánh mắt cũng không có chút nào oán hận, thái độ ngữ khí đều là cung kính hữu lễ. Đối phương tuổi còn nhỏ mà có thể có biểu hiện như vậy xác thực rất tốt, dù Hoài Vương Đậu Trạch thực không đáng tin, nhưng con của hắn là được Hoài Vương phi giáo dục rất tốt.
"Công chúa không cần lo lắng, Hoàng thượng nếu đem ngươi cùng Thế tử ở lại trong cung, tất nhiên là có cân nhắc, ngươi nên thả lỏng tâm tư, đợi ý chỉ đi."
Trác Kinh Phàm cũng không có quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng nói.
"Dạ."
"Vì thế, ta cũng không tiện nói nhiều, ta chỉ có thể nói một câu cho ngươi, cho dù tước vị Thế tử cùng phong hào bị lấy lại, Thế tử vẫn là họ Đậu, lời này ngươi nghe hiểu không?"
Trác Kinh Phàm thấy Đậu Chỉ Dung trong ánh mắt không kềm chế kinh hoảng cùng lo lắng, hít một hơi thản nhiên nói.
"... Dạ, nghe hiểu."
Đậu Chỉ Dung hơi hơi ngẩn người, trong đầu nghĩ lại một lần lời nói của Trác Kinh Phàm, vẫn là có chút không dám tin tưởng, ý Công tử là ca ca có thể bảo trụ một mạng này sao? Lúc trước nàng cùng ca ca quyết quỳ bên ngoài điện thỉnh tội, trong lòng kỳ thật cũng không hi vọng gì. Dù sao phụ thân phạm lỗi lầm lớn, chính là tội tru di cửu tộc. Không ngờ hiện tại có thể nghe được Công tử nói câu này, Đậu Chỉ Dung cảm thấy việc quỳ một đêm không coi là cái gì, chỉ cần có thể bảo trụ mệnh ca ca có đem mạng nàng đánh đổi cũng không quan hệ.
Trác Kinh Phàm trấn an Đậu Chỉ Dung xong, liền lệnh người đem nàng về nghỉ ngơi, sau đó đi đến điện Lưỡng Nghi, muốn nhìn tình huống bên này. Trên đường đi nghe nói Đậu Tuần còn quỳ gối ở cửa điện Cam Lộ, Trác Kinh Phàm nhíu mày dừng bước lại, chuyển hướng về phía điện Cam Lộ, đứng xa xa nhìn chăm chú Đậu Tuần trong chốc lát, liền đi tới thư phòng điện Lưỡng Nghi."Đến rồi à, nghe nói ngươi đi gặp Đậu Tuần?"
Đậu Thuần vừa thấy được Trác Kinh Phàm, liền buông tấu chương trên tay, còn quét mắt nhìn Lữ Phúc một cái, để hắn mang theo người hầu hạ lui ra, lúc này mới mở miệng hỏi.
"Cũng không tính gặp, chỉ là nhìn từ rất xa."
Trác Kinh Phàm cười trả lời, đi đến trước án thư ngồi xuống, Đậu Thuần khi nghe xong nhíu mày
"Nhìn ra cái gì?"
"Hoài Vương Thế tử tính tình kiên nghị."
Trác Kinh Phàm vươn tay lấy một bản tấu chương, mở ra xem thản nhiên nói.
"Mới một ngày mà thôi, còn nhìn không ra đâu, bất quá tư chất cũng tốt. Quỳ liên tục cả đêm không động một chút, trên mặt cũng nhìn không ra tiều tụy chật vật, xem ra trước kia Hoài Vương phi không ít tôi luyện hắn."
Đậu Thuần không để ý động tác Trác Kinh Phàm, còn đem tấu chương đều đẩy qua cho Trác Kinh Phàm xem.
"Dù nói như thế nào tiểu thư Hạ gia thân thể yếu đuối, tất nhiên là không muốn con bà cũng yếu đuối. Phủ Hoài Vương dược liệu trân quý gì không có, Thái y trong cung lại nhiều như vậy, muốn điều dưỡng thân thể không phải dễ dàng sao?"
Trác Kinh Phàm buông tấu chương, thản nhiên nói.
"Cũng phải, ta còn nhớ rõ trước kia phụ hoàng đối với Hoài Vương phủ có nhiều ban ân, khi đó ta còn rất nghi hoặc, phụ hoàng cùng Hoài Vương tình cảm khẳng định không có tốt, nhưng lại đối với thê tử và con hắn rất nhiều chiếu cố, hiện tại nhớ tới, tám phần là bởi vì Hạ gia."
"Hạ gia trải qua một trận này khẳng định cần nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, biên giới Tây Bắc nên làm cái gì bây giờ? Nếu Hạ gia suy yếu những man tử quan ngoại sẽ rục rịch, chỉ sợ chúng thừa dịp mà thâm nhập."
Trác Kinh Phàm nhíu nhíu mày, hơi có chút sầu lo.
"Hạ gia ở Tây Bắc chinh chiến lâu như vậy, thực lực không thể khinh thường, vả lại lúc này ta tính toán đưa Phó Quyết cùng Hạ gia đồng thời về Tây Bắc."
Đậu Thuần trầm ngâm trong chốc lát, đem tính toán nói ra.
"Đưa Phó Quyết đi theo Hạ gia về Tây Bắc?"
Trác Kinh Phàm ngẩn người, Phó Quyết nếu cùng Hạ gia về Tây Bắc, kinh đô này thì làm như thế nào? Lúc trước để Phó Quyết cưới Công chúa, không phải chính là vì để cho đối phương tại kinh đô âm thầm làm việc sao?
"Không thể để hắn tự nhiên đi, đất phong của Đậu Uyển là vùng phụ cận Tây Bắc, Phò mã mang theo Công chúa đến đất phong cũng là hợp tình đi."
Đậu Thuần dùng ngón tay gõ gõ nhẹ trên mặt bàn, híp mắt nói.
"Ngài muốn cho Đậu Uyển cũng cùng đi?"
Trác Kinh Phàm có chút kinh ngạc, Đậu Thuần gật gật đầu,
"Thuận tiện thử xem năng lực của Đậu Uyển, trong cung và ngoài cung hoàn toàn bất đồng, Đậu Uyển trong cung có thể thích ứng tốt đến như vậy, không có nghĩa là ra cung gặp chuyện gì cũng có thể xử lý tốt.""Cũng tốt, dù sao Phó Quyết sau này chính là tâm phúc của ngài, nếu là Đậu Uyển bên kia sai lầm, đối với ngài cùng Phó Quyết đều thực bất lợi."
Trác Kinh Phàm gật gật đầu, biết Đậu Thuần đây là cho Đậu Uyển một cơ hội, nếu Đậu Uyển làm tốt, bằng thông minh cơ trí của nàng có thể được tín nhiệm cùng sủng ái của Phó Quyết.
Dù sao tuy rằng chỉ hôn, nhưng Hoàng thượng cũng không có thể can thiệp tình cảm của Phó Quyết cùng Đậu Uyển. Tuy biết Phó Quyết muốn tỏ ra trung tâm mới cưới Đậu Uyển, nhưng Hoàng thượng cũng không đến mức mở trừng trừng mắt nhìn muội muội của mình sống cô quả. Bởi vậy tính toán cho bọn họ có cơ hội gần gũi, thứ nhất là có thể thử xem Đậu Uyển sâu cạn ra sao, thứ hai cũng làm cho đôi vợ chồng son xúc tiến tình cảm. Điều này cũng có thể nói là Đậu Thuần đối với muội muội thật trân trọng và quan tâm.
"Phải rồi, đại quân còn bao lâu sẽ tới kinh đô?"
Trác Kinh Phàm tạm thời buông xuống chuyện Phó Quyết cùng Đậu Uyển, hỏi vị trí cùng tốc độ hành quân của đại quân hiện tại.
"Phó Quyết áp giải Hoài Vương đi trước, Hạ Tranh dẫn đại quân ở phía sau."
Đậu Thuần rút ra một mật báo, đưa cho Trác Kinh Phàm.
"Trước đây ta nghe ngài đề cập qua một lần về việc Hoài Vương có di chiếu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Trác Kinh Phàm một bên xem mật báo, một bên hỏi.
"Đây là phụ hoàng trước khi lâm chung nói cho ta biết, đó cũng là nguyên nhân nhiều năm như vậy chưa động vào Hoài Vương. Nghe phụ hoàng nói lúc trước Hoàng Tổ phụ cực kỳ sủng ái Hoài Vương, nếu không phải trong triều nhiều áp lực, Hoàng Tổ phụ đã phế hậu lập Hoài Vương làm Thái tử."
Đậu Thuần giọng cực nhỏ nói.
"Sau đó thì sao?"
Trác Kinh Phàm nhíu mày, một đoạn lịch sử này của Đại Chu triều sách sử chỉ ghi qua loa, hiện giờ nghe Đậu Thuần nói đến cũng không khó tưởng tượng lúc ấy Tiên hoàng gian nan cỡ nào. Bất quá căn bản chỉ nghe nói có di chiếu cũng không có ai thấy, nên cũng không biết thực sự di chiếu có hay không.
"Phụ hoàng nói Hoài Vương ỷ vào di chiếu mới dám gây sóng gió."
Đậu Thuần hít một hơi, Trác Kinh Phàm lại không để bụng,
"Có di chiếu sao lúc trước Hoài Vương có ý đồ ám sát ngài, lúc này đây lại cùng Tần Sở tạo phản, có thêm mấy bản di chiếu cũng cứu không được mạng của hắn!"
"Ta cũng không nghĩ tới, Hoài Vương có thể đem chính mình làm tới nông nỗi như thế."
Nhắc tới cái này, Đậu Thuần cũng không lời gì để nói. Theo lý mà nói Đậu Trạch tuy rằng vô duyên ngôi vị hoàng đế, nhưng hắn có di chiếu có thể sống thuận buồm xuôi gió. Dù sao hắn chỉ cần không phải phạm sai lầm lớn, Tiên hoàng căn bản không làm gì được với hắn. Mà sau khi Tiên hoàng đi, hắn càng có thể lợi dụng di chiếu, tiếp tục áp lực Đậu Thuần, nhưng hắn là đem cục diện có lợi đối với mình xoay chuyển thành bất lợi.
"Hiện giờ hắn không đưa ra di chiếu càng tốt đối với chúng ta, vừa lúc lợi dụng di chiếu bảo vệ Đậu Tuần cùng Đậu Chỉ Dung, để các thần tử không có nói gì được. "Trác Kinh Phàm nhất thời nghĩ được một biện pháp vẹn toàn đôi bên.
"Ngươi cùng ta nghĩ giống nhau, ta cũng muốn dùng di chiếu kia bảo vệ Thế tử cùng Công chúa."
Đậu Thuần cười cười, cảm thấy hắn cùng Phàm Phàm thật là ăn ý, hai người ý tưởng thường xuyên trùng hợp. Có rất nhiều thời điểm căn bản không cần nhiều lời vẫn có thể hiểu ý đối phương, cảm giác như thế thật sự là không tồi.
Trác Kinh Phàm thấy Đậu Thuần cười có chút gian, mí mắt giật giật, đang muốn tìm cớ rời khỏi thư phòng, Đậu Thuần đã đứng dậy, bước nhanh qua án thư vươn tay về phía mình. Trác Kinh Phàm bị Đậu Thuần kéo một phác, nhất thời bị đối phương áp xuống mặt đất. Dù cho dưới sàn lót một tầng thảm mềm mại không gây đau đớn nhưng hành động như thế của Đậu Thuần cũng khiến đối phương kinh sợ.
"Phàm Phàm... Phàm Phàm..."
Đậu Thuần cọ cọ lung tung trên người Trác Kinh Phàm, trong miệng không ngừng gọi tên đối phương. Trác Kinh Phàm bị hắn cọ có chút như nhũn ra, nhưng không quên thấp giọng quát:
"Ngài làm sao thế?! Ban ngày ban mặt, hơn nữa nơi này là thư phòng!"
"Phàm Phàm, có ngươi thật là tốt."
Đậu Thuần căn bản không quản Trác Kinh Phàm đẩy mình ra, càng cọ trong lòng càng bốc hỏa, cuối cùng hắn nắm tay đối phương lôi kéo đối phương vội vã vào phòng trong. Phòng trong có một cái giường, Đậu Thuần đem Trác Kinh Phàm nằm trên giường, hai tay kéo vạt áo đối phương, đôi môi càng quét hôn lung tung trên mặt đối phương.
"Ngài hôm nay là làm sao vậy?"
Trác Kinh Phàm bị hắn biến thành có chút chật vật, vừa muốn đẩy hắn ra lại có chút luyến tiếc, nhưng lúc này là ban ngày ban mặt lại lăn trên giường, thật là không có chút thể thống.
"Trong lòng ta rất vui."
Đậu Thuần ghé vào trên người Trác Kinh Phàm thầm thì, một chút cũng không còn vẻ uy nghiêm đứng đắn ngày thường trước mặt quần thần. Trác Kinh Phàm có chút buồn cười nhìn đối phương có hành động xấu xa, trong lòng quả thật bởi vì Đậu Thuần thân cận mà vui vẻ. Đậu Thuần sau khi đăng cơ thái độ của hắn không có thay đổi, so với trước càng thêm tín nhiệm mình, điều này làm cho Trác Kinh Phàm vốn là mềm lòng càng không thể chống cự.
"Vui cái gì?"
"Ta cùng Phàm Phàm tâm linh tương thông."
Đậu Thuần cười tủm tỉm nói, động tác mặc dù có chút xấu xa, nhưng ánh mắt của hắn vô cùng đứng đắn và chân thành.
"Mỗi lần đều dùng chiêu này!"
Trác Kinh Phàm oán hận nói, mỗi khi Đậu Thuần muốn làm chuyện đó, liền dùng cách lấy lòng, nói những lời ngọt lịm này làm cho lòng người ta tê dại, khiến cho người ta muốn nói "Không" lại nói không nên lời. Nếu mình còn không đáp ứng, kế tiếp Đậu Thuần khẳng định liền dùng cách hôn.
"Phàm Phàm là tốt nhất."
Đậu Thuần cười cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn Trác Kinh Phàm. Hắn nói thật, ở trong lòng hắn căn bản không có ai so sánh được Trác Kinh Phàm. Khi hắn cần được bảo vệ là Trác Kinh Phàm che chở hắn, khi hai người còn đang thăm dò nhau Trác Kinh Phàm luôn giúp đỡ chỉ dẫn hắn, Trác Kinh Phàm cho hắn những kí ức tốt đẹp nhất.Trác Kinh Phàm nhìn thấu ý tưởng đối phương, trong lòng cũng một mảnh dào dạt. Khi Đậu Thuần giả ngốc cuộc sống của hai người cũng rất vui vẻ, cho dù hiện tại nhớ tới cũng có chút tưởng niệm. Đậu Thuần tất nhiên là nhìn thấu tâm tư của Trác Kinh Phàm, cho nên khi hai người ở chung, có đôi khi Đậu Thuần lén lút hôn đối phương, cũng làm một số cử chỉ nhỏ thân mật, lâu dần đã thành thói quen.
Đối với Đậu Thuần mà nói, người mình yêu ở trước mặt đùa giỡn một chút cũng không phải cái gì xấu, hà tất phải làm bộ dáng uy nghiêm gì. Hắn không biết được vợ chồng khác ở chung như thế nào, hắn tất nhiên xem Phàm Phàm là lớn nhất, Phàm Phàm nói cái gì cũng đều đúng. Vả lại hắn cũng vui vẻ sủng ái Phàm Phàm, chăm sóc Phàm Phàm. Bởi vì Phàm Phàm rất có chừng mực, chưa bao giờ được sủng mà kiêu, cho nên hắn càng muốn đem thứ tốt nhất đến trước mặt đối phương, cho nên mới hứa với đối phương cùng chung sức cai trị giang sơn. Dù sao không có Phàm Phàm, hắn sẽ thành người cô đơn, cho dù ngồi ở ngôi vị Hoàng đế, khẳng định cũng sẽ cảm thấy cô tịch cùng không thú vị.
Bởi vì Đậu Thuần phi thường chú ý thân thể Trác Kinh Phàm, cho nên hắn luôn mang theo thuốc mỡ, thuốc trị thương phòng hờ bất cứ tình huống nào. Hơn nữa từ lần đầu tiên, Trác Kinh Phàm được chăm sóc kỹ, cũng trải qua kinh nghiệm, bởi vậy hai người ở trên giường càng ngày càng thành thạo.
Đậu Thuần vẫn luôn bị thân thể Trác Kinh Phàm mê hoặc, nhưng hắn cũng không dám quá mức phóng túng, lần này cũng không ngoại lệ. Đậu Thuần ôn nhu đem Trác Kinh Phàm ăn hai lần, rồi ôm Trác Kinh Phàm, hai người tựa vào nhau đồng thời nhẹ thở dốc, hai tay của hắn nhẹ nhàng xoa phần eo đối phương.
"Mệt phải không?"
Đậu Thuần âu yếm hỏi, ánh mắt ôn nhu cùng thâm tình. Trác Kinh Phàm liếc mắt nhìn hắn, đem mặt chôn ở trong ngực đối phương. Không cần biết nhìn bao nhiêu lần, ánh mắt Đậu Thuần luôn như bể sâu có thể dìm chết người đối diện. Bởi vậy mỗi một lần Đậu Thuần thâm tình nhìn mình, Trác Kinh Phàm sẽ xấu hổ cố tình lãng tránh.
"Phải."
Tựa vào ngực Đậu Thuần nhẹ nhàng lên tiếng, đồng thời ở trong lòng Thái tử thầm nghĩ, mình có nên thẳng thắn với Đậu Thuần không? Nhưng lai lịch của mình như thế này, nếu thẳng thắn nói với Đậu Thuần vậy hắn xem mình như yêu nghiệt thì làm sao bây giờ? Chỉ cần vừa nghĩ tới Đậu Thuần có khả năng kinh hoàng, dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình, khiến cho dũng khí của Thái tử biến mất hầu như không còn.
Nhưng nếu vẫn luôn gạt Đậu Thuần, đối với Đậu Thuần là không công bằng? Thái tử không tin Đậu Thuần nhìn không ra sự thay đổi cùng khác thường của Trác Kinh Phàm, nhưng Đậu Thuần cái gì cũng không có hỏi, điều này làm cho trong lòng Thái tử luôn có chút chột dạ cùng áy náy, càng nghĩ càng phiền, không khỏi thở ra một hơi. Một luồng khí nóng phà lên ngực làm Đậu Thuần cả người run rẩy, thật sự là hận không thể đem đối phương áp đảo làm thêm một lần.
"Đang êm đẹp, vì cái gì thở dài?"
Đậu Thuần âm thầm hút một hơi, áp chế lửa nóng trong lòng, vươn tay nhẹ nhàng vỗ về những sợi tóc Trác Kinh Phàm."Không có gì, chỉ là có những chuyện này nọ làm cho phiền lòng."
Trác Kinh Phàm trầm mặc một hồi, thản nhiên nói. Đậu Thuần sau khi nghe xong trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, bất quá lập tức trấn tỉnh. Không sao, Phàm Phàm một ngày nào đó sẽ tự nói với mình, hắn cũng không tin thành tâm cùng nghị lực của hắn lại không đả động được Phàm Phàm...
Khi đại quân còn ở phía sau, Phó Quyết cùng Tả Kim Ngô vệ áp giải Hoài Vương Đậu Trạch về tới kinh đô. Bọn họ không làm kinh động bất luận kẻ nào, Đậu Thuần an bài họ âm thầm vào cung. Đậu Trạch bị bí mật đem vào Đại Lý tự, còn Phó Quyết đến điện Cam Lộ yết kiến Đậu Thuần.
Đậu Thuần làm việc lần này tất nhiên là tránh tiếp xúc Cấm quân trong cung. Từ khi Trác Kinh Phàm phát hiện Mục Hiên khả nghi, Đậu Thuần liền phái không ít người âm thầm điều tra, khiến cho Đậu Thuần tất nhiên là càng thêm phòng bị đối phương.
Phó Quyết phải qua một phen cải trang được Hữu Phúc mang theo vào điện Cam Lộ. Hắn vừa tiến vào thiên điện, liền phát hiện trong điện không chỉ có Hoàng thượng, còn có vị khiến cho các quan trong triều có rất nhiều tranh luận, Trác Công tử.
Phó Quyết nhanh chóng hướng hai người hành lễ thỉnh an. Hoàng thượng miễn lễ lại ban ghế ngồi, Phó Quyết ngồi xuống xong, lúc này mới trộm liếc nhìn Trác Công tử một cái. Trác Công tử còn chưa trưởng thành hoàn toàn, thoạt nhìn còn mang theo một vẻ ngây ngô, bất quá so với ba năm trước đã ra dáng rất nhiều, cũng phong thái tuấn lãng. Vả lại hắn ngồi ở bên người Hoàng thượng đúng là không chút nào rụt rè, quanh thân tản ra một cỗ ung dung đầy khí chất, cùng Hoàng thượng kiên cường uy nghiêm khí thế, lại có vẻ vô cùng hài hoà.
Phó Quyết trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, chính mình mới vừa rồi trong đầu đúng là hiện lên ý nghĩ "Trời sinh một đôi", hắn nhanh chóng rũ mi mắt, kiềm chế suy nghĩ trong đầu.
"Phó Quyết, lần này ngươi lập công lớn, không chỉ giết Tần Sở hai Vương, còn bắt sống Hoài Vương, thật sự là vất vả."
Đậu Thuần ngồi ở ghế thượng vị, thản nhiên nói.
"Đội ơn Hoàng thượng tán thưởng, vi thần thực không dám nhận, vi thần chính là tài hèn sức kém. Bình được phản loạn là nhờ có quân Hạ gia tương trợ, công lao to lớn ấy của Hạ đại tướng quân, mới để cho vi thần may mắn trở về phục mệnh."
Phó Quyết vội vàng cung kính đáp.
"Ngươi không cần khiêm tốn, lần này bình loạn ngươi cùng Hạ gia đều có công, trẫm sẽ không bạc đãi các ngươi."
Đậu Thuần khoát tay, ôn hòa nói, dừng một chút, tiếp nói:
"Ngươi chắc nghe nói trẫm đã thay ngươi tứ hôn, ngươi sau khi trở về cũng không cần vội vã vào triều, trước tiên ở trong nhà tĩnh dưỡng một thời gian."
"Dạ, vi thần tuân chỉ."
Phó Quyết tất nhiên là biết Hoàng thượng đã đem Tứ Công chúa gả cho hắn, hắn trước khi xuất chinh đã được Hoàng thượng ám chỉ, lúc này trong lòng hắn bình tĩnh vô cùng. Hắn nếu lựa chọn đi theo Hoàng thượng, tự nhiên là dựa theo tâm ý của ngài rồi, dù hôm nay ngài đem một nam tử chỉ hôn cho hắn, hắn cũng sẽ không một chút suy nghĩ mà ưng thuận.
"Phó Quyết, Tứ Công chúa là Hoàng thượng cùng ta thay ngươi chọn lựa, mong rằng ngươi sau này đối xử tử tế với nàng mới được."
Trác Kinh Phàm nhìn không ra suy nghĩ của Phó Quyết, bất quá cho dù Phó Quyết trong lòng bất mãn cũng không dám lộ ra trên mặt, bởi vậy cũng không quản đối phương có ý tưởng gì, thẳng thắn mở miệng nói.
"Dạ, vi thần đã rõ."
Phó Quyết ngược lại không nghĩ tới, Trác Công tử lại có thể mở miệng khi chưa cho phép, vả lại Hoàng thượng hình như đối với việc này cũng là ngầm đồng ý, xem ra Trác Công tử quả thực như lời đồn đãi rất được sủng ái. Còn nữa Trác Công tử cố ý nhắc tới Tứ Công chúa, xem ra Tứ Công chúa rất được Trác Công tử coi trọng, bởi vậy Phó Quyết rất nhanh trong lòng cân nhắc nên dùng loại thái độ nào đối đãi với Tứ Công chúa.
Đậu Thuần lại hỏi một ít chi tiết về bình loạn, liền cho Phó Quyết lui. Phó Quyết sau khi rời đi, Đậu Thuần lúc này mới quay đầu nhìn Trác Kinh Phàm,
"Ngươi cảm thấy như thế nào?"
"Hiện nay còn đoán không ra, để hắn gặp Tứ Công chúa xong mới biết được."
"Cũng đúng, hắn dù đối với việc chỉ hôn có bất mãn, cũng sẽ giả bộ một bộ vô cùng vui vẻ."
Trác Kinh Phàm biết đối phương đang nói Phó gia, hắn nhớ tới Phó gia làm bộ làm tịch, trong lòng cũng thở dài một tiếng.
"Phó Thái phó thân thể thế nào rồi?"
Trác Kinh Phàm thấp giọng nhắc tới Phó Thái phó.
"Trước mắt vẫn ổn, không biết vào đông sẽ như thế nào, Thái phó trên người có bệnh cũ, sợ là cũng sống không được bao lâu. Trước giờ Thái phó xem nhẹ bệnh tình, để Phó Quyết mau chóng thành thân mới được."
Đậu Thuần biết ý tứ Trác Kinh Phàm, nếu Thái phó ra đi, Phó Quyết tất nhiên muốn giữ đạo hiếu, đến lúc đó phải chờ ba năm, chỉ sợ xảy ra cái gì sai lầm.
"Chỉ là quốc tang chưa qua, cũng không biết Thái phó chờ được không."
Trác Kinh Phàm thở dài một tiếng, Đậu Thuần nghe vậy cũng buồn rầu.
"Ta sẽ cho người nhìn chằm chằm Phó gia."
Đậu Thuần gật gật đầu, hắn sẽ lệnh Thái y viện cho Thái y sẵn sàng chăm sóc Phó Thái phó, bất kể như thế nào, đều phải để Phó Thái phó sống qua hôn lễ của Phó Quyết mới được.