Trác Kinh Phàm xuất hiện, Tam Vông chúa liền thu hồi thần sắc kiêu căng nhưng trong lòng còn oán khí, bởi vậy trên mặt biểu tình có vẻ có chút cứng ngắc. Trác Kinh Phàm cũng không để ý tới, đơn giản răn dạy vài câu liền đem bọn người Tam Công chúa đuổi đi.
Đợi cho tẩm điện chỉ còn Trác Kinh Phàm cùng Đậu Uyển, Đậu Uyển miễn cưỡng cười,
"Công tử hôm nay sao đến đây?"
Nàng cùng Trác Kinh Phàm thường ngày cũng không có qua lại, vả lại Trác Kinh Phàm cũng không đi lại ở hậu cung, cho nên hôm nay người này đến Phượng Dương các, xác thực làm Đậu Uyển cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Hôm nay thời tiết không tồi, cùng ta đến hoa viên một chút."
Trác Kinh Phàm cười cười, không trả lời, mang theo Đậu Uyển hướng tới ngự hoa viên. Đến hoa viên, Trác Kinh Phàm chọn một tiểu đình xung quanh trống trải, lệnh cung nữ mang trà bánh đến, rồi đem các nàng cho lui ra.
Trong đình, Trác Kinh Phàm cùng Đậu Uyển ngồi đối diện. Đậu Uyển câu nệ cung kính mà cúi đầu, tuy nói Trác Kinh Phàm thân phận trên danh nghĩa là "Chị dâu", nhưng Trác Kinh Phàm là một nam tử, nàng là một nử tử cùng nam tử ở một mình cùng một chỗ, trong lòng lo lắng đề phòng, còn có chút không được tự nhiên, bởi vậy có vẻ bất an.
"Ngươi không cần khẩn trương, ta hôm nay đến, kỳ thật là ý của Hoàng thượng."
Trác Kinh Phàm đem chén trà để trước mặt Đậu Uyển, ngữ khí ôn hòa nói.
"... Là vì hôn sự sao?"
Đậu Uyển phản ứng cũng thực nhanh, trầm mặc một lúc rồi chớp mắt nhẹ giọng hỏi.
"Phải, Hoàng thượng đem ngươi chỉ hôn cho Phó công tử là có dụng ý của ngài. Mặc kệ dụng ý ra sao cũng đã phải đắn đo Phó gia có tốt với ngươi, nói như thế nào Hoàng thượng cũng là hoàng huynh của ngươi, ngài cũng hy vọng ngươi tốt."
Trác Kinh Phàm đem việc tứ hôn đơn giản giải thích một lần. Nguyên nhân thực sự Đậu Thuần đem Tứ Công chúa ban hôn Phó gia Trác Kinh Phàm không thể nói rõ, nhưng có thể khuyên bảo Tứ Công chúa. Dù sao Đậu Thuần là muốn trọng dụng Phó Quyết, như vậy phu nhân của Phó Quyết cũng phải cẩn thận lựa chọn.
Thời gian đó tới nay, Trác Kinh Phàm luôn âm thầm quan sát các Công chúa về phẩm hạnh, ngôn hành, cử chỉ, sau đó cùng Đậu Thuần thảo luận mấy lần, mới chọn ra Tứ Công chúa để chỉ hôn. Dù sao Hoàng thượng muốn Phó Quyết che dấu thân phận, thì Phò mã là lựa chọn tốt nhất, đợi cho Phó Quyết thành Phò mã đại thần trong triều đối với hắn, đối với Phó gia đều sẽ phớt lờ.
Những thứ này là Trác Kinh Phàm cùng Đậu Thuần trong âm thầm tính toán. Bên ngoài việc Tứ Công chúa gả vào Phó gia, thoạt nhìn là muốn chặt đứt tiền đồ Phó gia, cho nên Trác Kinh Phàm hôm nay đến cũng là vì khuyên Tứ Công chúa. Dù sao Tứ Công chúa thông minh khẳng định cũng biết thân phận của nàng đối với Phó gia mà nói là củ khoai lang phỏng tay ném không được. Bởi vậy phải để Tứ Công chúa trong lòng không có oán khí, nếu không ngày sau Tứ Công chúa khó ở bên người Phó Quyết, mà đối với Đậu Thuần chính là phiền toái.Đậu Uyển nghe Trác Kinh Phàm giải thích như vậy, trong lòng quả thật thấy tốt lên một chút. Nàng cũng biết đối phương không có nói toàn bộ, nhưng nàng biết rõ thân phận của mình, không cho nàng biết nàng cũng sẽ không cố đi tìm hiểu. Hôm nay Hoàng thượng có thể để Trác Công tử đến nói chuyện này với nàng cũng đã quá đủ rồi. Đã có Hoàng thượng cam đoan, Đậu Uyển cũng yên lòng, ngoan ngoãn đợi tại tẩm điện chờ gả đi.
Qua mấy ngày, một thánh chỉ cũng được đưa đến tẩm điện Tam Công chúa. Tam Công chúa chỉ hôn cho nhị công tử nhà một quan văn.
Tam Công chúa tiếp thánh chỉ, mới biết mình bị chỉ hôn cho nhị công tử nhà Lại Bộ Thị Lang. Nàng nhận thánh chỉ ánh mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm, lại cố nén giận tạ ơn. Đợi cho nội thị truyền chỉ rời đi xong, Tam Công chúa Đậu Kỳ hận không thể đem thánh chỉ làm hỏng. Lại Bộ Thị Lang sao? Một quan văn tứ phẩm nhỏ bé mà cũng có thể cưới Công chúa sao? Hoàng thượng quá đề cao đối phương rồi? Hay là Hoàng thượng muốn làm nhục mình?
Đậu Kỳ oán hận phái người đi điều tra nhà Lại Bộ Thị Lang. Lại Bộ Thị Lang là quan tứ phẩm, nhị công tử là cử nhân, điều này làm cho Đậu Kỳ cũng giảm bớt giận. Nhưng Đậu Uyển lại gả cho Phó gia, Đậu Kỳ chỉ gả cho nhà Lại Bộ Thị Lang so về gia thế tất nhiên là không hài lòng. Nhưng nàng cũng biết, thánh chỉ đã hạ, nàng không muốn gả, cũng phải gả.
Trong cung lập tức có hai Công chúa phải xuất giá, Tông Chính Tự cùng Lễ Bộ tất nhiên là bận rộn. May mà Tứ Công chúa phải đợi cho Phó Quyết ban sư hồi triều xong, Khâm Thiên giám mới chọn ra ngày hoàng đạo, trước mắt bọn họ bận rộn là vì hôn lễ Tam Công chúa. Công chúa lớn nhất hiện nay phải xuất giá, đầu tiên phải chuẩn bị là phủ Công chúa, Tự khanh của Tông Chính tự cùng Thượng thư của Lễ bộ cầm một dư đồ ( bản đồnhàđất ) kinh đô đi diện kiến Hoàng thượng.
Đậu Thuần cũng biết tâm tư của họ, mở dư đồ ra không có nói hai lời, trực tiếp chỉ một tòa phủ đệ, thản nhiên nói:
"Nơi này vốn là phủ đệ của Phượng Dương Đại Công chúa, Đại Công chúa đi rồi không người cư trú. Các ngươi phái vài người xem qua nếu là thích hợp, cũng không cần phí nhiều công xây dựng một tòa phủ đệ mới."
Hai người nhìn nhau, trong lòng có chút nghi hoặc. Bọn họ lui ra xong, Trác Kinh Phàm từ trong đi ra,
"Chỉ sợ Đậu Kỳ biết được, sẽ làm ầm ĩ."
"Tùy nàng đi, nàng càng náo loạn càng dễ dàng lộ ra sơ hở."
Đậu Thuần khoát tay, cầm lấy một tấu chương, tiếp tục nói:
"Ngày xưa nhìn nàng hiền lương dịu dàng, không ngờ chỉ bị Tô Thái nữ đánh một lần, liền lộ ra vài phần nôn nóng kiêu căng, hay đây là tính tình thực sự của nàng."
"Khó nói, ngày đó ở chỗ Tứ Công chúa mặc dù thấy nàng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng đôi mắt thâm trầm, không có khinh cuồng, hay cũng là cố ý làm để người bên ngoài nhìn."
Trác Kinh Phàm đi đến tràng kỷ nâng vạt áo ngồi xuống.
"Ngươi cùng Uyển nhi nói rồi?"Đậu Thuần phê một tấu chương xong mới ngẩng đầu lên hỏi.
"Dạ, Uyển nhi là một người thông minh, sau khi nghe xong trên mặt ưu sầu giảm đi không ít, ta xem ra nàng còn có nghi vấn, bất quá nàng thực biết điều, cái gì cũng đều không có hỏi."
Trác Kinh Phàm gật đầu, trong giọng nói có chút tán thưởng cùng vừa lòng Tứ Công chúa.
"Vậy thì tốt, Phó Quyết có tài năng, ta sau này tất nhiên là muốn trọng dụng hắn, nhưng lại không thể để cho hắn cột cùng Phó gia. Ta cũng không có thể để hắn bên ngoài chịu ủy khuất như vậy. Ta cũng nên lo lắng hôn sự của hắn, chỉ sợ hắn không cam tâm phục vụ cho ta."
Đậu Thuần hít một hơi, bất đắc dĩ nói.
"Tứ Công chúa là người tốt nhất, dù sao thân phận của nàng cùng địa vị đều phải dựa vào ngài ban cho. Vả lại ngài cùng nàng lại có quan hệ huyết thống, không sợ sau này bị người khác nói vài câu liền phản bội ngài. Có nàng bên cạnh kềm chế Phó Quyết cũng sẽ không sợ ngày sau Phó Quyết có dị tâm."
Đậu Thuần sau khi nghe xong không có lên tiếng, hắn cùng Trác Kinh Phàm lúc trước thảo luận qua, nhưng bọn họ tính toán dù có tốt, nhưng cũng sợ "Nhân tâm khó dò".
Trác Kinh Phàm cùng Đậu Thuần tính toán chu toàn như vậy, Tam Công chúa tất nhiên là không ngồi yên. Nàng từ khi được tứ hôn liền làm ra một bộ oán hận, mấy ngày liền không ngừng phát giận, đem chúng cung nhân hành hạ thật thảm. Bởi vậy những người bên cạnh hầu hạ nàng đều ước gì cách nàng càng xa càng tốt. Khi nàng cho các cung nhân lui ra hết, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, trên mặt đã không còn oán hận cùng phẫn nộ, chỉ còn lại vẻ bình tĩnh cùng trấn định.
Bởi vì cung nhân được nàng tha mạng, không dám tới gần tẩm điện, bởi vậy Tam Công chúa thực thuận lợi từ trong phòng ngủ đi ra ngoài. Tam Công chúa khoác một cái áo choàng màu đen, đi trong bóng đêm chậm rãi đến cửa hông phía tây Phượng Dương các.
Đi ra từ cửa phụ, những thủ vệ nội thị canh giữ đã không thấy bóng dáng. Tam Công chúa biết đây là có sắp xếp bởi vậy nàng yên tâm đi hướng điện Lâm Hồ. Dọc theo đường đi cũng không có thị vệ tuần tra, Tam công chúa thuận lợi nhanh chóng đã đến điện Lâm Hồ.
Vừa tiến vào điện Lâm Hồ, Tam Công chúa liền thấy người đợi mình, nàng bước nhanh tiến lên, đi đến bên cạnh người nọ, hành lễ
"Tham kiến Tướng quân, Tướng quân vạn phúc."
Người nọ xoay người lại, dưới ánh trăng mờ chiếu vào khuôn người nọ, rõ ràng là Đại Tướng quân Vũ Lâm quân, Mục Hiên.
"Công chúa không cần đa lễ."
Mục Hiên nói như thế nhưng vẫn thản nhiên tiếp nhận hành lễ của Tam công chúa.
"Tướng quân, Hoàng thượng đã chỉ hôn, đem ta gả cho nhị công tử nhà Lại Bộ Thị Lang."
"Ta biết."
"Nên làm cái gì bây giờ? Vốn tưởng rằng sẽ đem ta gả vào Phó gia, nhưng Hoàng thượng lại chọn Đậu Uyển, nếu không thể vào Phó gia sẽ phá hủy đại sự của tướng quân hay không?"Đậu Kỳ trên mặt hiện lên vẻ lo sợ không yên, ấp úng hỏi.
"Ngươi yên tâm, nhà Lại Bộ Thị Lang không có vấn đề, ta không tiện nhiều lời, ngày sau ngươi sẽ biết được."
Mục Hiên thấy Tam Công chúa dáng vẻ khẩn trương lên tiếng nhẹ nhàng trấn an.
"Còn có một chuyện, ta lần trước mượn cơ hội dò xét Hoàn Lăng các không có nhìn thấy Bạch Cập, chỉ thấy Tô Thái nữ."
Tam Công chúa nhỏ giọng nói.
"Không sao, trong Hoàn Lăng các có hay không Bạch Cập không quan trọng, chỉ cần có Lý Tiệp dư là được."
Mục Hiên khoát tay, không để ý lắm. Tam Công chúa nghe xong trong lòng giật thót một một cái. Ngày đó kỳ thật là nàng tự ra chủ ý, nàng vốn tưởng rằng có thể lập công, không ngờ mình bị thương mà Mục Hiên căn bản không thèm để ý.
Hai người còn nói trong chốc lát, Mục Hiên liền để Tam Công chúa trở về. Hắn còn ở lại trong chốc lát, ngẩn người nhìn nơi lần đầu tiên gặp Mục Tài nhân, trước mắt hắn như phảng phất thân ảnh nhẹ nhàng uyển chuyển dưới ánh trăng....
Tam Công chúa cùng Mục Hiên tiếp xúc, rất nhanh Trác Kinh Phàm đã nhận được mật báo. Trác Kinh Phàm tất nhiên là nhanh chóng báo cho Đậu Thuần. Đậu Thuần trước không nghĩ tới, bởi vậy có vẻ có chút kinh ngạc.
"Xem ra Tam Công chúa có khả năng biết thân thế của mình."
"Mục Hiên rốt cuộc có thân phận gì? Tam Công chúa tình nguyện bỏ qua thân phận Công chúa mà ở bên cạnh hắn chịu sai khiến? Nếu thân thế của Tam Công chúa bị vạch trần, nàng chỉ có một con đường chết."
Đậu Thuần nói câu này, làm Trác Kinh Phàm ngẩn người. Đúng vậy, Tam Công chúa nên biết, nếu chuyện nàng không là con của Tiên hoàng bị người khác phát hiện, nàng sẽ không được tốt, sao nàng còn cùng Mục Hiên liên hệ? Trừ phi Mục Hiên thân phận không bình thường, mới khiến Tam Công chúa tình nguyện bỏ qua thân phận Trưởng Công chúa, cùng Mục Hiên đồng mưu làm đại sự.
"Vì thế việc điều tra rõ Mục Hiên là điều cấp bách."
Trác Kinh Phàm trầm giọng nói, Đậu Thuần gật gật đầu, lập tức triệu Lữ Phúc cùng Hữu Phúc dặn dò vài câu...
Lại nói về việc sau khi Tần Vương bị chém giết, phản quân bị hạ sĩ khí một cách thê thảm. Hạ Tranh cùng Phó Quyết lại mang binh tiếp tục hướng Sở Vương cùng Hoài Vương tấn công.
Sở Vương cùng Hoài Vương vốn vui mừng bởi vì Tần Vương chết trận, nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện tinh thần phản quân bị đả kích lớn. Dù sao ngay từ đầu, Tần Vương chính là người trước đứng ra khởi xướng cuộc phản loạn này, bởi vậy đối với phản quân mà nói, Tần Vương uy vọng cùng thanh danh cao hơn Sở Vương, lại càng không nói đến Hoài Vương nửa đường mới thêm vào.
Vả lại so với hai vị Vương gia kia, Tần Vương giỏi bày binh bố trận hơn, hiện giờ Tần Vương không còn, phản quân liên tiếp thua mấy chiến dịch. Có mấy vị tướng lĩnh trong phản quân trong lòng sinh ý tưởng muốn giết Sở Hoài ( Sở Vương và Hoài Vương) tự mình thay thế.Dù sao bọn họ cũng đã là "Phản quân phản tặc" dù quy phục sợ cũng không được cái gì tốt, chi bằng liều mạng, ít nhất còn có một tia hy vọng.
Vào một ngày, Sở Vương và Hoài Vương không nghi ngờ gì cùng các tướng lĩnh vào doanh trướng thương nghị. Mọi người đi vào không bao lâu, bên trong truyền ra tiếng chém giết, binh lính canh giữ ở bên ngoài lập tức đi vào, chỉ thấy Sở Vương cùng hai tướng lãnh đã bỏ mình, mà Hoài Vương thân cũng có vài vết đao, một cận vệ đang dìu hắn.
Các tướng lĩnh đã sớm dự đoán được bên người hai vị Vương gia có thân binh bảo vệ, bởi vậy bọn họ tính toán tốc chiến tốc thắng, giết đối phương không kịp trở tay. Không ngờ, người bên cạnh Hoài Vương có năng lực như thế, chẳng những bảo hộ được Hoài Vương, còn có thể giết hai người kia.
Trận ám sát rất nhanh kết thúc.
Hoài Vương biết hai vị Vương gia chết sẽ dao động quân tâm, vả lại hai tướng lĩnh kia dám can đảm ám sát khó bảo toàn những người khác trong lòng không có tâm tư. Bởi vậy Hoài Vương điều rất nhiều binh sĩ theo bên người.
Ngay lúc này, Hạ Tranh và Phó Quyết cùng đại quân tiến sát đến, phản quân chính bởi vì Sở Vương cùng tướng lĩnh tử vong, đúng là nhân tâm tan rã, đại quân ồ ạt như chẻ tre, lập tức tiêu diệt phản quân hơn phân nửa. Hoài Vương chật vật lui binh.
Hạ Tranh cùng Phó Quyết kiểm kê con số thương vong sau trận chiến, lúc này Thượng Tướng quân Kim Ngô Vệ tiến đến bẩm báo, phát hiện thi thể Sở Vương.
Hạ Tranh cùng Phó Quyết tinh thần đồng thời rung lên, Tần Sở hai vị Vương đã không còn, trước mắt chỉ còn lại có Hoài Vương, xem ra phản quân hoàn toàn sắp bị tiêu diệt. Hạ Tranh trong lòng kích động vạn phần, Hạ gia oan khuất sắp được minh giải ( giải thíchrõràng), không còn mang danh "Phản tặc".
Phó Quyết cũng thấy nhẹ nhàng hơn. Hắn nhớ tới trước khi xuất chinh Hoàng thượng triệu mình đến thư phòng, cùng hắn mật đàm những lời kia. Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay, chậm rãi nắm chặt tay, làm như muốn nắm chặt cái gì đó, trên mặt hiện lên một tia kiên nghị. Phó gia những năm gần đây bị áp chế, hắn đều ghi nhớ trong lòng, hắn thân là trưởng tôn Phó gia, ngày sau chấn hưng Phó gia là trách nhiệm của hắn, hắn thề sẽ đưa Phó gia tái hiện huy hoàng!
Tin Sở Vương bỏ mình truyền về kinh đô, triều thần đều vui mừng khôn xiết.
Lại qua một đoạn thời gian, Phó Quyết truyền tin về, đã bắt sống Hoài Vương Đậu Trạch. Đậu Thuần khi lâm triều ngoài báo tin chiến thắng ra còn nói bắt được Hoài Vương, chúng thần nháy mắt ồ lên, giờ họ mới biết Hoài Vương cũng là phản quân.
Cách ngày sau có không ít thần tử thượng tấu nói Hoài Vương Thế tử cùng Công chúa Chỉ Dung là dư nghiệt phản quân, không thể ở lại trong cung, vả lại Hoài Vương phạm đại tội đủ để tru cửu tộc, nên phải xóa tước vị Thế tử cùng Công chúa đã phong hào. Đậu Thuần cũng không có tỏ thái độ, mà là đem tấu chương lưu lại.
Mà sau khi nghe nói Hoài Vương bị bắt, Đậu Tuần đã quỳ trước điện Cam Lộ thỉnh tội, Đậu Chỉ Dung cũng quỳ trước của điện Lập Chính thỉnh tội.
Sau một đêm, Trác Kinh Phàm nghe nói nàng vẫn quỳ đã lệnh Phục Linh cùng Hổ Phách đi đem Đậu Chỉ Dung kéo lên, mà còn mang vào điện Lập Chính.
Ngày đó đưa tang Hoài Vương phi xong, Đậu Tuần cùng Đậu Chỉ Dung liền bị triệu hồi cung và lưu lại cho tới nay. Đậu Chỉ Dung vẫn luôn ở tại điện Lập Chính, cũng ít khi lộ diện, chỉ ngày đêm tụng kinh cầu phúc cho Hoài Vương phi. Đậu Chỉ Dung không biết tương lai huynh muội mình như như thế nào, chuyện Hạ gia làm phản, nàng trong lòng tuy rằng không tin, nhưng mọi người đều khẳng định chính xác khiến nàng không khỏi không tin.
Khi Phó Quyết đi bình loạn, mỗi một lần có tin chiến thắng, đều làm Đậu Chỉ Dung kinh hồn, trong lòng của nàng vẫn vì Hạ gia mà khổ sở. Phó Quyết đánh thắng trận vậy Hạ gia càng gần cái chết. Nàng mang tâm sự nặng trĩu, lao tâm lao lực quá độ. Khi Hoài Vương bị Phó Quyết bắt sống, Đậu Chỉ Dung nghe nói xong, đã thật phẫn nộ, mẫu thân của nàng tận lực bảo trụ Hoài Vương phủ, bảo vệ huynh muội nàng khó khăn biết bao nhiêu, nhưng phụ thân dễ dàng đem Hoài Vương phủ cùng mọi người dồn vào chỗ chết.
Đậu Chỉ Dung sau khi thanh tỉnh, đã nhanh chóng đến tìm Trác Công tử tạ tội. Nàng thân là nữ tử, vô pháp tự do đi lại trong hậu cung, cho dù nàng có tâm quỳ trước mặt Hoàng thượng thỉnh tội cũng không thể được. Cho nên nàng chỉ có thể quỳ trước mặt Công tử để tỏ vẻ Hoài Vương phủ chân thành cùng trung tâm.