Đêm tối đi qua, ánh bình minh lại chiếu rọi nhân gian. Trong phòng có hai người đang say ngủ, một người rúc vào lòng người kia, khung cảnh có biết bao yên bình.
Người lớn bị nắng chiếu vào mắt, thoáng nheo nheo mắt sau đó từ từ thức dậy. Anh nhìn người nhỏ như chú mèo con ngoan ngoãn ngủ say, trong lòng không khỏi mềm mại.
Đã lâu rồi Trịnh Cảnh Dư mới ngủ ngon như vậy.
Trịnh Cảnh Dư hất vài sợi tóc con của Giản Trí Hâm ra, sau đó tiện thể xoa xoa gò má trơn mịn của thiếu niên. Giản Trí Hâm ưm một tiếng sau đó tiếp tục ngủ say, để mặc Trịnh Cảnh Dư nghịch ngợm.
Sờ mó chán chê, Trịnh Cảnh Dư chống một tay lên kê cao đầu. Anh đặt tay lên eo Giản Trí Hâm, người nọ thuận thế chui sâu vào lồng ngực của anh. Trịnh Cảnh Dư rũ mắt nhìn người trong lòng, lẩm bẩm
- Trí Hâm, em biết không, đôi khi tôi vẫn nghĩ, có lẽ nào em vẫn còn thích Lục Kì Phong hay không? Nhưng dần dần những suy nghĩ vớ vẩn đó biến mất, bởi tình yêu của em quá đỗi ngọt ngào - Trịnh Cảnh Dư dừng lại, anh cúi đầu hôn lên trán người yêu rồi nói tiếp - Tôi vĩnh viễn biết ơn vị thần tiên nào khiến chúng ta sống lại, để tôi được sống đúng với giấc mơ của tôi, giấc mơ có em trong đời, chỉ Trịnh Cảnh Dư và Giản Trí Hâm mà thôi
Trịnh Cảnh Dư càng ngắm nhìn dung nhan người nọ, càng cảm thấy yêu chết đi được. Dù là kiếp trước hay kiếp này, Giản Trí Hâm luôn biết cách khiến Trịnh Cảnh Dư phát điên, điên vì yêu.
Giản Trí Hâm ngủ đủ giấc từ từ tỉnh lại từ trong mộng. Thấy ánh mắt chứa cả biển nhu tình của Trịnh Cảnh Dư đang nhìn mình, Giản Trí Hâm không khỏi nheo mắt
- Gì đấy? Mới sáng sớm mà nhìn tao như vậy... - Giản Trí Hâm dụi dụi mắt
- Không có gì, chỉ cảm thấy yêu mày chết đi được - Trịnh Cảnh Dư cầm lấy đôi tay trên mặt của Giản Trí Hâm đưa lên môi, thành kính hôn xuống
Giản Trí Hâm bị bất ngờ với sự sến súa của Trịnh Cảnh Dư, da gà da vịt thi nhau nổi lên như nấm sau mưa
- Cái thằng khỉ, mới sáng sớm sến súa không thấy kinh hả?
- Mày không thích hả? - Trịnh Cảnh Dư hạ tông giọng, bày ra dáng vẻ cún con buồn bã
- Không...không phải, thích mà
Giản Trí Hâm thấy Trịnh Cảnh Dư buồn bã vội vàng lên tiếng an ủi người nọ. Cậu khua tay múa chân loạn xì ngậu khiến Trịnh Cảnh Dư phải nhịn cười.
Con người này đáng yêu thật.
Trịnh Cảnh Dư càng được đà diễn lố. Anh quay mặt đi nép mình vào góc giường, trưng ra gương mặt đáng thương
- Tôi biết tôi không được yêu thương, haizz
- Có có mà!! - Giản Trí Hâm nói nhanh - Yêu mày, yêu mày nhất!!
Giản Trí Hâm vội vàng chui vào lòng người nọ cọ tới cọ lui. Trịnh Cảnh Dư được thoả mãn liền ôm chầm lấy Giản Trí Hâm, tới tấp hôm xuống
- Tao biết mà, lại đây để chồng hảo hảo yêu thương nào, bé yêu\~\~
Âm cuối ngân dài, Giản Trí Hâm biết cái mông lại sắp ê rồi.
Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư cùng nhau xuống phố hẹn hò.
- Trí Hâm, tối nay mấy giờ bắt đầu thế?
- 7 giờ, mày có đến không?
- Đến chứ, để xem Quả Quả đã trưởng thành đến đâu rồi - Trịnh Cảnh Dư híp mắt cười, anh vươn tay xoa đầu Giản Trí Hâm
- Đã rất trưởng thành rồi - Giản Trí Hâm mỉm cười ngọt ngào ôm lấy Trịnh Cảnh Dư, trong đầu thầm suy tính vài điều
Chẳng mấy chốc hoàng hôn đỏ rực lại buông xuống, Trịnh Cảnh Dư trong phòng ướm đi ướm lại mấy bộ quần áo, còn Giản Trí Hâm đã đi từ lâu.
- Cái này ổn không nhỉ? Hay cái này? Ôi khó quá
Vò đầu bứt tóc một hồi, Trịnh Cảnh Dư quyết định mặc một chiếc áo len mỏng màu be, bên ngoài khoác chiếc cardigan màu nâu đơn giản phối cùng chiếc quần trắng, tổng thể rất có phong cách bạn trai quốc dân.
Trịnh Cảnh Dư xuất phát, trong tay là một biển hiệu lớn ghi chữ "Giản Trí Hâm uy vũ, em yêu anh" có đèn sáng nhấp nháy. Trịnh Cảnh Dư xuống đến điểm quay, không khí vô cùng náo nhiệt. Một tốp nữ nhân túm năm túm ba nhìn Trịnh Cảnh Dư cười tủm tỉm, sau đó một cô gái tiến đến anh
- Chào anh, anh cũng là fan của anh Giản ạ? - Cô gái lịch sự đưa tay
- Ồ chào cô, đúng vậy, tôi là fan lâu năm của anh Giản - Trịnh Cảnh Dư cúi nhẹ người bắt tay đáp lễ, sau đó mỉm cười nói
Đối với những khán giả thân yêu của Giản Trí Hâm, người làm chồng như anh cũng nên niềm nở chứ nhỉ.
- Haha, anh ngồi cùng chúng tôi nhé, tất cả đều là fan của anh Giản - Cô gái vẫy vẫy tay, một toán người tầm gần trăm người tụ họp lại
Trịnh Cảnh Dư nhìn số lượng người đến, thoáng ngạc nhiên. Không ngờ tên nhóc này lại hút fan đến vậy, không hổ là Giản Trí Hâm. Trịnh Cảnh Dư ngoan ngoãn hoà cùng dòng người đi vào trường quay. Khán đài sức chứa hơn nghìn người đã gần đầy hết, nhóm fan Giản Trí Hâm lại trở nên nhỏ bé vô cùng.
Qua màn chào đầu hâm nóng không khí của MC, buổi giao lưu chính thức bắt đầu. Mở đầu là Trần Hiểu Linh với diện mạo xinh đẹp như một nàng tinh linh nhỏ ngồi bên chiếc dương cầm đính kết hoa, cảnh tượng khiến người xem lạc vào cõi thần tiên thơ mộng. Trần Hiểu Linh mỉm cười ngọt ngào chào khán giả, sau đó những ngón tay thon dài lướt trên những phím đàn, khán đài lập tức nổ lên những tràng pháo tay cổ vũ cô nàng.
Trịnh Cảnh Dư nhìn mấy màn biểu diễn qua đi, không gian thay đổi liên tục mười mấy phong cách, trong lòng thầm cảm thán về độ chịu chi của ban tổ chức.
- Ấy ấy, đến lượt anh Giản rồi, húuuuu!!!
Xung quanh Trịnh Cảnh Dư ào ào tiếng hò hét vỗ tay, ánh mắt ai cũng sáng như sao trời.
Trên sân khấu, Giản Trí Hâm mặc một bộ vest đen sang trọng giống như chú rể trong ngày cưới, chiếc piano của cậu cũng được gắn đầy hoa tươi. Sân khấu từ từ chuyển sang khung cảnh của một lễ đường, trái tim Trịnh Cảnh Dư cũng theo đó mà đập liên hồi. Anh hứng khởi giơ cao tấm biển hiệu, không ngừng hò reo, mấy cô nàng ngồi bên cạnh không chịu kém cạnh, cổ họng tốt vô cùng.
Giản Trí Hâm ngồi xuống chiếc đàn quen thuộc, bản nhạc hôm nay cậu đánh có tên là "Nhẫn và Hoa", là một bản nhạc dành cho đám cưới mà cậu rất thích.
Giản Trí Hâm nghiêng người theo từng tiếng đàn trầm bổng, sân khấu cũng được bộ phận ánh sáng tinh tế tắt đèn đi, chỉ độc có ánh đèn chiếu rọi xuống Giản Trí Hâm giống như thiên sứ giáng thế. Trên khán đài, từng chiếc đèn flash được giơ cao đung đưa theo tiếng đàn. Hoà chung với không khí lãng mạn của tình yêu, Trịnh Cảnh Dư lại muốn lao xuống sân khấu bế người đi đăng kí kết hôn ngay lập tức.
Kết hôn xong sẽ giấu đi, để một mình anh thưởng thức.