Trịnh Cảnh Dư đi quanh trường một lần, cẩn thận nhìn lại mọi thứ lần cuối. Lễ hội mùa đông của trường đã chuẩn bị xong, ngày mai sẽ chính thức khai mạc. Theo lẽ thường, ngay khi vừa bắt đầu kì nghỉ đông thì học sinh sẽ về nhà ngay để đoàn tụ với gia đình. Nhưng học sinh của Lam Hải sẽ ở lại trường vài ngày, cùng nhau chờ đợi lễ hội mùa đông sau đó mới ra về sau khi đã tâm sự hết với nhau những điều muốn nói.
- Ổn rồi, ngày mai sẽ bắt đầu lúc 8 giờ
- Vâng - Dương Nghi Tài, thư ký của hội học sinh, nhỏ hơn Trịnh Cảnh Dư 1 tuổi lên tiếng, tay cầm theo cuốn sổ nhỏ ghi ghi chép chép
- Vậy mọi việc còn lại giao cho cậu, thế nhé - Trịnh Cảnh Dư vỗ vỗ vai Dương Nghi Tài, sau đó sải bước rời đi
- Anh Cảnh Dư!!! Anh...anh không thể tàn nhẫn như thế được!! - Dương Nghi Tài đau khổ cầm cuốn sổ đứng tại chỗ hét trong bất lực nhìn bóng lưng người kia rời đi - Anh không thể đẩy hết mọi việc cho em rồi đi chơi được đâuuuu!! Anh Cảnh Dư!!!
Bỏ mặc tiếng kêu thất thanh của Dương Nghi Tài và hàng vạn thứ khác ra sau đầu, Trịnh Cảnh Dư lúc này đã an vị trên chuyến bay đi đến Hải Châu.
Trịnh Cảnh Dư tựa đầu vào cửa sổ máy bay, anh phóng tầm mắt quan sát nước biển trải dài bất tận ở dưới, trong thâm tâm không thể đè nén cảm giác nhớ nhung vô hạn.
Trịnh Cảnh Dư đã nhớ Giản Trí Hâm lắm rồi.
Giản Trí Hâm ngồi trên chiếc ghế trước cây đàn piano trong phòng riêng. Phải công nhận ban tổ chức của cuộc thi rất đầu tư, mỗi thí sinh nằm trong top 10 của mỗi phân khúc thi đều được phát nhạc cụ dùng để luyện tập, tất cả đều là hàng mới, hàng đạt chuẩn quốc tế, âm sắc rất rõ nét.
Vòng 3 của cuộc thi sẽ bắt đầu sau 2 tuần nữa, trước đó sẽ có một buổi giao lưu với top 10 diễn ra vào ngày mai. Lần này 10 người sẽ chia làm 5 đội thi đấu đối kháng. Hai người sẽ cùng hoà tấu một bản nhạc do giám khảo lựa chọn, đội và bản nhạc sẽ được công bố vào cuối đêm giao lưu, sau đó ban giám khảo và khán giả sẽ lựa chọn ra top 5 chung cuộc.
Quy mô cuộc thi là rất lớn, vậy nên chỉ cần đặt chân được vào top 5 là danh tiếng đã vang xa lắm rồi. Giản Trí Hâm biết bản thân đánh đàn không tệ, nhưng cuộc thi này quả thực rất nhiều nhân tài, cậu chỉ đặt mục tiêu được vào top 5.
Quả thật "Âm thanh của tuổi trẻ" là nơi hội ngộ của các nhân tài. Ví dụ như Trần Hiểu Linh, là một tay đàn cừ khôi với sở trường là các bản nhạc đáng yêu, dễ thương với âm sắc trong sáng của tình yêu, của tuổi trẻ. Hay còn có Trương Tinh Di cá tính, năng nổ cùng những ngón đàn vô cùng mạnh mẽ, nhiệt huyết. Tất cả đều là những đối thủ đáng gờm của Giản Trí Hâm.
- Hầy, quả thật phải đi biển mới biết biển sâu - Giản Trí Hâm thở dài ảo não
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa chầm chậm vang lên. Giản Trí Hâm nhìn ra ngoài cửa, lại nhìn ra cửa sổ. Sắc đỏ đã nhuộm phía chân trời, đèn đường cũng đã được bật lên.
Muộn thế này còn ai đến nữa?
Giản Trí Hâm vừa thắc mắc vừa đứng dậy mở cửa. Âm thanh gõ cửa lần nữa vang lên giống như hối thúc, Giản Trí Hâm đành nói lớn
- Đến đây đến đây
Giản Trí Hâm vừa mở cửa, một lực đạo lớn lao vào phòng ôm chầm lấy cậu. Giản Trí Hâm choáng váng chưa kịp định hình đã bắt gặp ánh mắt khao khát của Trịnh Cảnh Dư.
Là Trịnh Cảnh Dư!!
- Mày....sao...ư
Chưa kịp nói hết câu, đôi môi anh đào của Giản Trí Hâm đã bị Trịnh Cảnh Dư chặn lại. Biết bao nhớ nhung vô tận đều dồn hết vào chiếc hôn này.
Nụ hôn từ thuần khiết đến nóng bỏng dần lên. Trịnh Cảnh Dư lần nữa chiếm lấy khoang miệng của Giản Trí Hâm, đoạt đi hô hấp của cậu.
Giản Trí Hâm bị hôn đến mềm nhũn, chính thức bị Trịnh Cảnh Dư bế lên. Mà chiếc cửa phòng bị bỏ quên cũng được Trịnh Cảnh Dư đóng lại cẩn thận.
- Trí Hâm, tao nhớ mày
Trịnh Cảnh Dư dụi dụi mái tóc vừa dày vừa đen vào hõm cổ của Giản Trí Hâm như chú chó lớn. Giản Trí Hâm bị hôn đến đầu óc mê muội chỉ biết tựa cằm vào đầu người nọ, cả người dán chặt vào Trịnh Cảnh Dư.
Quả thật cậu cũng rất nhớ Trịnh Cảnh Dư, nhớ đến phát khóc.
Vài giọt nước mắt rơi xuống, cả Giản Trí Hâm và Trịnh Cảnh Dư đều ngạc nhiên. Trịnh Cảnh Dư vội vàng ngẩng đầu lên ôm lấy mặt Giản Trí Hâm, lo lắng hỏi:
- Sao thế? Sao lại khóc? Đừng khóc mà, tao buồn lắm - Trịnh Cảnh Dư nhìn người yêu khóc, ánh mắt không kìm được tia đau lòng
- Không có gì, là do tao nhớ mày quá nên vui thôi - Giản Trí Hâm vừa cười vừa nói, bàn tay vội đưa lên lau đi mấy giọt nước mắt - Mà sao mày lại đến đây thế? Còn lễ hội mùa đông thì sao?
- À, ném hết cho hội học sinh được, mày đừng lo, mấy tên đó được việc lắm - Trịnh Cảnh Dư xoa nắn gương mặt đáng yêu của Giản Trí Hâm, sau đó hôn lên vài cái, cuối cùng đổi thành gặm
- Oái, mày là chó đấy à - Giản Trí Hâm nheo mày, cậu lấy tay gạt gương mặt của Trịnh Cảnh Dư ra, vừa càu nhàu vừa xoa xoa cái má bị gặm - Vừa mới gặp đã cắn rồi, cắn hỏng có đền được không?
- Mày yên tâm đi, tao dùng cả đời đền cho mày được không?
Trịnh Cảnh Dư nói xong, lại dang tay ôm lấy người vào lòng. Giản Trí Hâm nằm giữa ấm áp của người thương, trái tim được an ủi không ít
- Được - Giản Trí Hâm nói nhỏ
- Tao nghe thấy rồi đấy
- Kệ mày