Lúc Nguyễn Thâm mang tài liệu vào phòng Tổng Giám đốc không khỏi kinh ngạc trước cảnh: Đàm Tương Tư ngồi chễm chệ trên chiếc ghế xoay còn Bạc Cửu sắn tay áo vắt cam ở bàn khách.
Nguyễn Thâm đứng trước mặt Bạc Cửu, cười nửa miệng rồi quay sang cô gái quyền lực nhất công ty lúc này.
"Đàm Tương Tư, con mèo nhỏ của anh!" Nguyễn Thâm dang hai tay, chạy ào lại bàn tổng giám đốc, nhoài người qua ôm lấy đầu cô gái nhỏ: "Mừng em thăng quan tiến chức nha!" (7
"Cút!" Một vỏ cam, hai vỏ, rồi ba, bốn vỏ...bay thẳng vào lưng Nguyễn Thâm, một bàn tay theo đó nắm cổ áo anh ấy kéo giật lùi ra sau, giọng giấm pha chanh: "Giờ tôi mới hiểu lí do vì sao ngày xưa cậu nhất quyết đòi ông nội lấy tên Thâm" Bạc Cửu đứng chắn ngang trước mặt, chỉ tay vào thằng bạn thân: "Chơi thâm không chịu được."
"Rồi liên quan gì đến tên Cửu cậu không?" Nguyễn Thâm ngoái đầu dòm ra lưng áo thấy ba mảng vàng ố lem luốc chiếc áo sơ mi trắng giận bốc khói: "Ba mươi tuổi già đầu còn chơi do vậy hả?"
Bạc Cửu nhích mép: "Đáng đời ai bảo dê vợ bạn!"
"Vợ? Cậu gọi thuận miệng gớm nhỉ? Theo như tôi được biết, cậu chỉ mới trong giai đoạn thử thách ở rể. Đã cưới hỏi gì đâu? Giấy đăng kí kết hôn cũng chưa CÓ."
"Sẽ nhanh chóng có thôi. Nguyễn Thâm, lẽ ra tôi dành vị trí phụ rể cho cậu nhưng qua hành động này...một miếng thịt tôi cũng không mời."
"Đồ nhỏ mọn, keo kẹt bủn xỉn."
Đàm Tương Tư đau đầu, đứng lên đòi chút công bằng cho đàn anh: "Anh Thâm, nếu em cưới chồng, vị trí huynh trưởng như cha bên nhà gái là của anh."
Hahahaha...Nguyễn Thâm cười sảng khoái.
Thấy bản mặt đen thui của Bạc Cửu, Nguyễn Thâm chơi nhây chút: "Anh ứ chịu, anh thích vị trí chú rể cơ!"
Chỉ một phút, Nguyễn Thâm đã bị Bạc Cửu khóa tay tống ra khỏi phòng Tổng Giám đốc mà không kịp gọi đồng minh.
Hắn phủi tay đóng mạnh cánh cửa, trở vào cười hì hì vuốt giận vợ yêu: "Em uống cam nha, phụ nữ mang thai ba tháng đầu không được nghĩ đến ai khác ngoài cha em bé đâu. (1)
Em biết sao không?" Hắn vuốt cằm ngẩng mặt lên trời ra vẻ hiểu biết: "Tránh tình trạng con của chúng ta mang bộ mặt xấu xí của kẻ khác!"
Đàm Tương Tư ném luôn ly thủy tinh vào Bạc Cửu: "Cútttt!"
Hắn nhanh tay lẹ mắt chụp cái ly, mặt dày cười hì hì: "Anh nói đúng mà, con giống anh sẽ đẹp trai soái lòi, còn giống em thì xinh gái hết phần thiên hạ.
Chút anh đưa em về nhà lớn xả giận ha! Để trả thù thành công, em nhớ phải phối hợp với anh. Anh nôn nóng đêm tân hôn lắm rồi á! Hihihi...
Đàm Tương Tư vợ hết hồ sơ trên bàn ném vào người hắn: "Dê xồm"
Bạc Cửu thấy gương mặt vợ đỏ hồng, hắn yêu chết đi được bèn trưng ra bộ mặt thỏ: "Chồng cũng vì quá yêu vợ thôi mà! Yêu vợ mới thèm vợ chứ, em thấy anh nói có đúng không?"
Sợ vợ vơ luôn máy tính ném hắn, hắn ôm luôn vợ, nịnh nọt: "Anh lập tức đưa em đi đòi nợ!"
Chiếc xe wave Alpha được thay bằng chiếc siêu xe BMW.
Hắn thân vest đen, kính đen oai phong, một tay chắn trên thành cửa, tay kia dìu vợ vào ghế phụ. Đợi vợ ngồi xong xuôi, hắn mới đóng cửa xe, vòng qua ghế lái.
Cẩn thận cài dây an toàn cho vợ, rồi mới khởi động chiếc siêu xe.
Một Bạc Cửu bây giờ như một Bạc Cửu khác. Đàm Tương Tư nhìn ngây ngốc góc nghiêng đẹp hoàn hảo của người đàn ông cầm lái. (1)
Nếu vì hận, vì thù mà đành lòng ghét bỏ gương mặt đẹp trai này cô thấy hơi phí. Đàm Tương Tư chép miệng.
Hắn tranh thủ đoạn đường vắng, nhìn vợ thả thính: "Sao, bỗng dưng thấy chồng mình ngầu lòi muốn ăn ngay hả?"
"Tự luyến!" Đàm Tương Tư nguýt hắn, không thèm nhìn hắn nữa quay mặt ra cửa. Hai má cô hơi nóng, Đàm Tương Tư quạt tay tạo gió.
Bạc Cửu thấy vậy, hắn phấn khích đập vô lăng, trong lòng khấp khởi mừng thầm. Mộng tối nay ôm vợ ngủ đã thành công được một nửa. Còn năm mươi phần trăm nữa, hắn quyết không để sai sót.
Chiếc BMW chạy thẳng vào bậc tam cấp nhà họ Bạc.
"Lão gia, thiếu gia về rồi!"
Cụ Bạc dẹp ngay ván cờ, đứng lên đi đón cháu trai.
"Bạc Cửu, cháu chịu về thăm ông rồi đấy ư?"
Hắn ôm ông nội vỗ bôm bốp vào lưng ông: "Không chỉ có cháu, hôm nay cháu đặc biệt đưa cháu dâu và cháu chắt về thăm nội nè!"
"Cháu chắt ư?" Cụ Bạc mừng đến phát ngốc nhìn sững vào bụng nhỏ Đàm Tương Tư, cười không khép được miệng: "Phúc đức quá rồi, nhà họ Bạc đã có người nối dõi. Ông nội cảm ơn hai đứa"
Từ khi biết đồ giả kia không phải máu mủ nhà họ Bạc, bao yêu thương ông dành hết cho Bạc Cửu. Ông mong đứa cháu bạc phước của mình được hạnh phúc để bù lại tuổi thơ cơ cực, thiếu thốn tình thương.
"Ông sẽ lập di chúc để lại hết cho cháu chắt. Hai đứa dọn về ở với ông nội nha!"
Bạc Cửu chỉ cười không nói gì.
Đàm Tương Tư chỉ chờ có thế, cô nhìn ông: "Ông muốn nhận chắt, muốn con của cháu mang họ Bạc, muốn tụi cháu về ở với ông cũng được nhưng cháu có một điều kiện"
"Đừng nói là một điều, trăm điều, ngàn điều ông già này cũng sẵn sàng đồng ý."
"Vậy thì mời ông đi theo cháu!"