Kỉ Lam Thanh nhìn chính mình trong gương, duỗi tay chỉnh chỉnh quần áo trên người, hướng về phía Hắc Phong đang đeo thắt lưng ở bên cạnh nói: "Hắc Phong, anh thấy em mặc bộ này có đẹp không?" "Đẹp, trông em rất đẹp! ” Bộ âu phục mà Kỉ Lam Thanh đang mặc là do Hắc Phong đích thân đặt may. Vì đã quyết định cùng nhau tham dự bữa tiệc nên phải chuẩn bị âu phục thật đẹp cho nhau.
Hơn thế, mặc dù màu sắc âu phục của hai người khác nhau, nhưng lại giống nhau từ kiểu giác đến họa tiết trang phục, trong họ thật sự rất giống một đôi.
Mặc dù Hắc Phong sức khỏe thật sự không tốt, nhưng y lại có một thân hình rất hoàn mỹ, vai rộng, eo thon. Đặc biệt là khi mặc lên bộ âu phục được may vô cùng vừa vặn và tinh tế, dáng người của Hắc Phong càng trở nên nổi bật, hiện rõ được khí chất anh tuấn tinh anh đầy quyến rũ
Kỉ Lam Thanh nhéo nhéo vòng eo mềm mềm của hắn, cong môi tỏ vẻ mất mát: “Em cũng tập gym mà, sao lại thế này.”
Hắc Phong khẽ cười, đi tới giúp Kỉ Lam Thanh chỉnh âu phục, nhân cơ hội ôm eo đối phương, ôm vào có cảm giác mềm mại và dễ chịu: “Như thế này rất tốt, anh rất thích"
Kỉ Lam Thanh mặt đỏ bừng, biết Hắc Phong không thể nói cái gì tốt.
“Đi thôi, nếu không đi sẽ đến muộn đó.” Kỉ Lam Thanh xoay người muốn tránh né, vội vàng bước ra ngoài.
Trong xe, Kỉ Lam Thanh và Hắc Phong ngồi ở hàng ghế sau, tài xế lái xe nghiêm nghị ngồi ở trước.
“Anh không sao chứ?” Kỉ Lam Thanh lo lắng nhìn Hắc Phong, nhìn thấy quầng mắt xanh xao cùng thân thể có chút căng thẳng của đối phương, khiến hắn lo lắng vô cùng: “Nếu không, anh về nghỉ ngơi đi, em đi một mình rồi quay về ngay mà"
Hắc Phong mở mắt, ngồi thẳng người, nắm tay Kỉ Lam Thanh đặt trên đầu gối, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói:" Không sao đâu, Thịnh Chấn Minh là bạn cũ của ông nội anh, bữa tiệc này, anh nhất thiết cần phải đi."
Kỉ Lam Thanh biết bản thân không ngăn được Hắc Phong, vì vậy hắn chỉ có thể ấn người tựa vào vai, dựa sát vào lưng ghế để Hắc Phong dựa thoải mái hơn: " Anh nghỉ ngơi chút đi, đến nơi em sẽ gọi anh dậy. ”
Hắc Phong khẽ gật đầu, liền nhắm mắt dựa sát vào người Kỉ Lam Thanh.
Không biết có phải tác dụng phụ của thuốc hay không, loại thuốc mới lần này Trần Dĩ Thành đưa tác dụng kém hơn đợt thuốc lần trước.
Mặc dù Hắc Phong đã uống thuốc trước khi ra ngoài, nhưng vẫn không giảm bớt sự khó chịu và cơn đau trong người.
“Lái xe chậm mọi chút!” Kỉ Lam Thanh một tay nâng cằm Hắc Phong, để y tựa vào một cách thoải mái nhất, sau đó căn dặn tài xế đang lái xe.
Về phần thời gian, muộn thì muộn, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của Hắc Phong.
Kỉ Lam Thanh đã cảm thấy hối hận khi quyết định tham dự buổi tiệc này.
Trong giới kinh doanh, thế lực canh tranh đều vô cùng khốc liệt, muốn cùng chạy đua vào cái vòng cạnh tranh ấy là việc vô cùng phức tạp.
Nhưng có xã giao, có giao tình là điều không thể thiếu trong kinh doanh.
Kỉ Lam Thanh muốn để Hắc Phong nghỉ ngơi trong xe, sau đó hắn sẽ một mình đi vào rồi nhanh sẽ đi ra, thế nhưng chuyện đó bất thành khi xe vừa đến nơi thì Hắc Phong liền mở mắt ra.
Ngoại trừ sự mệt mỏi hiện trên gương mặt thì không có chút mơ hồ nào mà đáng ra người mới tỉnh dậy nên có, điều đó khiến Kỉ Lam Thanh vô cùng đau lòng nói: “Rốt cuộc là anh có ngủ thật không vậy!”
Đối phương gật đầu, "Anh ngủ được một chút!" Ngực đang rất khó chịu, nên chỉ có thể mơ màng một chút sau đó liền thanh tỉnh.
Hắc Phong ngồi trên xe một lúc trước khi xuống xe.
Những thứ thèm muốn thì luôn ngổn ngang, con người không ngừng xô đẩy dành lấy, trên mặt luôn mang một chiếc mặt nạ ôn hòa nhưng trong lòng đầy rẫy những toan tính, mưu mô và lừa lọc.
Vẻ ngoài xinh đẹp hào hoa rực rỡ cùng những tính toán và mưu kế trong lòng được ngụy trang vô cùng chặt chẽ và chắc chắn, được mọi người bàn tán khen ngợi không ngừng...
Điều này dường như là một sự hiểm nhiên trong các bữa tiệc
Hắc Phong không thích những nơi như vậy không có nghĩa là y không hiểu, bằng không sao có thể điều hành Hắc Thị lớn mạnh như hiện tại.