Từ sau cuộc gặp gỡ cùng ông nội Hắc Phong thì mọi chuyện của hai người vẫn không có gì thay đổi.
Ngoại trừ những dự tính trong lòng về việc đứa cháu mà ông nội Hắc mong muốn thì cuộc sống vẫn diễn ra bình thường.
Tại văn phòng Chủ tịch của Hắc Thị
Cung Nam Mạc nhìn thư mời trong tay và cảm thấy có chút khó xử: "Chủ tịch Hắc, Công ty Thịnh Lệ là khách hàng lớn của chúng ta, hơn nữa Thịnh Chấn Minh cũng có mối quan hệ thân thiết với Hắc lão gia, lần này mời đến tiệc mừng sinh nhật, chủ tịch xem xét một chút.
Mọi người đều biết trong phương thức xã giao, Hắc Phong thường sẽ không tham dự bất kỳ bữa tiệc nào và cũng không bao giờ tổ chức bất kỳ bữa tiệc nào cả.
Nhưng vì ái ngại đến thân phận và quyền lực, cho dù không tham gia tiệc quan hệ xã giao thì những kẻ muốn kiếm lợi từ Hắc Thị cũng sẽ không vì thế mà để ý hay làm gì không có lợi cho họ.
Từ trước đến nay những thư mời gửi đến Hắc Thị chỉ được xem là là một hình thức tượng trưng, nhưng thư mời này được Thịnh Chấn Minh đích thân gửi tới, nói đích thân Hắc Phong phải đến dự bữa tiệc.
"Chuẩn bị quà mừng cho tôi, sau đó cậu có thể thay mặt tôi gửi quà mừng cho họ." Còn về việc đích thân đến thì quên đi.
Phong cách làm việc như vậy mới đúng là tác phong của Hắc tổng.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa Thịnh Chấn Minh và Hắc Tam gần đây rất thân thiết, tổ chức yến tiệc vào lúc này chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Cung Nam Mạc gật đầu: "Được rồi, nhưng tôi nghe nói cậu Kỉ cũng nhận được lời mời."
Bút đang ký trên tay bỗng dừng lại, Hắc Phong trầm tư một lúc, đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn lên Cung Nam Mạc.: "Ừm, cậu nên chuẩn bị quà trước đi, tới lúc đó sẽ tính tiếp."
Mặc dù Hắc Phong không muốn đi dự tiệc, nhưng nếu Kỉ Lam Thanh muốn đi, y cũng có thể đi cùng hắn đến đó.
Cung Nam Mạc hiểu rõ sự tình nên cười rất vui vẻ, hắn biết ngay sự tình sẽ chuyển biến như thế mà.
Không cần biết đó là vấn đề gì, chỉ cần có liên quan đến Kỉ Lam Thanh thì trong lòng Hắc Phong dù đó là chuyện nhỏ cũng sẽ trở thành chuyện quan trọng.
Thực ra thì, Cung Nam Mạc muốn nói với Hắc Phong rằng, nếu Kỉ Lam Thanh đi một mình thì cũng không sao cả. Đó chỉ là một bữa tiệc thôi, không phải đi vào hang cọp.
Thế nhưng, khi thấy Hắc Phong chuẩn bị gọi điện cho Kỉ Lam Thanh, Cung Nam Mạc vẫn rất thức thời tự động rời khỏi văn phòng.
Kỉ Lam Thanh đưa bản hợp đồng đã ký cho thư ký: "Còn chuyện gì khác không?"
"Chủ tịch Kỉ, đây là thư mời của công ty Thịnh Lệ mời chủ tịch đến dự tiệc sinh nhật của Thịnh Chấn Minh?"
Thư ký vừa nói vừa đưa thư mời cho Kỉ Lam Thanh. Kỉ Lam Thanh liếc nhìn một chút rồi đặt xuống bàn: "Được rồi, tôi hiểu rồi, cô tan làm trước đi!"
Ngay khi thư ký rời đi, điện thoại của hắn liền vang lên.
Nhìn tên hiển thị là Hắc Phong trên màn hình, Kỉ Lam Thanh liếm môi: "Có chuyện gì vậy?"
Nghe Hắc Phong nhắc đến thư mời của Thịnh Chấn Minh, Kỉ Lam Thanh dừng một chút mới nói, "Công ty Thịnh Lệ là cung cấp nguồn vốn lớn vì thế em cũng muốn đi một chuyến"
Không sao hết, có anh đây, nếu em không thật sự muốn đi thì đừng đi, không ai có thể gây khó dễ cho em cả đâu." Nghe Hắc Phong nói ra những lời độc đoán và dứt khoát bằng ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, Kỉ Lam Thanh cười nhẹ: " Quên đi, em không muốn mọi người nghĩ em có người chống lưng đầy thế lực đâu."
" Không phải đúng như vậy sao? "Về vấn đề này, Hắc Phong luôn tỏ ra tự tin và phóng khoáng hơn:" Nếu không, chỉ cần nói anh sẽ đi cùng em đến đó. "
" Ồ, đó là một ý kiến hay! "Kỉ Lam Thanh cười khẽ cười, sau đó hai người thảo luận một chút về việc có nên đi đến bữa tiệc hay không. Cuối cùng, Hắc Phong quyết định đi cùng Kỉ Lam Thanh.
"Không sao đâu, nếu anh không muốn đi thì đừng đi, em sẽ đến tham dự một chút rồi lập tức quay về." Kỉ Lam Thanh nói rất rõ ý qua điện thoại nhưng Hắc Phong lại phản bác: " Cùng nhau đi đi, anh sẽ giới thiệu một số người ở đó để em có dịp quen biết. "
Mặc dù Hắc Phong nói rất bình tĩnh và nhẹ nhàng, nhưng Kỉ Lam Thanh hiểu rõ những người được Hắc Phong nhớ và nhắc đến chắc chắn là những nhân vật tầm cỡ.
Mục đích của Hắc Phong là giúp hắn làm quen với các mối quan hệ làm ăn lớn cũng như hắn tiếp cận dễ dàng hơn thôi.
"Hắc Phong, cảm ơn anh!" Dù mối quan hệ giữa hai người đã không còn như xưa nhưng Kỉ Lam Thanh vẫn muốn bày tỏ sự cảm ơn chân thành.
"Không có gì!" Hắc Phong đứng dậy, nghiêm túc nói: "Anh rất vui nếu có thể giúp được em."
Hai người tiếp tục tán gẫu một chút, sau đó không nỡ cúp điện thoại.
Hắc Phong đứng ở bên cửa sổ, nhìn đám đông ở phía dưới, giữa dòng người rộng lớn, có thể có một người khiến y luôn nhớ nhung như vậy cũng là một loại hạnh phúc.