"Đúng vậy, có Bùi Thiếu ở đây, Tô Tử Bảo cô còn sợ gì chứ?" Tống Anh Kiệt cũng tham gia náo nhiệt, mời rượu nói, "Cạn ly, đây là lần đầu tiên tôi bội phục một người phụ nữ như vậy, Tô Tử Bảo, cô thật sự là uy vũ khí phách, làm rất tốt!"
Tô Tử Bảo đụng ly với anh, cười tươi như hoa, "Cảm ơn."
Đêm nay, mọi người uống hết sức vui vẻ, không say không về.
Sau nửa đêm, Bùi Dực đỡ Tô Tử Bảo uống say khướt tiến vào phòng khách, cơ thể của cô nhẹ như một chú mèo vậy, có thể cảm nhận được cô vô cùng gầy.
Mấy ngày gần đây bận việc về bộ phim, hình như cô lại gầy đi một chút rồi.
Trước kia đều là Bùi Dực đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm, uống say về Tô Tử Bảo lại chăm sóc anh. Hôm nay phải tiếp đãi nguyên một đám, Bùi Dực tửu lượng rất tốt, lại không uống quá nhiều, vì vậy vô cùng tỉnh táo.
Tô Tử Bảo uống say rồi rất yên tĩnh, không nôn không lè nhè, chỉ là yên lặng ngủ. Giống như một con mèo nhỏ vậy.
Bùi Dực ngồi ở bên giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, tự nói, "Gầy rồi. Phải bồi bổ nhiều một chút."
Tô Tử Bảo trong lúc mơ màng cảm nhận được có tay của người nào đó đang ở trên mặt của mình, liền nghiêng đầu cọ xát, ôm tay của anh không buông.
Bùi Dực không khỏi phì cười, không làm gì cả, cứ lẳng lặng ngồi ở bên giường trông chừng cô như vậy.
Lấy điện thoại ra đặt lên đầu giường, một loạt cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là Lạc Băng Uyển.
Mà lúc Bùi Dực rút điện thoại ra, màn hình điện thoại lại sáng lên. Bởi vì không biết đã chỉnh thành thành yên lặng từ lúc nào, vì vậy Bùi Dực cũng không có chú ý tới điện thoại.
Đồng hồ treo trên tường đã là ba giờ sáng.
"Bùi Dực, anh ở đâu?" Lạc Băng Uyển ở đầu bên kia điện thoại, giọng như vừa mới uống rượu, không tỉnh táo như bình thường.
Bùi Dực lạnh lùng nói, "Nhà."
"Ở cùng với ai? Tại sao không nghe máy." Lạc Băng Uyển lại hỏi.
Bùi Dực ngữ khí vẫn không đổi như trước, "Vợ của tôi."
"Đang làm gì?" Lạc Băng Uyển ngây ngốc hỏi.
Bùi Dực ngữ khí nguội lạnh, "Cô cảm thấy ở trên giường còn có thể làm gì đây."
"Rầm!"
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng rơi xuống, tiếp theo chính là tiếng tít tít kéo dài.
Hơn nửa đêm rồi, Bùi Dực mới nhớ tới bản thân vừa rồi quên hỏi cô đang uống rượu ở đâu? Ở cạnh ai, có an toàn không? Lại gọi qua, vẫn luôn không liên lạc được.
Bùi Dực nhìn Tô Tử Bảo trầm mặc thật lâu, rút bàn tay bị cô nắm thật chặt ra đi ra ngoài, nói với người nữ giúp việc, "Chăm sóc tốt cho Thiếu phu nhân. Ngày mai chuẩn bị một chút điểm tâm để bồi dưỡng. Có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi."
Nói xong, Bùi Dực đổi điện thoại thành chế độ có chuông.
"Vâng, Thiếu gia."