Tô Tử Bảo lúc này mới cắn môi cúi đầu, nhưng mà hai gò má lại đỏ ửng lên.
Thì ra ý của anh là, cô không cần phải nói những lời cảm ơn khách khí như thế với anh. Nếu nói cám ơn, vậy thì cứ cảm ơn trên giường đi.
Tại sao lại cảm thấy cái tên lưu manh này lúc này đây lại ấm ấp đến vậy?
"Tô tổng giám sát, tôi mời cô." Lữ Tâm lôi đứng người lên, hướng về phía Tô Tử Bảo giơ ly lên, "Trước kia đắc tội nhiều lần, lần này nhờ có Tô tổng giám sát bất kể hiềm khích lúc trước, cứu vãn nguy cơ, bằng không thì tôi thật sự khó mà tránh khỏi tội. Cám ơn Tô tổng giám sát, tôi cạn trước!"
Tô Tử Bảo cùng cô uống cạn, cười nói, "Lữ trưởng phòng khách khí rồi, chúng ta dù gì cũng là cùng ngành, sau này vẫn còn phải phiền cô phối hợp với tôi nhiều hơn nữa."
"Đương nhiên rồi!" Lữ Tâm Lôi không hề hai lời.
Bùi Dực ở một bên cười cười, cô vợ nhỏ của anh, bây giờ đã thu phục được những nhân viên cấp cao mà trước đây không chào đón mình rồi.
"Tô tổng giám sát, tôi cũng mời cô!" Trương Tấn đứng dậy, tự đáy lòng nói, "Cảm ơn cô, lời nói của con người thật đáng sợ, cô vất vả rồi."
Tô Tử Bảo giơ lên chén rượu nói, "Về sau còn phải nhờ đạo diễn vất vả nhiều, quay nhiều phim, chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đây là điều đương nhiên."
"Tô tổng giám sát, tôi nhất định phải kính cô một ly! Nếu như không phải là cô, tôi thật sự không biết mình sẽ như thế nào." Y Mỹ Thiến nói đến đây, trong hốc mắt lại long lanh ngập nước.
Một nghệ sỹ mới ra mắt lại bị nói là không có kỹ năng diễn xuất mà lại bị dùng luật ngầm, vậy là coi như tiền đồ của bản thân cũng mất luôn rồi.
Tô Tử Bảo cười khích lệ nói, "Về sau phải quay được bộ phim hay hơn nữa. Khiến cho lúc mọi người nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Y Mỹ Thiến cô, cũng có thể trông thấy được thực lực của cô. Dùng thực lực để nói chuyện!"
"Ừ!" Y Mỹ Thiến nghiêm túc gật đầu.
Quý Húc Dương cười hì hì giơ lên chén rượu nói, "Tôi ra mắt lúc còn chưa biết nhiều, một chén này, phải kính Tô tổng giám sát!"
"Mọi người hết người này đến người khác lên, thật là muốn chuốc say tôi sao?" Tô Tử Bảo nói đùa, tiếp theo liền uống hết một ly.
Bùi Dực vỗ vỗ bờ vai của cô, cười nói, "Đừng sợ, em uống say rồi anh sẽ ôm em về."
Tô Tử Bảo trừng mắt liếc Bùi Dực, nhưng mà đúng là, có anh ở đây, cô có thể buông lỏng sự căng thẳng, cảnh giác.
Nếu là cùng người khác uống rượu, cô đều sẽ có vài phần cẩn thận, không dám uống nhiều, cũng không dám uống say, sợ sẽ bị người khác nói, sợ sẽ rơi vào cạm bẫy của ai đó, cũng sợ bản thân uống quá nhiều sẽ nói những lời không nên nói.
Nhưng mà Bùi Dực ở đây, cô không còn phải lo lắng những thứ này nữa. Cho dù có uống say, thì cũng có anh ấy ở đây.
Đại khái, đây chính là cảm giác an toàn.