Choang…
Tay của Lâm Tô Tô run rẩy, đụng trúng thành bàn khiến chiếc thìa rơi xuống đất. Âm thanh chói tai vang lên làm tiếng nhạc giao hưởng dừng lại.
Dưới cái gật đầu nhẹ của An Kính, mọi người trong phòng dần dần lui ra. An Kính im lặng, Lâm Tô Tô càng thêm áp lực. Đầu óc cậu trở nên nặng nề mệt mỏi không thấy chút lý trí nào.
Con tim kêu gào cậu mau chạy trốn. Thậm chí, cậu còn nghĩ đến việc ngày mai có nên đến công ty đưa đơn từ chức không.
“Thưa chủ tịch, tôi có chuyện xin phép đi trước.”
Lâm Tô Tô vội vàng đứng lên, cúi chào lung tung rồi xách cặp chạy đi. Nói cậu hèn nhát trốn tránh cũng được. Ngày đó đứng dưới sự đe doạ của Trương Tất Phong cũng chỉ là cậu mạnh miệng mà thôi. Bây giờ bị sếp mình nhìn chằm chằm, tâm hồn cậu lại có chút chịu không được.
Lâm Tô Tô biết bản thân yếu đuối. Từ ngày mẹ mất, mỗi khi mệt mỏi rệu rã, cậu đều tự nhủ trong lòng, ngay cả Vương Hoài cũng không dám chia sẻ vì sợ làm phiền bạn mình. Lâu dần, những mệt mỏi ấy tích tụ làm cậu thở không nổi.
Cho nên đến cuối cùng, Lâm Tô Tô lựa chọn bỏ chạy.
Soạt…
Lâm Tô Tô chạy còn chưa được đến cửa phòng đã bị một bàn tay rắn rỏi nắm kéo lại. Cậu còn chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra thì cả cơ thể nhỏ bé đã bị giam trong vòng tay của An Kính.
Lưng Lâm Tô Tô tựa vào cánh cửa, hai tay của An Kính chống hai bên ngăn lại không cho cậu thoát ra khỏi đây. Thân hình to lớn của anh ch hết ánh sáng. Không khí có chút ngột ngạt mà cũng có chút ám muội.
Lâm Tô Tô thở không nổi. Cậu thừa nhận lúc này đây, cậu rất sợ người đàn ông trước mặt này. An Kính lúc ở công ty luôn tỏ ra ôn hoà dễ gần cho nên lâu dần cậu cũng dở bỏ phòng bị với anh. Nhưng lúc này đây, Lâm Tô Tô mới nhớ ra. An Kính nổi danh là một con quỷ trên thương trường, cái khí thế ăn thịt người mạnh mẽ chưa từng có.
Lâm Tô Tô run rẩy hai bả vai, không có chỗ cho cậu trốn nữa rồi. Mắt cậu rưng rưng, sợ đến điếng người.
An Kính thở dài. Hắn thực sự không định doạ Lâm Tô Tô. Chỉ là trong phút chốc, hắn không kiềm được bộc lộ bản tính thật của mình ra mà thôi. Hắn cũng biết bản thân mình không nên làm vậy nhưng nhìn thấy thái độ trốn tránh của cậu, hắn lại thấy tức mình.
“Có anh ở đây. Em sợ cái gì.”
An Kính gầm lên, tuy giọng nói có chút đáng sợ nhưng thái độ lại cực kì bao che, khác hẳn với những gì mà Lâm Tô Tô nghĩ. Trong lúc cậu còn đang bần thần, anh nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Đầu Lâm Tô Tô vùi vào lồng ngực An Kính. Anh khẽ vuốt nhẹ tấm lưng đang run rẩy vì sợ kia.
“Tô Tô, anh không có ép em. Nhưng chuyện này cần phải đối diện. Mấy tấm ảnh đó anh đã cho người truy tìm IP người gửi và file gốc rồi. Rất nhanh sẽ xoá được thôi. Nếu em tin tưởng anh, cứ giao mấy kẻ đó cho anh được không?”
Cơ thể Lâm Tô Tô run run, cậu ngẩng gương mặt đã ướt nhẹp nước mắt lên nhìn người nọ, có chút không tin tưởng nổi.
Tại sao An Kính lại muốn giúp cậu? Tuy hắn và cậu có đi ăn chung vài bữa nhưng quả thực không quá mức thân quen? Tại sao người này lại muốn giúp cậu? Tại sao lại không chê cười ghét bỏ cậu khi nhìn thấy mấy tấm ảnh đó?
Trong mắt Lâm Tô Tô tràn đầy hoang mang, không cần cậu nói ra, An Kính có thể đọc được hết những cảm xúc đó. Hắn khẽ vuốt mái tóc của cậu.
“Anh nói thật với em. Anh thích em, muốn theo đuổi em, muốn em trở thành người yêu của anh. Lâm Tô Tô, việc này ảnh hưởng xấu đến em nên anh mới ra tay dẹp loạn, bằng không anh tuyệt đối sẽ không chạm vào đời sống riêng tư của em nếu em không cho phép. Con người ai cũng có quá khứ, cho nên em đừng ngại ngùng. Hãy để anh giúp đỡ em được không?”
Giọng nói của An Kính trầm thấp cực kì quyến rũ, nó luẩn quẩn quanh tai Lâm Tô Tô, chui vào tai cậu, tác động lên não bộ làm tuyến lệ bắt đầu hoạt động mạnh hơn.
Lâm Tô Tô không hiểu nổi bản thân mình nữa rồi. Chỉ vì một vài lời nói của người trước mắt lại có thể khiến cậu cảm động đến nhường này. An Kính nói chuyện nghiêm túc, Lâm Tô Tô biết điều đó.
Cậu cực kì vui vẻ, thậm chí là cảm động khi có người cho mình dựa vào. Nhưng những vết sẹo trong quá khứ vẫn còn hiện diện làm cậu sợ hãi. Tình yêu có thể làm con người ta sung sướng tột đỉnh như trên thiên đường, nhưng cũng có thể làm con người đau đớn tột độ như ở địa ngục.
Lâm Tô Tô không dám đánh cuộc. Kiếp trước cậu quá đỗi đau khổ, kết cục thịt nát xương tan rồi. Kiếp này làm sao cậu dám yêu thêm một ai nữa.
“An tổng, anh không thích tôi đâu. Có lẽ anh tích tụ lâu quá nên mới sinh ra ảo giác như vậy. Có lẽ anh chỉ muốn kiếm bạn giường mà thôi. Nhưng xin lỗi, tôi không có nhu cầu.. cho nên… ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin thôi việc.”
An Kính nhíu mày khó chịu. Hắn ghét cách em ấy tự xem thường bản thân mình. Rõ ràng hắn đã nói rõ muốn em ấy trở thành người yêu chứ không phải công cụ tiết dục hay là nhân tình. Tại sao Lâm Tô Tô cứ khăng khăng với điều đó, lại còn muốn xin nghỉ việc.
Lâm Tô Tô muốn trốn thoát, cậu cố giãy nhưng bàn tay đang nắm cổ tay cậu quá chặt làm cậu không giãy ra được.
An Kính thở dài. Lời trách mắng sắp tuông ra cũng nuốt trở lại. Hắn không muốn doạ bé thỏ con này sợ hãi thêm nữa.
An Kính nhẹ nhàng nâng mặt em lên, từ tốn chậm rãi nói.
“Không phải nhân tình hay bạn giường, là người yêu, lấy hôn nhân làm tiền đề tiến tới. Có lẽ em không tin anh. Nhưng em hãy bình tĩnh, cho anh thời gian theo đuổi. Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không gây ảnh hưởng đến công việc của em, trước khi em đồng ý cũng sẽ không công khai chuyện này ra. Lâm Tô Tô, em tình nguyện cho anh một cơ hội chứ?”