Lâm Tô Tô lần đầu tiên đặt chân đến một nơi sang trọng như thế này. Vừa sang trọng lại mang thêm nét huyền bí yên tĩnh giữa thành phố nhộn nhịp. Thật kì lạ.
STAR thì cậu từng nghe qua. Danh tiếng của nó cực kì bí ẩn, nhưng lại có thể hớp hồn mọi vị thực khách khi đến đây dùng bữa. Nhưng quả thực để đặt bàn ở đây không dễ chút nào.
Không ngờ, sếp cậu lại là ông chủ phía sau của nhà hàng này. An Kính đúng là danh xứng với thực. Lâm Tô Tô trước kia có ấn tượng không tốt với anh nhưng cũng phải công nhận năng lực xuất chúng của anh.
Cả hai được dẫn vào một chiếc bàn riêng biệt sắp xếp trong phòng riêng. Khắp nơi phủ đầy hoa hồng, có một dàn nhạc giao hưởng đang chơi một bài hát nào đó mà Lâm Tô Tô không biết tên. Cậu có chút ngượng ngùng không nói rõ nên lời.
Không khí này thật sự rất giống hẹn hò a. Nếu đối phương không phải là An Kính, cậu đã lầm tưởng người ta thích mình, muốn theo đuổi mình rồi.
“Anh An Kính, chúng ta có cần vào phòng riêng như thế này không? Sao chúng ta không ngồi ngoài sảnh chung.”
“Tô Tô, STAR chỉ có phòng riêng mà thôi.”
Lâm Tô Tô há hốc mồm. Hoá ra nguyên cái toà nhà này 12 tầng, mỗi tầng chỉ có một bàn tiếp thực khách thôi à. Thật lãng phí quá đi à.
Nhưng Lâm Tô Tô cũng không nói ra suy nghĩ của mình. Cậu biết giới thượng lưu có nhiều kiểu chơi, tuy sinh ra là con nhà giàu nhưng Lâm Tô Tô chưa bao giờ dung nhập được vào kiểu đó.
An Kính vẫy tay để phục vụ lui xuống, tự tay chia thức ăn vào đĩa của cậu. Hình ảnh người đàn ông trưởng thành đĩnh đạc, tay áo xắn lên cùi chỏ để lộ bắp tay to cùng những đường gân tím nổi lên khiến Lâm Tô Tô nhộn nhạo không yên.
Cái máu mê trai trong cậu lại bắt đầu dâng trào. Nhưng mà người trước mặt, không thể đụng vào, cho nên Lâm Tô Tô chỉ có thể cố gắng quay đi giấu khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Nhưng cậu không ngờ, hành động vô thức này lại làm lộ ra chiếc cần cổ vốn trắng ngần nhiễm một màu đỏ ửng vì ngại.
An Kính nhìn thấy khoảnh khắc bất chợt đó, trong tim bỗng rung lên một hồi chuông cảnh báo mạnh mẽ. Trong đầu hắn xoẹt qua những bức ảnh ướt át mà mình đã nhận được, nhưng rất nhanh thôi hắn vội vã lắc đầu xua tan đi suy nghĩ đó.
Không được, An Kính. Không được. Như thế là không tôn trọng em ấy. Mày dừng thứ suy nghĩ dơ bẩn này lại ngay.
Lâm Tô Tô chậm rãi thưởng thức bữa ăn. Tâm trạng mệt mỏi mấy ngày qua cuối cùng cũng có thể giải toả đôi chút.
Sống chung với một đầu bếp giỏi cho nên khẩu vị của Lâm Tô Tô cũng không thấp. Có một điều cậu phải công nhận, món ăn ở STAR rất khác lạ. Rất mĩ vị. Rất huyền bí.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú Nhỏ
2. Tôi Coi Các Người Như Anh Em
3. Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người
4. Tập Hung Tây Bắc Hoang
=====================================
Nó khiến cho người ăn phải nhấm nháp rất kĩ trên đầu lưỡi sau khi nuốt xuống. Thậm chí, hương vị quanh quẩn còn đọng lại nơi đầu lưỡi cũng khiến người ta say mê.
Kết hợp với không gian huyền ảo mập mờ, âm nhạc vang lên dịu dàng trúc trắc, bữa ăn này có thể chốt lại bằng một từ tuyệt phối.
Lâm Tô Tô nhai nuốt thật ngon miệng. Tướng ăn của cậu không có sự tao nhã trang nghiêm quá mức, nhưng lại cực kì thích mắt. Đặc biệt, ánh mắt lúc cậu thưởng thức đồ ăn thì ánh mắt sáng lấp lánh như ánh sao.
Đây chính là điều mà An Kính thích nhất khi đi ăn cùng cậu. Tựa như, chỉ cần có đồ ăn mọi ưu phiền đều bay đi hết vậy.
“Món tráng miệng hợp khẩu vị của cậu chứ?”
Lâm Tô Tô trên miệng còn dính ít socola, nghe anh nói vậy thì vội vàng ngẩng đầu gật gật. Cậu thật sự rất thích a.
Thấy mặt Lâm Tô Tô ánh lên sắc xuân cả khuôn miệng tèm lem, An Kính tim bỗng hẫng đi một nhịp. Ánh mắt của anh nhìn cậu trở nên dịu dàng rất nhiều. Nghe nói ăn đồ ngọt có thể làm tâm trạng con người ta vui vẻ, cho nên anh mới cố tình gọi cho cậu một đĩa, mong rằng những điều anh sắp nói ra đây sẽ không khiến Lâm Tô Tô khó chịu.
“Tô Tô, chuyện này tôi… thật ra..”
An Kính cố gắng tìm từ nhưng không hiểu sao lúc này lại bí ý tưởng. Điều hắn nói sắp tới đây có thể sẽ tổn thương người đối diện, hắn không nỡ. Nhưng nếu không nói, lại không có cách xử lý triệt để.
An Kính muốn Lâm Tô Tô yên tâm giao cho mình toàn quyền xử lý chuyện này. Hắn vốn dĩ định âm thầm xử trí, nhưng có vẻ Trương Tất Phong không chỉ gửi đống ảnh đó qua cho hắn.
Lâm Tô Tô chớp chớp hai mắt, chăm chú chờ đợi An Kính mở lời.
“Dạo này cậu buồn phiền vì chuyện gì đúng không?”
Gương mặt đang tươi cười của Lâm Tô Tô lập tức sượng trân. Dù cho dạo này nhận được nhiều tin nhắn của quấy rối đe dọa nhưng lúc ở công ty, cậu luôn cố gắng khiến bản thân trở nên bình tĩnh nhất có thể, thậm chí là nói nói cười cười như không có gì xảy ra.
Tại sao chủ tịch lại hỏi chuyện này? Có phải anh ấy biết điều gì rồi hay không? Hay là… hay là… tên điên kia gửi ảnh cho chủ tịch rồi?!
Hàng loạt câu hỏi chạy qua trong đầu Lâm Tô Tô làm sắc mặt của cậu càng lúc càng trắng bệch. Tay Lâm Tô Tô bắt đầu run rẩy, đây là dấu hiệu cậu không tự chủ được mà sợ hãi.
Lâm Tô Tô vội vàng dấu hai tay xuống dưới gầm bàn, cầm chặt vào nhau cho đỡ run nhưng hoàn toàn không có chút tác dụng nào. Thậm chí, mồ hôi trên trán bắt đầu rỉ ra. Ánh mắt cậu trốn tránh, liên tục nhìn dưới sàn.
Lâm Tô Tô chỉ hận bản thân không thể tàng hình đi mà thôi. Nếu có thể tàng hình thì tốt biết mấy.
Tàng hình rồi sẽ không ai thấy cậu. Không ai thấy cậu đang đau đớn, run rẩy. Không phải đón nhận những ác ý của người khác. Không bị người mình từng yêu thương đe doạ như một kẻ tội đồ.
Lâm Tô Tô càng run rẩy dữ dội hơn, cậu gục mặt xuống sàn, hận không thể biến bản thân thành trong suốt.
Nếu biến mất ngay lập tức thì hay rồi.