Lam U Niệm dụng khinh công đến cực hạn tránh né cung nữ và thị vệ tới tới lui lui, đáp xuống nóc hoàng cung bắt đầu tìm kiếm Phong Dực Hiên, nơi này có quá nhiều sương phòng nên nàng không thể gióng trống khua chiên mà tìm, tìm một hồi vẫn không thấy bóng dáng của hắn.
Điều khiến nàng lo lắng nhất là, bởi vì có lai sứ các nước đến nên thị vệ trong cung tăng lên rất nhiều, cho nên hôm nay Phong Dực Hiên cũng không dẫn ám vệ theo, nếu như xảy ra chuyện sẽ không có người trợ giúp, càng nghĩ càng lo lắng.
Thời điểm nàng mất hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng tìm được Phong Dực Hiên, chỉ là tình huống bên trong lại khiến nàng có xúc động muốn giết người…
Sau khi Lam U Niệm rời đi Phong Dực Hiên vẫn nhìn chăm chú ly rượu trong tay, tựa hồ ly rượu kia còn đẹp mắt hơn chúng nữ tử kiều diễm ở đại điện, lãnh khí trên người hắn khiến các nàng không dám đến gần, rõ ràng vừa rồi Minh Vương còn rất dịu dàng nhưng trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ trước kia.
Hắn cảm thấy khi Niệm Niệm rời khỏi đây thời gian trôi qua cực kì chậm, nghĩ tới viễn cảnh Niệm Niệm đang ở bên cạnh Nguyệt Bạch Liên hắn cảm thấy lòng ngực vô cùng khó chịu, thầm nghĩ lẽ ra vừa rồi mình nên đi cùng nàng.
"Lục vương gia!" Có một cung nữ đến gần chỗ Phong Dực Hiên ngồi, cách xa hắn năm sáu bước, người trong cung và mọi người đều biết Phong Dực Hiên không cho phép nữ tử đến gần, hiện tại lại xuất hiện Minh Vương phi tương lai.
Phong Dực Hiên ngước mắt nhìn cung nữ, cung nữ run lên, ánh mắt hắn quá mức lạnh lẽo, cung nữ cắn răng ổn định lại tinh thần.
"Lam cô nương phái nô tỳ đến tìm vương gia!" Cung nữ cúi đầu không dám nhìn vào mắt Phong Dực Hiên, sợ mình sẽ lộ ra sơ hở.
Cung nữ vừa dứt lời Phong Dực Hiên nhàn nhạt hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?" Ánh mắt sắc lẹm như lưỡi đao sắc bén vừa ra khỏi vỏ, khiến địch nhân một kích mất mạng. Hắn vô cùng hoài nghi, nhìn dáng vẻ sợ hãi của cung nữ Phong Dực Hiên biết nàng ta đang nói dối.
Cả người cung nữ đều run rẩy, lấy ra một cây trâm, cung nữ cũng không nói gì thêm, trâm ngọc lập tức trở lại trong tay Phong Dực Hiên.
"Lục vương gia, đây là vật Lam cô nương giao cho nô tỳ, Lam cô nương muốn vương gia qua đó một chuyến!" Đầu cung nữ càng cúi càng thấp, biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, Lam U Niệm gặp khó khăn cần Phong Dực Hiên đến giúp.
Phong Dực Hiên vuốt ve ngọc trâm trong tay, rõ ràng đây là trâm ngọc của Niệm Niệm, bởi vì hiện tại xiêm y phục sức nàng dùng đều do hắn chuẩn bị.
"Dẫn đường!" Phong Dực Hiên lạnh giọng theo sau cung nữ, không phải hắn không biết đây là bẫy rập, nhưng Niệm Niệm vẫn chưa về, hắn có thể dùng bất kì thứ gì đánh cuộc nhưng không thể dùng nàng đánh cuộc, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng hắn cũng không dám sơ xuất.
Theo cung nữ đến một gian phòng, vừa đi vào phòng liền ngửi được mùi hương lạ, lập tức ổn định hô hấp nhìn nữ tử trong phòng, là người quen.
"Lục hoàng huynh đúng là rất thích Lam cô nương!" Phong Quan Liên dùng tay chải mái tóc dài của mình, nhìn Phong Dực Hiên cười càn rỡ, nào có dáng vẻ đáng yêu như trước: "Dù biết rõ đây là cạm bẫy cũng dám đến. Hoàng muội nên nói lá gan Lục hoàng huynh quá lớn hay là nên nói Lục hoàng huynh là người si tình hiếm thấy?"
"Niệm Niệm không có ở đây!" Phong Dực Hiên khẳng định, kỳ thật lúc vừa bắt đầu hắn cũng biết đây là một cái bẫy, nhưng chuyện có liên quan tới Niệm Niệm nên dù biết là cái bẫy hắn cũng muốn đến xem. Nếu Niệm Niệm thực sự xảy ra chuyện gì hắn cũng có thể ở bên cạnh nàng, bây giờ xem ra Niệm Niệm không ở đây hắn liền thở phào nhẹ nhõm, xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng.
"Ha ha ha, ngươi cho rằng bản thân còn có thể rời khỏi đây sao?" Phong Quan Liên cười duyên, thanh âm kia khiến Phong Dực Hiên cảm thấy thật buồn nôn, hắn cảm thấy chỉ có tiếng cười của Niệm Niệm mới là dễ nghe nhất.
"Lục hoàng huynh tốt của ta, ngươi có biết mình trúng độc gì không? Đây chính là Thôi Tình Tán thập phần bá đạo. Ngươi yên tâm, không bao lâu nữa ngươi sẽ tỉnh táo lại, chờ đến lúc ngươi thanh tỉnh sẽ phát hiện ngươi đang quấy rối hoàng muội mình, đến lúc đó có người người trông thấy, ngươi nói xem, sau này Minh Vương tiếng tăm lừng lẫy sẽ bị bao nhiêu người phỉ nhổ? E là sẽ trở thành người vô sỉ nhất thế gian!" Phong Quan Liên vừa cười vừa nói.
Phong Quan Liên thấy Phong Dực Hiên không chút bối rối, trong lòng có phần sợ hãi, nhưng điều càng khiến nàng ta hưng phấn hơn là có thể lật đổ Phong Dực Hiên. Vốn dĩ kế hoạch hôm nay bọn họ chỉ muốn lôi kéo Nguyệt Bạch Liên mà thôi, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy kẻ địch lớn nhất chính là Phong Dực Hiên cho nên bọn họ mới lập ra kế hoạch lớn mật này. Trước tiên đánh cắp một cây trâm của Lam U Niệm, còn chuẩn bị đưa Lam U Niệm tới cung điện tiếc là nàng lại đi ra ngoài, cho nên bọn họ dùng cái này dẫn dụ Phong Dực Hiên tới đây. Trong phòng đã đốt sẵn Thôi Tình Tán đặc chế có thể mê hoặc tâm trí nhưng thời gian không dài, chờ khi hắn xé xiêm y của mình hoàng hậu sẽ dẫn người đến, dưới sự chứng kiến của bao nhiều người hắn muốn che dấu chuyện mình muốn cưỡng bách hoàng muội mình là điều không thể nào, dù là phụ hoàng cũng không bảo vệ được hắn.
"Ha ha ha, Lục hoàng huynh, qua hôm nay bổn công chúa sẽ không cần gọi ngươi là Lục hoàng huynh nữa!" Phong Quan Liên cười lớn, sau đó còn chuẩn bị cởi y phục của mình.
Phong Dực Hiên không thèm nhìn tới Phong Quan Liên, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
"Ngươi cho rằng ngươi có thể đi sao?" Phong Quan Liên trấn định nói, trong lòng lại đang suy tư tại sao dược liệu còn chưa có tác dụng. Người bình thường đã sớm nhào tới, chỉ là nhìn hắn dường như lại không có chuyện gì.
"Vậy sao?" Một thanh âm réo rắt đột ngột xuất hiện, cửa phòng bị người đẩy ra từ bên ngoài, hơi thở trên người Phong Dực Hiên liền thay đổi, trở nên thật dịu dàng.
Lam U Niệm ở bên ngoài nghe Phong Quan Liên nói quả thật bị chọc giận không nhẹ, nàng không ngờ Phong Quan Liên lại không biết xấu hổ đến mức dùng cách này đối phó Phong Dực Hiên, không để ý luân thường làm ra chuyện bại hoại bực này, còn là với nam nhân của nàng, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!
Lam U Niệm vừa mở cửa phòng, Phong Dực Hiên nhanh chóng đến bên cạnh, kéo nàng vào ngực.
"Niệm Niệm…" Thanh âm của hắn vẫn trong trẻo lạnh lùng nhưng nàng vẫn nghe ra được đã trúng Thôi Tình Tán, đáng tiếc là đám người Phong Quan Liên lại không biết, Phong Dực Hiên căn bản không có xúc động thân thể với người khác, cho dù dùng dược cũng sẽ không phản bội nàng, nhưng nếu không kịp thời chữa trị rất có thể sẽ tổn thương tới thân thể và để lại di chứng, may mắn thay nàng đã tìm được hắn.
"Có sao không?" Dù sao thì Phong Dực Hiên cũng đã ngửi Thôi Tình Tán, vừa rồi lúc nàng tiến vào có thể cảm nhận được cả người hắn đều là thanh minh, khi nàng đến bên cạnh hơi thở của hắn lập tức không yên.
Lam U Niệm không biết nên nói gì, vừa vui vẻ vì hắn chỉ có cảm giác với mình vừa đau lòng vì hắn thà tổn thương bản thân vẫn muốn giữ vững thanh minh.
"Sao có thể? Tại sao hắn lại không có việc gì?" Phong Quan Liên không thể tin nổi vì tới tận bây giờ Phong Dực Hiên vẫn không xúc động mất đi lý trí.
"Hừ!" Lam U Niệm lấy ra một viên Thanh Tâm đan đưa cho Phong Dực Hiên, xúc động trong cơ thể lập tức khá lên, hắn lạnh mặt nổi lên sát khí nhìn về phía Phong Quan Liên đang đứng nghệch mặt ở nơi đó.
Phong Quan Liên bị ánh mắt lạnh như băng của Phong Dực Hiên nhìn, toàn thân run lên, chỉ cảm thấy không khí xung quanh như bị đóng băng, nhiệt độ lạnh xuống, tựa hồ chỉ cần nàng ta mở miệng nói tiếp sẽ khiến sương lạnh ép chết nàng.
Lam U Niệm đánh ngất Phong Quan Liên, vội vàng kiểm tra thân thể cho Phong Dực Hiên, thấy hắn ăn Thanh Tâm đan vào hơi thở trở nên vững vàng liền an tâm, nàng nghĩ sau khi quay về sẽ dùng dược giải độc.
"Sao chàng lại tới đây?" Thanh âm Lam U Niệm có chút tức giận, mặc dù nàng tin tưởng hắn sẽ không làm ra chuyện phản bội mình, nhưng nếu như hắn xảy ra chuyện nàng không dám nghĩ tới bản thân sẽ làm thế nào.
Phong Dực Hiên có thể cảm nhận rõ tức giận của nàng, hắn không hiểu tại sao nàng lại tức giận, cho nên thành thật trả lời: "Có người cầm trâm ngọc của nàng đến tìm ta, ta sợ nàng xảy ra chuyện nên mới tới đây!"
Lam U Niệm không ngờ lại là nguyên nhân này, ngẫm lại cũng phải, nếu như không phải vì nàng, với tính tình của Hiên sao có thể tới nơi này.
"Thực xin lỗi..." Lam U Niệm chủ động ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của Phong Dực Hiên, nàng lo lắng cho hắn hơn nữa vì thời gian dài ở chung hắn dung túng nàng tận trời cho nên tính tình nàng cũng trở nên cáu kỉnh, vì vậy lúc nãy nàng mới giận dỗi, thậm chí giọng nói còn mang theo giận dữ, dường như nàng cũng cảm nhận được bản thân đã bị hắn cưng chìu đến mức coi trời bằng vung, hắn làm tất cả đều là vì nàng mà nàng lại không chịu thấu hiểu, cảm thấy bản thân đã sai.
Phong Dực Hiên cũng biết tâm tình của nàng, đau lòng nâng đầu nhỏ, sau đó nâng cằm nàng lên, thâm tình nói: "Niệm Niệm, vĩnh viễn không nên nói xin lỗi với ta, nàng làm gì cũng đúng!"
"Hiên..." Lam U Niệm không biết nên nói cái gì, Phong Dực Hiên tốt như vậy, sủng ái mình như vậy, khiến nàng cảm thấy rất cảm động, từ khi nàng đến dị thế nàng chỉ có nam nhân này.
"Ta đều hiểu!" Phong Dực Hiên hôn lên trán nàng, nụ hôn này vừa thành kính lại nhu tình, dù hắn có làm gì cũng là bản thân tự nguyện, hắn nguyện ý làm bất cứ mọi chuyện cho Niệm Niệm dù kết quả có ra sao, dù là thống khổ nhất, chỉ cần có Niệm Niệm bên cạnh hắn đã cảm thấy hạnh phúc.
Phong Dực Hiên thấy nàng như vậy cực kì đau lòng, trong lòng càng thêm thương tiếc, là hắn đã khiến Niệm Niệm lo lắng. Phong Dực Hiên khẽ cúi đầu, bàn ta nhẹ nhàng chế trụ đầu nàng, cúi đầu hôn xuống, hắn nhẹ nhàng cạy mở cánh môi nàng, bá đạo như gió lốc, trăn trở hôn sâu, thưởng thức hết thảy mọi thứ tốt đẹp thuộc về nàng.
Một nụ hôn trôi qua, Phong Dực Hiên ôm Lam U Niệm đặt tay sau lưng giúp nàng thuận khí, nàng dựa vào ngực hắn, cảm thấy cái ôm này cực kì ấm áp. Thậm chí có cảm giác quyến luyến ôn nhu, trong gang tấc đó, hơi thở nồng đậm của nam nhân, bàn tay mạnh mẽ ấm áp truyền thẳng vào tim nàng, khiến nàng cảm thấy rất an tâm.