Editor: Bộ Yến Tử
"Hiên, chàng có phát hiện Phong Quan Liên có chút bất thường không?" Lam U Niệm nhìn theo bóng dáng Phong Quan Liên, mặc dù vừa rồi nàng ta che dấu rất tốt nhưng nàng vẫn phát hiện hận ý và ghen ghét chợt loé qua trong mắt, sau đó không biết nàng ta nghĩ đến cái gì liền có chút hả hê.
"Ừ, đúng là như thế!" Phong Dực Hiên cũng gật đầu, trừ những chuyện có liên quan tới Niệm Niệm khiến hắn trở nên ngốc nghếch ra, thời gian còn lại đều cực khôn khéo.
"Xem ra hôm nay ngoại trừ âm mưu nhầm vào Bạch Liên, còn có một âm mưu khác hướng về chúng ta!" Lam U Niệm lạnh nhạt nói, sâu trong đôi mắt lóng lánh là dòng xoáy sâu thẩm, tựa hồ có thể hút người vào trong đó.
Lam U Niệm nhìn Phong Quan Liên ở phía xa tâm tình của nàng ta dường như rất tốt liền suy tư, đêm đó nàng và Phong Dực Hiên nghe được kế hoạch phá huỷ trong sạch của Bạch Liên, khiến nàng ấy không còn lựa chọn nào khác phải gả cho Phong Thiếu Sở, bởi vì nữ tử thất tiết không có tư cách đòi quyền lợi. Chỉ là hôm nay nàng phát hiện hình như đám người Phong Thiếu Sở còn ẩn chứa một âm mưu khác, đối tượng mà họ nhắm đến chính là Phong Dực Hiên.
Phong Dực Hiên xoa tay Lam U Niệm, an ủi: "Niệm Niệm không cần lo lắng, ta sẽ che chở cho nàng!" Hắn dịu dàng nhìn nữ tử bên cạnh, những âm mưu quỷ kế kia trước giờ hắn chưa từng quan tâm cũng không để trong lòng, nhưng mà bây giờ hắn đã có người mà mình yêu mến cho nên hắn sẽ không để bọn chúng thương hại tới nàng, cũng sẽ không để bản thân bị thương.
Hoàng đế Phong Huyền cùng hoàng hậu đã đến, mọi người bắt đầu chào hỏi lai sứ các nước, chúc bọn họ thuận buồm xuôi gió, dù sao thì hoàng đế cũng là vua một nước, sau khi chào hỏi liền cùng đám người Lộ công công rời đi.
Nguyệt Bạch Liên thỉnh tấu rằng nàng sẽ ở lại Phong Quốc một thời gian, trải nghiệm phong thổ nơi đây, có thêm thời gian tìm hiểu lựa chọn vị hôn phu tình đầu ý hợp. Thiếp mời hoà thân Nguyệt Quốc đã đưa cho Phong Quốc, việc này coi như đã định, chỉ có điều nhân tuyển thích hợp vẫn chưa quyết định, vậy thì cứ cho Nguyệt Bạch Liên chút không gian thời gian để chọn lang quân như ý.
Nguyệt Bạch Liên uống chút ngự tửu, khoé miệng khẽ nhếch, nếu không phải chủ tử nói trước với nàng sợ là hôm nay nàng sẽ rơi vào quỹ kế của bọn họ. Nàng chưa từng nghĩ Lâm đại nhân đang ngồi bên cạnh mình lại có quan hệ cùng Nhị vương gia Phong Thiếu Sở của Phong Quốc.
Nàng nhìn Lâm đại nhân, ly rượu vừa rồi là ông ta kính nàng, nàng đã dùng giải độc đan từ sớm nếu không hôm nay sẽ mất đi trong sạch, mặc cho những người này thao túng.
Thấy thần sắc của nàng có chút mệt mỏi, Lâm đại nhân đắc ý nở một nụ cười kì dị, vờ vịt quan tâm: “Công chúa làm sao vậy? Ta thấy dường như người không được khoẻ!”
Nguyệt Bạch Liên khẽ ấn lên trán, ánh mắt có chút mông lung: "Bổn công chúa cũng không biết vì sao, lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi, chắc là mấy ngày nay không có nghỉ ngơi tốt, đa tạ Lâm đại nhân quan tâm."
"Quan tâm công chúa là bổn phận của thần, sức khoẻ công chúa không tốt e là không thể tiếp tục tham gia yến hội, không bằng theo cung nữ tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi!" Lâm đại nhân lo lắng nói, sau đó còn nháy mắt ra hiệu cho cung nữ rót rượu bên cạnh.
Nguyệt Bạch Liên cố gắng mở to đôi mắt nhưng vẫn không có hiệu quả, cảm kích cười một tiếng: "Vậy bổn công chúa đi nghỉ ngơi một chút, không thể tiễn Lâm đại nhân rồi, mong Lâm đại nhân thuận buồm xuôi gió!" Nguyệt Bạch Liên nói xong thì vịn vào hai cung nữ rời khỏi điện.
Lam U Niệm thấy Nguyệt Bạch Liên rời đi, nói nhỏ bên tai Phong Dực Hiên: "Hiên, ta đi xem một chút!" Chuyện này phải đảm bảo không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào, nếu không thứ chờ đợi Nguyệt Bạch Liên là gì nàng rất rõ ràng, cho nên nàng nhất định phải tự mình xử lý.
"Ừ!" Phong Dực Hiên gật đầu.
Lam U Niệm rất bất đắc dĩ, tay nhỏ chỉ có thể vẽ loạn lên bàn tay to lớn của hắn, chớp chớp đôi mắt ngập nước: "Hiên, chàng buông tay ra, nếu không làm sao ta đi được?" Lam U Niệm vừa nói vừa dùng sức cào cào vào lòng bàn tay hắn.
Phong Dực Hiên không nỡ buông tay, kỳ thật hắn rất muốn ôm Niệm Niệm, trong trường hợp này dù hắn không sợ người ta đồn nhảm nhưng cũng không muốn người khác nói không tốt về nàng. Bàn tay nhỏ bé kia hiện tại đang làm rộn trong lòng bàn tay, như mèo nhỏ cào lên tim hắn. Hắn mím môi, những lúc ở cạnh Niệm Niệm định lực của hắn càng ngày càng mất khống chế, hắn rất sợ sẽ đến một ngày bản thân kìm lòng không được mà giày vò tiểu yêu tinh này.
Hắn sợ nếu nàng tiếp tục cào như vậy bản thân không nhịn được sẽ hôn nàng, cho nên chỉ có thể lưu luyến không nỡ buông tay, sau đó dặn dò: "Trở về sớm một chút, còn nữa, không được phép thân cận cùng nữ nhân kia!"
Lam U Niệm rút tay về, gật đầu: "Ta biết rồi, ta bảo đảm!"
Dù hắn có chút ghen tuông, không thích Niệm Niệm quan tâm người khác nhưng hắn lại hiểu rất rõ dù Niệm Niệm có làm gì hắn cũng yêu, cho nên chỉ có thể dặn dò vài câu mà không phải ra sức ngăn cản nàng làm chuyện muốn làm.
Lam U Niệm lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, nàng vừa đi khỏi khí tràng trên người Phong Dực Hiên lập tức trở nên lạnh lẽo, nếu không phải Phong Hạ Kỳ còn ngồi bên cạnh, chắc hẳn những người khác sẽ không thể nào chịu nổi lãnh khí này.
Nguyệt Bạch Liên được hai cung nữ đỡ đến tẩm cung, hai người đẩy đẩy Nguyệt Bạch Liên, nhẹ giọng gọi: "Công chúa Bạch Liên? Công chúa Bạch Liên?" Thấy dáng vẻ nàng có phần hỗn loạn, hai cung nữ thở phào nhẹ nhõm lui ra ngoài.
Sau khi hai người ra khỏi phòng Nguyệt Bạch Liên liền mở mắt, đúng lúc có người nhảy vào từ cửa sổ.
"Niệm Nhi?" Nguyệt Bạch Liên thấy Lam U Niệm xuất hiện, ngạc nhiên kêu lên: "Sao ngươi lại tới đây?" Bởi vì chuyện hôm nay Lam U Niệm đã nói với nàng, nàng cũng có chuẩn bị, vì vậy dựa theo lời nàng dặn dò chuẩn bị kỹ càng.
"Ta không yên tâm nên đến xem!" Nàng nắm lấy cổ tay chẩn mạch cho Nguyệt Bạch Liên, khẽ thở phào: "Không có việc gì, dược bọn họ hạ là Nhuyễn Cân Tán bình thường thôi, ngươi đã sớm phục dụng giải độc đan, cho nên không có vấn đề!"
"Ừ!" Thấy Lam U Niệm quan tâm mình như vậy Nguyệt Bạch Liên vô cùng cảm động, âm thầm an ủi bản thân, có lẽ trở thành bằng hữu là kết cục tốt đẹp nhất, là bằng hữu nàng sẽ chiếm một vị trí trong lòng nàng, so với trở thành người xa kẻ lạ tốt hơn nhiều.
"Đã chọn được người chưa?" Nếu Phong Thiếu Sở muốn cùng người tình một đêm, vậy nàng sẽ thành toàn cho hắn ta, đáng tiếc người cùng hắn tình một đêm lại là người khác, nàng cảm thấy mình thật tốt bụng.
"Ừ! Chọn xong rồi, là một tỳ nữ phụ hoàng phái tới giám thị ta!" Nói đến đây ánh mắt Nguyệt Bạch Liên liền trở nên lương bạc, phụ hoàng phái nàng đến Phong Quốc hoà thân sao có thể không có chuẩn bị, sợ là phụ hoàng muốn nàng trở thành quân cờ của ông ta, đáng tiếc phụ hoàng lại không hề hay biết nàng đã không còn xem Nguyệt Quốc là quốc gia của mình nữa rồi, nàng sẽ không để phụ hoàng tiếp tục thao túng.
"Người đâu?" Lam U Niệm rất hài lòng cách làm của Nguyệt Bạch Liên, dẫu sao cũng là người được Vô Tình các dạy dỗ, đủ tàn nhẫn. Nếu Bạch Liên nhu nhược như vẻ ngoài, Lam U Niệm sẽ không để nàng trở thành chủ sự của Tiêu Kim các.
Nguyệt Bạch Liên nói chỗ ở của tỳ nữ, Lam U Niệm đi ra ngoài một lúc, sau đó mang theo một nữ tử bất tỉnh trở lại phòng, cung nữ bên ngoài cũng bị nàng dời đi.
Nàng ném tỳ nữ xuống đất, thập phần ghét bỏ lấy khăn ra lau sạch tay, nàng nghĩ nếu như Phong Dực Hiên biết nàng ôm một nữ tử đi một đoạn đường xa như vậy, chắc chắn sẽ ném nàng vào bồn tắm tắm rửa vài lần.
Nguyệt Bạch Liên rót cho Lam U Niệm một chén nước, sau đó lôi tỳ nữ kia dậy ném lên giường, đắp kín chăn, thở hổn hển ngồi xuống uống một ngụm nước, dường như bản thân ngày càng thích xử lý chuyện xấu.
Hai nữ tử tuyệt mỹ nhìn nhau nở nụ cười ác ý, nếu có người nhìn thấy nhất định sẽ bị mê hoặc. Lam U Niệm cảm thấy làm bạn cùng Bạch Liên là một việc cực kì vui vẻ, bởi vì tính cách và các phương diện khác đều hợp, nàng đã từng cùng Hoa Mộc Khuynh trở thành bạn tốt nhưng bây giờ nàng ấy lại thành tẩu tử, còn Bạch Liên lại cho nàng cảm giác như là bằng hữu là khuê mật.
Còn Nguyệt Bạch Liên lại cảm thấy có thể ở cạnh Lam U Niệm nàng đã rất hạnh phúc, nàng muốn tiếp tục ở cạnh và che dấu phần tình cảm kia tận đáy lòng, sau này nàng sẽ dùng danh nghĩa bằng hữu ở cạnh Lam U Niệm, Minh Vương sủng ái Lam U Niệm, nàng sẽ thật tâm chúc phúc…
Lam U Niệm lấy ra một đoạn hương liệu đưa cho Nguyệt Bạch Liên, nàng không hỏi cũng biết Lam U Niệm muốn làm gì. Cầm lấy hương liệu bỏ vào lư hương, xong xuôi mọi việc Lam U Niệm kéo Nguyệt Bạch Liên ra khỏi phòng.
Chờ đến lúc Lam U Niệm trở lại đại điện thì phát hiện Phong Dực Hiên không có ở đây, nhìn khắp đại điện một lượt cũng không thấy Phong Thiếu Sở, nàng biết rõ hắn ta ra ngoài làm gì, còn Phong Quan Liên cũng không có mặt thật sự khiến người ta thấy ngoài ý muốn, nàng còn phát hiện trong mắt hoàng hậu chợt loé qua quang mang tàn độc và hưng phấn.
"Hạ Kỳ ca ca, Hiên đâu?" Lam U Niệm hạ thấp giọng hỏi Phong Hạ Kỳ.
Phong Hạ Kỳ nhíu mày nói: "Ta cũng không biết, vừa rồi không biết là cung nữ của ai tới nơi này nói cái gì đó với A Hiên, hắn liền rời đi!" Phong Hạ Kỳ thấy Lam U Niệm có chút lo lắng, bèn an ủi: "Ngươi đừng quá lo lắng, với bản lãnh của A Hiên nhất định sẽ không rơi vào mưu ma quỷ kế, nhiều năm qua bọn họ vẫn không thể làm gì A Hiên!"
Mặc dù nàng biết Phong Hạ Kỳ nói đúng, cũng biết rõ năng lực của hắn, chẳng qua yêu một người chính là như thế, dù biết rõ nhưng trong lòng vẫn không ngăn được lo lắng. Nàng ngồi một lát vẫn không thấy hắn quay lại, đứng lên dặn dò Phong Hạ Kỳ vài câu thì rời khỏi đại điện.
Phong Thiếu Sở hết sức vui vẻ đi đến sương phòng phía sau đại điện, nghĩ đến dung nhan xinh đẹp cùng dáng người yểu điệu của Nguyệt Bạch Liên hắn cảm giác bản thân có chút không nhịn được. Thân là hoàng tử hắn đã gặp qua không ít người đẹp, người đẹp nhất chính là đích nữ Lam phủ Lam U Niệm, đáng tiếc lại bị Phong Dực Hiên chiếm mất. Nguyệt Bạch Liên cũng là một mỹ nhân hiếm thấy hơn nữa còn là công chúa, Phong Thiếu Sở nghĩ sau này có thể dùng tới nàng quả thật rất tốt, trong lòng càng thêm vui vẻ.
Phong Thiếu Sở đi vào căn phòng đã an bài trước đó thế nhưng lại không nhìn thấy cung nữ thân cận của mẫu hậu đâu, hắn biết cơ hội chỉ có một lần, vả lại chuyện lần này bọn họ trù tính không chê vào đâu được, thế là an tâm vào phòng.
Vừa bước vào phòng, Phong Thiếu Sở ngửi được một làn hương thơm ngát. Là người sống trong cung hắn tức khắc có cảnh giác, đáng tiếc dược mà Y Cốc chế tạo có thể để hắn thanh tỉnh sao?
Phong Thiếu Sở cảm thấy bản thân rất nóng rất nóng, sau đó nhìn thấy một nữ tử nằm đưa lưng về phía mình, chút lý trí còn sót lại nói với hắn đó chính là Nguyệt Bạch Liên, nữ tử mà hôm nay hắn phải lấy cho bằng được, vì vậy thuận theo khát vọng của thân thể leo lên giường…