“Tay ngươi, lấy ra.”
“Mọi người đang nhìn, cười một cái nào.”
Tay nâng ly rượu, Tô Gia mỉm cười, trong mắt người ngoài tỏ ra cực kỳ thân mật sờ lưng nam nhân bên cạnh, sau đó hai ngón tay kẹp lấy một miếng thịt trên lưng Đường Kiêu, dùng sức mà véo.
“Cưng thật nhiệt tình.” Khóe miệng hơi run một chút, Đường Kiêu ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười xán lạn lại tao nhã, nhưng móng vuốt luồn bên hông Tô Gia đã ngoan ngoãn thả xuống.
Véo mạnh gớm!
“Con mồi của ta xuất hiện rồi.” Nhấp chút champagne, Tô Gia nheo mắt nhìn về phía cổng vào tiệc rượu.
Người của Tống gia đáp ứng lời mời mà đến, Tống Sở Vân sắc mặt lạnh lùng tạm xem như anh tuấn tiêu sái là người nối nghiệp Tống Gia hiện tại, trong nhà có lão đầu ở đại lục, Tống gia căn cơ tại phương bắc, lần này là Tống Sở Vân phụng mệnh lão đầu nhà mình nam tiến Hong Kong khai thác thị trường.
Tống Sở Vân không chút kiêng kị ôm eo Trần Dư đi vào tiệc rượu, Trần Dư thoạt nhìn mới ngoài hai mươi, tướng mạo không thể nói xinh đẹp bao nhiêu, nhưng nhờ bộ dạng sạch sẽ, sắc mặt có chút tái nhợt ngược lại mang vài phần vị đạo dụ người thương tiếc.
Người của Trần gia đã sớm có mặt, Tống Sở Vân vừa xuất hiện Trần Thiên Hà liền tươi cười nghênh đón, Trần Dư vẻ mặt thoáng cứng đờ, Tống Sở Vân ghé bên tai Trần Dư thì thầm gì đó, Trần Dư trước khi Trần Thiên Hà đến gần đã tách khỏi Tống Sở Vân trực tiếp tới một góc vắng trong tiệc rượu, thoạt nhìn hết sức cô đơn.
Xung quanh thỉnh thoảng có vài người dòm ngó Trần Dư, cũng không biết đang nhỏ to bàn tán cái gì.
……
……
“Tô Gia định khi nào ra tay?”
“Tùy tiện qua đó bắt chuyện sẽ khiến tiểu khả ái kia cảnh giác, biết có một câu gì không?”
“Câu gì?” Đường Kiêu theo ý Tô Gia hỏi tiếp.
“Thêu hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.” Tô Gia nhỏ giọng nói, “Bây giờ ngươi cãi một trận với ta, chỉ được động khẩu không được động thủ.”
“Đương nhiên.” Đường Kiêu lập tức đáp ứng, chẳng lẽ hắn còn dám động thủ đánh Tô Bạch?
Hắn vừa dứt lời, một ly champagne chưa uống hết liền hoa lệ lệ tưới vào mặt hắn, vừa rồi là ai nói cãi nhau chỉ được động khẩu không được động thủ?
“Ngươi lại lên cơn điên gì nữa?!” Tiếng rống giận khí thế mười phần của Đường Kiêu cơ hồ hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trong tiệc rượu, đương nhiên, còn bao gồm cả mái tóc tích champagne của hắn.
Một người chỉ cần khí thế đủ mạnh, cho dù bị tạt champagne một thân chật vật cũng không lộ vẻ khó coi, nếu cộng thêm tướng mạo bản thân đủ anh tuấn tiêu sái, còn có thể toát ra vài phần gợi cảm.
Đường Kiêu chính là thuộc hàng những anh chàng vô luận khi nào ở đâu và bị vây trong tình huống bất lợi gì, cũng đều tản mác nội tiết tố nam tính nồng đậm.
Bốp — Xem ngươi còn tiêu sái bảnh bao tới chừng nào.
Tô Gia tặng cho Đường Kiêu một cái tát, phun ra hai chữ: “Vô sỉ!”
Nhờ nền tảng giáo dục cực tốt từ nhỏ, Tô Gia không am hiểu cãi lộn, bất quá sở trường của y chính là bạt tai, những người bên cạnh y trước giờ luôn là đối tượng để y luyện tập.
Tát Đường Kiêu xong Tô Gia lập tức xoay người bỏ đi, y lạnh mặt, đôi môi mím chặt thành một đường lãnh ngạnh, điều này làm y thoạt trông thập phần tức giận, người xung quanh đều sẽ nghĩ hai nam nhân này có lẽ tranh cãi vì sự tình nào đó, nhưng nội dung tranh cãi bọn họ lại đoán không ra.
Mục đích của Tô Gia chính là tư thái “bị khi dễ”, tuy rằng trên thực tế người bị khi dễ là Đường Kiêu.
……
……
Ngay lúc nhìn thấy Tô Bạch và Đường Kiêu cãi nhau Đường Tạp liền chạy tới chỗ họ, bất quá thời gian họ cãi nhau quá ngắn quá kịch liệt, đợi Đường Tạp chạy tới Tô Gia cũng vừa mới “bị chọc giận bỏ đi”, chỉ để lại một ly rượu bị rưới sạch cùng một Đường Kiêu được thưởng bạt tai.
“Hai người làm sao vậy?” Đường Tạp cho rằng Đường Kiêu và Tô Bạch thật sự cãi nhau, hắn đến bên người Đường Kiêu nhìn bộ vest bị tưới đầy champagne của nam nhân, nhỏ giọng hỏi, “Hay là đi thay đồ trước?”
Đường Kiêu nhìn Tô Bạch một mình đi đến một góc vắng đứng dựa tường, diễn kịch phải diễn đến cùng, hắn “hung hăng” trừng Tô Bạch, ném mạnh ly rượu trong tay xuống đất phát ra tiếng vang loảng xoảng, đẩy Đường Tạp vội vã đi về hướng phòng nghỉ, mặc cho Đường Tạp chẳng hiểu mô tê gì hoang mang rối loạn theo sau.
“Biểu ca, anh chiều hư gia hỏa kia rồi.” Đường Tạp thập phần bất mãn.
Đường Kiêu đi vào phòng nghỉ đơn, tóc bết dính phi thường khó chịu, hắn một bên cởi áo khoác thấm champagne, một bên thẳng tiến buồng tắm.
“Đây là kế hoạch.” Có thể gạt được Đường Tạp, tức là cũng có thể thuận lợi gạt những người khác.
Bất quá Tô Gia đúng là hình mẫu cho nạn cãi nhau “động thủ không động khẩu”, cũng may nam nhân tuy tát nghe vang dội nhưng thực chất không đau lắm.
Đường Kiêu im lặng sờ bên má bị trúng một chưởng của mình, Tô Gia trước kia nhất định đã từng luyện qua bạt tai.
“Kế hoạch gì a?”
Hai tay khoanh trước ngực tựa vào cửa phòng tắm nghe tiếng nước ào ạt bên trong, Đường Tạp vô cùng buồn bực, hắn chỉ biết tiệc rượu dùng để dẫn cá mắc câu, chứ có nghe ai nói còn có kế hoạch gì nữa đâu.
……
……
Không bao lâu sau Đường Tạp lại từ phòng nghỉ đi ra, án theo kế hoạch đã định Đường Tạp tự mình tiếp đãi Trần Thiên Hà, mà Trần Thiên Hà cũng đem Đường Tạp giới thiệu với Tống Sở Vân, ba gã đàn ông trò chuyện vui vẻ rồi cùng nhau vào một gian phòng nghỉ khác. Trước khi vào phòng nghỉ, Tống Sở Vân thoáng liếc hướng Trần Dư.
Tống Sở Vân đối với Trần Dư hẳn không chỉ là tùy tiện chơi qua đường. Một cử động nhỏ nhặt của Tống Sở Vân vẫn không thoát khỏi tầm mắt Tô Gia.
Tô Bạch một mình dựa tường, trong tay một ly champagne, bộ dáng thoạt nhìn cũng là một nam nhân chờ người tới an ủi mời mọc, bất quá xét biểu hiện cường hãn vừa rồi của Tô Gia cùng với khí tức “chớ lại gần ta” tản mác từ cả người y lúc này, trong phạm vi năm thước không ai dám tới gần y, càng đừng nói là lân la bắt chuyện.
So với Tô Bạch khí thế quá mạnh khiến người không dám tiếp cận, Trần Dư một mình lẻ loi đứng trong góc tiệc rượu, biểu tình có chút mờ mịt khiến hắn thoạt nhìn giống như một chú vịt con lạc đường, đang đợi ai đó dẫn hắn đi.
Không để Tô Gia chờ quá lâu, trong tiệc có một gã đàn ông tay bưng hai ly rượu đi tới chỗ Trần Dư.
Nam nhân nọ cười đến cực kỳ tao nhã, môi khép lại mở mở lại khép nói gì đó, nhìn từ góc độ người ngoài chẳng qua là một người lễ độ mời Trần Dư uống rượu mà thôi, chỉ là loại người càng áo mũ chỉnh tề này lời nói ra thường càng hạ lưu đê tiện.
Trần Dư biểu tình phi thường khó coi, môi dưới bị cắn đến sắp bật máu, bàn tay giấu trong tay áo đã dần siết chặt thành quyền, Tô Bạch có thể tưởng tượng quý ông áo quần bảnh bao kia giờ phút này đang nói mấy câu vô sỉ ác ý.
Nếu hiện tại Trần Dư nhịn không được một quyền đấm vào mặt gã kia, không cần nghi ngờ đám người dự tiệc sẽ chỉ thiên vị quý ông mặt người dạ thú đó, nơi này không phải thiên đường tốt đẹp bênh lí lẽ không bênh thân nhân, bất quá là địa ngục dơ bẩn bênh tiền không bênh túng.
Trần Dư nhịn xuống, hắn bắt đầu có ý né tránh vị tiên sinh mời hắn uống rượu.
Tô Bạch coi như hài lòng với biểu hiện của Trần Dư, biết ẩn nhẫn ít nhất chứng tỏ Trần Dư cũng là người có đầu óc, bất quá hiện tại hẳn đã đến phiên y lên đài.
……
……
“Làm ơn tránh xa tôi một chút, tôi không uống rượu.” Trần Dư cau mày lùi về sau mấy bước, chỉ là hắn vốn đứng trong góc, lui nữa cũng không còn chỗ để lui.
“Còn làm bộ cao thượng hợm hĩnh, ai chẳng biết ngươi đã ngủ với Tống Sở Vân, có muốn thử sức ta không? Công phu trên giường của ta không kém gì hắn đâu, thế nào, ra giá đi?” Gã kia liếm liếm môi, gã đã chú ý Trần Dư nãy giờ, tuy rằng tướng mạo không tính là đẹp, bất quá ăn mặn nhiều lâu lâu đổi khẩu vị với rau dại cũng không tệ.
“Nói năng tôn trọng một chút!”
Trần Dư nắm chặt quyền, hắn rất muốn lôi tên vô lại trước mắt này ra hung hăng nện một trận, nhưng hắn cũng biết người trong tiệc rượu hắn đều không thể trêu vào.
“Tôn trọng? Ta hiện tại chính là tôn trọng ngươi rồi, ta chịu hỏi ý kiến của ngươi là đã cho ngươi mặt mũi, chẳng lẽ ngươi tưởng mình còn là nhị công tử Trần gia? Chỉ cần ta nói một tiếng với Trần đại thiếu, ngươi có tin ngày mai hắn sẽ đưa ngươi lên giường của ta không, đến chừng đó ta muốn chơi ngươi thế nào cũng được, hoặc là ta có thể đứng một bên nhìn một đám nam nhân chơi ngươi.”
Gã đàn ông kia nói chuyện cực kỳ khó nghe, nhìn sắc mặt Trần Dư càng lúc càng trắng bệch chỉ muốn ngay lập tức đè vị nhị công tử Trần gia này xuống sàn hung hăng thao lộng, bất quá không đợi gã vươn tay sờ mặt Trần Dư, bên cạnh đã có người một cước đá gã chỏng vó dưới đất.
Người tới chính là anh hùng cứu mỹ nhân, Tô Gia.
“Mẹ kiếp, ngươi điên à?!” Gã kia tức giận từ dưới đất bò lên.
“Nếu ta là ngươi ta sẽ ngậm miệng lại.” Tô Gia thẳng tắp đứng chắn trước mặt Trần Dư, tay trái cắm trong túi quần, tay phải nâng ly rượu, ánh mắt băng lãnh.
Thấy rõ là ai đạp mình một cước, gã kia hơi sửng sốt, ban nãy cảnh tượng Tô Gia tát Đường Kiêu gã cũng nhìn thấy, tin tức Đường Kiêu gần đây hợp tác với Trần Uyên mọi người đều biết từ sớm, Đường Kiêu và Đường Tạp hai người đều không phải đối tượng gã có thể tùy tiện trêu vào, mà người dám đánh Đường Kiêu phỏng chừng gã cũng không thể chọc tới.
“Vị tiên sinh này, có thể giải thích một chút tại sao đột nhiên lại…… đánh ta không?” Rất không tiện nói chữ “đá” ra miệng.
“Gia tộc hoặc là công ty của ngươi ở Hong Kong có bao nhiêu tài sản? Vốn lưu động bao nhiêu, thiếu ngân hàng bao nhiêu, hiện tại hạng mục lớn nhất là gì?” Tô Gia hỏi liền một loạt vấn đề khiến người lần không ra đầu đuôi.
“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Bởi vì nếu ngươi không thức thời cút ngay lập tức, ta sẽ không chỉ đơn giản đá ngươi một cước thế đâu, trong vòng một tuần ta sẽ cho người điều tra rõ ràng toàn bộ gia sản của ngươi, bới móc mọi việc ngươi làm trong quá khứ, sau đó muốn chơi ngươi kiểu nào thì chơi ngươi kiểu đó.” Nhại lại khẩu khí vừa rồi của gã, Tô Gia cười đến thập phần hòa ái thân thiện.
“Tìm một đám đàn ông bảo bọn họ xếp hàng thượng ngươi, hoặc là bán ngươi vào động làm nam kĩ, ngươi cảm thấy đề nghị này của ta thế nào?”
Gã kia nháy mắt sắc mặt có thể so với vôi tường.
“Giờ thì, xéo đi.” Thoáng chốc thu lại nụ cười trên mặt.
Gã kia một câu cũng không dám hó hé lập tức xoay người, chật vật không chịu nổi rời khỏi bữa tiệc, Trần Dư tận mắt chứng kiến từ đầu tới cuối trợn mắt há mồm đứng một bên, mãi đến khi Tô Gia xoay người lại nhìn hắn nở một nụ cười hiền lành, hắn mới mở miệng ấp a ấp úng nói hai chữ.
“Cám ơn.”