Thấy Đường Kiêu vẫn không phản ứng, Tô Gia bất mãn cầm tẩu thuốc gõ đùi Đường Kiêu, mời y bày mưu tính kế còn dám thả hồn, đáng đánh.
“Đờ ra đó làm gì, mê gia rồi sao?” Tô Gia hừ một tiếng, khó trách tiểu tử thối này lâu lâu lại nhìn mình đến ngẩn người…
——
“Là người thì sẽ có nhược điểm, có nhược điểm ắt có chỗ để nắm thóp.” Chậm rãi phả ra một vòng khói xì gà, Đường Kiêu tay phải nhẹ nhàng đảo whisky trong ly.
Đường Tạp bĩu môi từ chối cho ý kiến, trong lòng thầm nghĩ mấy câu này của lão đại toàn là sáo rỗng, là người đương nhiên phải có nhược điểm, nhưng vấn đề là chỗ để nắm thóp không dễ tìm.
“Lão Trần có hai đứa con, đứa lớn là Trần Thiên Hà, du học ở châu Âu về hiện đang giúp lão Trần quản lý kinh doanh, cũng có chút tiếng tăm trong giới, thông minh, chịu nỗ lực, em gặp qua vài lần, người này với cha hắn quả thực là một khuôn đúc ra,” Đường Tạp phân tích, “Đứa còn lại tên Trần Dư, Dư trong dư thừa, là con riêng, trong nhà không có địa vị gì, trước đó không lâu đắc tội Tống gia bị anh hắn tặng luôn cho Tống gia.”
Đường Tạp nhíu mày: “Vị đương gia ở Tống gia khét tiếng thích nam nhân, lão Trần cũng đủ nhẫn tâm, con riêng dù sao cũng là máu mủ của mình, cứ như vậy tuyệt tình tặng cho người ta làm đồ chơi.”
Nam nhân có gì hay ho đâu, ôm nữ nhân vẫn thoải mái hơn.
“Trần gia với Tống gia có hợp tác gì không?” Nhìn màn hình máy tính trước mặt, Đường Kiêu buông ly rượu.
“Trần gia tuy thế lực không tính lớn, nhưng mỗi đời đều cắm rễ ở Hong Kong, mạng lưới ngoại giao tương đối rộng; Tống gia tuy tài hùng thế đại, nhưng vẫn thiếu một ít giang hồ địa phương chiếu ứng. Trần gia cần tiền, Tống gia cần quan hệ.” Đường Tạp nói xong, mất kiên nhẫn nhìn ai đó một bên hút thuốc một bên uống rượu đến nhàn nhã, “Này, anh nói xem nên làm gì bây giờ, em xưa nay chỉ biết chấp hành không hiểu mấy âm mưu tính kế hại não.”
“Không thể để người khác biết là chúng ta làm.” Đường Kiêu từ chỗ ngồi đứng lên, thong thả bước đến bên cửa sổ, không thể để người khác biết là Đường Tạp động tay động chân, càng không thể để người khác biết là tổ chức lính đánh thuê T nhúng tay trong đó, mỗi một địa bàn đều có quy củ bản địa, mấy lão đại trên sân nhà ngày thường nhộn nhịp đấu đá nhau, nhưng tối kị chính là người ngoài tùy tiện xen vào.
Đường Kiêu bỗng dưng chớp chớp mắt, ngoài biệt thự một chiếc ô tô trắng chậm rãi dừng lại, Tô Gia vừa đi cắt tóc mát xa đã trở lại, Anna ngày đầu tiên nhìn thấy Tô Gia còn kênh kiệu đến không xong giờ lại phe phẩy theo sau Tô Gia như một tiểu nha hoàn, hầu trên hầu dưới, lần nào cũng làm Đường Tạp tức chết lại không làm gì được.
Đường Kiêu khóe miệng bất giác cong lên, sao hắn lại quên mất Tô Bạch Tô Gia vị Ngọc Diện Diêm La đỉnh đỉnh đại danh trong giới, luận âm mưu quỷ kế, bụng dạ tâm cơ, Tô Gia cũng là cao thủ số một.
Mấy tháng trời không để ý tóc tai, Tô Gia rảnh rỗi bèn nhờ Anna dẫn tới một salon nổi tiếng chỉnh trang mái tóc một chút, đàn ông thì phải thanh thanh sảng sảng, sạch sạch sẽ sẽ, thỉnh thoảng nhìn thấy những bảng quảng cáo mỹ nam trải dài trên mấy trung tâm thương mại ven đường, Tô Gia lại nhịn không được âm thầm khinh thường một phen, đường đường đàn ông lại hóa thân như yêu nghiệt, loại tiểu bạch kiểm này cũng chỉ biết mua vui cho đàn bà.
Cắt tóc xong, đến mấy shop hiệu đặt vài bộ Âu phục, ăn uống no say rồi đi hưởng thụ một liệu trình mát xa, Tô Gia mới tâm mãn ý túc ngồi xe về biệt thự.
Đường Tạp xuống lầu liền bắt gặp Anna đang rót nước cho Tô Gia, hắn bất mãn hừ một tiếng: “Tô lão sư, Đường tổng kêu anh lên đó.” Kỳ thực Đường Kiêu chỉ bảo Đường Tạp mời Tô Gia lên, nhưng chữ “mời” vô cùng vinh hạnh được Đường Tạp ghẻ lạnh.
Tô Gia uống hai hớp nước rồi đưa ly cho Anna, một bên lên lầu một bên phân phó: “Anna, ngày mai giúp tôi đi lấy đồ về, cô cứ trực tiếp cất đồ vào tủ quần áo trong phòng tôi là được.”
“Vâng.” Anna đáp.
Đường Tạp khóe miệng có chút run rẩy, đợi đến khi Tô Gia lên lầu trên hắn mới xuống phòng khách lầu dưới: “Anna, hắn muốn đi dạo phố mua sắm thì để ai khác hầu hắn là được rồi.” Người đàn bà của mình bị kẻ khác sai tới sai lui, còn cao hứng được mới là lạ.
“A Tạp, nhìn nè! Đây là dây chuyền Tô Gia mua cho em, có đẹp không?” Anna tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy Đường Tạp nói, hăng hái bừng bừng đem triển lãm chiến lợi phẩm của nàng với Đường Tạp, toàn bộ đều là trang sức quần áo giày dép hàng hiệu mới nhập về trong mấy plaza.
Muốn làm sao thu phục một người, so với Tô Gia dày dạn kinh nghiệm, Đường Tạp quả thật vẫn còn quá non, trên phương diện này Đường Tạp hoàn toàn không phải đối thủ của Tô Gia.
Nhìn Anna phấn chấn tay xách nách mang một đống túi mua sắm, Đường Tạp triệt để tuyệt vọng hai tay bụm mặt, Tô Mặc này quá lợi hại, thảo nào có thể gắt gao dắt mũi anh họ hắn.
“Không xử được lão Trần định tìm ta hỗ trợ?” Tô Gia đẩy cửa vào, tùy ý ngồi bên cạnh Đường Kiêu, sau khi từ miệng Đường Tạp biết được Đường Kiêu hóa ra là “fan nhí” của y, thái độ Tô Gia đối với Đường Kiêu cũng ôn hòa hơn trước.
Con người mà, luôn thiện ý niềm nở với người thưởng thức mình, nhất là khi vị “fan nhí” này lai lịch không nhí chút nào, càng thêm lớn lao thỏa mãn tâm hư vinh của Tô Gia.
“Đây là tất cả tư liệu về Trần gia.” Đường Kiêu tắt xì gà, xoay màn hình qua hướng Tô Gia, còn mình đứng dậy đi rót một ly cà phê dâng đến trước mặt Tô Gia.
Tùy tiện liếc đống tư liệu chi chít chữ trên laptop, Tô Gia không chút hứng thú đẩy máy sang Đường Kiêu, thân thể ngả vào lưng ghế, tay trái ngón tay nhịp nhịp: “Nói trọng điểm cho ta biết.”
Đường Kiêu mỉm cười, lại đứng lên lấy một cái tẩu thuốc bạch ngọc đặt gần đó, nhét sẵn sợi thuốc mới đưa tới tay Tô Bạch, hắn còn đích thân châm lửa thay Tô Bạch, một bên liệt kê những trọng điểm trong tư liệu về Trần gia cho đối phương nghe.
“Tô Gia có kiến nghị gì không?”
Tô Bạch hút một hơi, cười nhạt liếc nhìn Đường Kiêu ngồi bên cạnh, hé miệng liền phà một luồng khói trắng ngay mặt Đường Kiêu, tán thưởng: “Thuốc tốt.”
“Royal Box loại hữu hạn,” Đường Kiêu híp mắt nhẹ nhàng ngửi ngửi hương khói trong không khí, có vẻ chua chua, “Nghe nói loại thuốc này hút lên có mùi ô mai tươi.”
“Biết thưởng thức.” Tô Gia trong tay ôm tẩu cười nói, “Hay là ngươi trình bày ý tưởng của ngươi trước đi.”
“Lão Trần hơi lớn tuổi, ăn chay niệm phật, chuỗi phật châu bạch ngọc kia là hắn tốn tâm tư mới có được, ta dám chắc nếu phải chọn giữa phật châu và con trai lão nhất định sẽ chọn phật châu, cưỡng bức dụ dỗ rất khó thành công.”
“Cho nên?”
“Trần gia và Tống gia có hợp tác, có thể nghĩ cách hạ thủ từ bên trong.” Đường Kiêu nói.
Hút thêm hai hơi, Tô Bạch mới mở miệng, nhẹ nhàng cười: “Cần gì phiền phức như vậy, ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu bắt con trai lão Trần lựa chọn giữa cha và phật châu, ngươi đoán hắn sẽ chọn thế nào?”
“Không chọn cha hắn cũng không chọn phật châu, mà lựa chọn trở thành lão đại Trần gia.” Điểm này Đường Kiêu biết, chỉ là còn một vấn đề, “Lão Trần có hai đứa con trai, đứa lớn Trần Thiên Hà cơ bản xem như đã ngồi vững ghế lão đại Trần gia, quan hệ giữa hắn và cha cũng tốt, sẽ không vì lợi ích mà giúp đỡ người ngoài đối phó cha mình.”
Tô Gia mỉm cười, tao nhã phun ra một làn khói trắng: “Không phải còn một đứa con riêng sao?”
“Trần Dư bị Trần Thiên Hà tặng cho Tống gia, ngươi định phò Trần Dư lên ngôi?”
“Thứ nhất có thể lấy được phật châu, thứ hai có thể nhân khống chế Trần Dư mà khống chế Trần gia, thứ ba có thể phủi tay đem chuyện này đổ hết cho nội chiến ở Trần gia. Một đứa con riêng bị vứt bỏ động thủ với cha và anh mình, thập phần hợp lý.” Tẩu thuốc gõ gõ đầu gối, Tô Gia đuôi mày khóe mắt đều thấu lộ thần thái phi dương, so với lỗ mãng sống mái nhau bằng đao thật súng thật, Tô Gia càng thích đứng sau bức màn thản nhiên tự đắc nhìn kẻ khác đấu đến ngươi chết ta sống, còn chính y chỉ cần lo thân mình lại ngư ông đắc lợi.
Dáng vẻ đắc ý vạch định âm mưu quỷ kế đến thần thái phi dương này của Tô Gia đều lọt vào mắt Đường Kiêu. Họ Đường nào đó chăm chú nhìn Tô Gia như vậy một hồi, đây đại khái có thể coi là một loại biểu hiện của trí tuệ, nam nhân có trí tuệ chung quy luôn khiến người phải nhìn bằng cặp mắt khác.
Không thể không thừa nhận, Tô Gia lúc chơi xấu quả thật….. đẹp chết đi được!
Thấy Đường Kiêu vẫn không phản ứng, Tô Gia bất mãn cầm tẩu thuốc gõ đùi Đường Kiêu, mời y bày mưu tính kế còn dám thả hồn, đáng đánh.
“Đờ ra đó làm gì, mê gia rồi sao?” Tô Gia hừ một tiếng, khó trách tiểu tử thối này lâu lâu lại nhìn mình đến ngẩn người, thần tượng sùng bái từ nhỏ đang sờ sờ trước mặt, giờ lại kiến thức được gia ta túc trí đa mưu, Đường Kiêu chắc sẽ không chấn kinh quá độ, đến nỗi nhìn mình chằm chằm mà phát ngốc chứ?
Bỏ đi bỏ đi, nếu là như vậy cũng có thể tha thứ. Tô Gia lấy tư thái trưởng bối hòa ái nhìn Đường Kiêu, Đường Kiêu tuy không phải hạng người tốt lành gì, bất quá thu làm đồ đệ cũng không tệ, ít nhất sẽ không giống hai tên kia ăn cây táo rào cây sung làm y thất vọng tột đỉnh.
“Phải a, Tô Gia ngài mị lực quá lớn, ta kìm lòng không đậu mê ngài mất rồi.” Đường Kiêu cười khẽ.
“Nói chính sự!” Chỉ là người này thỉnh thoảng lại có chút lưu manh.
“Bảo Đường Tạp tổ chức một buổi tiệc đấu giá rượu, Tống gia Trần gia đều nằm trong danh sách khách mời, ta và A Tạp không tiện trực tiếp tiếp xúc với Trần Dư, đến chừng đó phải phiền Tô Gia ngài.”
Tô Gia nhướn mày: “Ngươi có thể bảo đảm người của Tống gia sẽ dẫn Trần Dư đến dự?”
Trần Dư theo Tống gia dự tiệc, một khi chạm mặt người của Trần gia có thể sẽ thập phần xấu hổ.
“Tô Gia ngài chỉ cần tiếp cận Trần Dư, mọi chuyện còn lại cứ yên tâm giao cho ta.”
Ba hôm sau, một buổi đấu giá rượu cứ cách quãng thời gian lại có ở Hương Cảng, thoạt nhìn thập phần bình thường được tiến hành dưới sự hỗ trợ của Đường Tạp, phú thương quyền quý được mời tám chín phần mười đều đã nhận lời tham dự, trong đó bao gồm Trần gia thiếu tiền nhưng thích sĩ diện cùng với Tống gia có tiền nhưng thiếu quan hệ.
Âu phục Tô Gia đặt ở shop hai ngày trước đã có đất dùng, quần trắng sơmi trắng kèm áo choàng đen bên ngoài, đồng hồ hàng hiệu xa xỉ, mái tóc ngắn sạch sẽ thanh lịch, rành rành một nam nhân thành thục lão luyện.
Tô Gia thập phần hài lòng với hình tượng của mình, điều duy nhất khiến y không quá thoải mái chính là lần này y lại phải sắm vai người tình bên cạnh Đường Kiêu. Y thống hận cái luận điệu quỷ quái kia của Đường Kiêu, rằng thì muốn tiếp cận Trần Dư cách tốt nhất chính là lấy thân phận “người đồng loại” đi tiếp xúc, rằng thì dù sao ở thành phố A mọi người cũng đã biết bên cạnh Đường Kiêu có một tình nhân Tô Mặc.
Chết tiệt hơn nữa là, Tô Gia cư nhiên cảm thấy lối suy nghĩ trời đánh này của Đường Kiêu lại thập phần có lý.