Dường như cùng lúc đó, hai tên sĩ quan còn lại đều bị người ta khống chế lại!
"Bập, bập, bập…” Những cái tát liên tiếp rồi đá một cưới huých mạnh vào chântên sĩ quan Mỹ, khiến hắn phải quỳ rạp xuống đất, lúc này, Robert, thủlĩnh nhóm vệ sĩ của Lâm Liên, mới hướng về phía ba người Phương MinhViễn áy náy mà nói:
-Rất xin lỗi, đã khiến các vị sợ hãi!
Ba tên khốn kiếp này, lại dám rút súng ra trước mặt ba người họ, thật làliều mạng! Robert đi theo bên cạnh Lâm Liên đã mấy năm, hắn biết, nhữngđại nhân vật mà Lâm Liên kết giao cùng, kể cả là quan chức cấp cao chính phủ Mĩ cũng phải nể nang vài phần, ba tên khốn kiếp này, lại dám ởtrước mặt mà rút súng ra, kể cả là bị bắn chết tại chỗ, quân đội Mỹ cũng chưa chắc dám nói nửa lời bênh vực!
Hơn nữa, những đại nhân vậtnhư thế này, bị mấy tên tân binh dùng súng uy hiếp, kia nếu truyền rangoài, đối với danh dự của người vệ sĩ thật là chỗ bẩn! Hơn nữa, nhữngđại nhân vật này mà có điều bất mãn, những người làm nghề vệ sĩ như bọnhọ đánh mất công việc tốt như thế này, sẽ kêu khổ với ai đây? Cho nênkhi hắn nhìn thấy cảnh tượng này, gần như là không lưỡng lự liền ra tayrất hung hãn!
-Hỏi xem tên và cấp bậc của bọn chúng là gì, tamuốn kháng ghị với bộ tư lệnh Mỹ ở Hàn Quốc! Ba người bọn hắn sẽ hối hận không kịp vì những việc làm của ngày hôm nay!
Phương Minh Viễntrầm giọng nói. Quan quân Mĩ ở Hàn Quốc thật đúng là không kiêng nể gìai, tùy tiện rút súng ra uy hiếp người khác! Những vụ việc do cướp còsúng mà mất đi sinh mạng con người, hàng năm trên thế giới phát sinh rất nhiều lần, Phương Minh Viễn cũng không hy vọng chính mình hoặc là LâmLiên hay Ma Sinh Hương Nguyệt gặp phải chuyện không may ấy!
-Vâng!
Robert một tay nhấc tên sĩ quan Mỹ đã bị đánh cho khóe miệng đổ máu, đầu óchỗn loạn kia, trong lòng có chút vui sướng, hắn không nghi ngờ gì, việcPhương Minh Viễn có thể làm cho ba người bọn chúng đối với những gì xảyra hôm nay mà phải hối hận cả đời! Quân đội Mĩ ở Hàn Quốc lúc này đâyđúng là có chuyện làm!
-Các ngươi muốn làm gì? Chúng ta là sĩ quan Mỹ!
Một tên sĩ quan hai tay trói ở phía sau, vẻ mặt hoảng sợ nói. Hắn lúc này,đã mất đi sự kiêu ngạo và dáng vẻ bệ vệ lúc đầu, bây giờ nhìn giống nhưmột chú chim nhỏ đang run rẩy vì sợ hãi, trông rất khổ sở đáng thương!
-Các ngươi là quân Mỹ ở Hàn Quốc? Ha ha, chúng ta là lão tiền bối của các ngươi đấy!
Robert lấy tay vuốt hai má của hắn nói:
-Các ngươi phải cảm thấy may mắn, là ta tới đây trước tiên nhé! Là bọn họthì các ngươi sẽ không chỉ bị đánh thôi đâu! Được rồi, bây giờ các ngươi biết nên làm như thế nào rồi đấy? Tên, cấp bậc, tất cả những gì khôngdính dáng đến cơ mật quân sự... Mà các ngươi chắc gì đã biết cái gì làcơ mật quân sự?
Nhưng hắn biết, trong số vệ sĩ của Ma Sinh HươngNguyệt có người xuất thân từ bộ đội đặc chủng phía bắc, tùy tùng củaPhương Minh Viễn lại xuất thân từ bộ đội đặc chủng Hoa Hạ, chính mìnhxuống tay còn có chút chừng mực, mấy tên này tuy rằng phải chịu đau,nhưng không có gì nguy hiểm đến gân cốt. Nếu để cho mấy người của TrầnTrung động thủ, ba tên tân binh này, chỉ sợ sẽ phải nằm viện một thờigian dài thôi! Có khi còn mất mạng!
-Anh Phương! Chúng tôi tới muộn!
Trần Trung vẻ mặt áy náy nói, bởi vì Phương Minh Viễn không hy vọng có người lúc nào cũng túc trực bên cạnh mình, hơn nữa đây là ở Seoul, một thànhphố lớn như vậy, bọn người Trần Trung không thẻ nào đến nhanh được, cũng không nghĩ tới, sĩ quan Mỹ lại có thể rút súng ra hăm dọa mọi người!
-Anh Trần, không sao đâu!
Phương Minh Viễn khoát tay nói:
-Mọi người đều không phải thần tiên, không có cách nào tiên liệu trước đượcsẽ có chuyện gì xảy ra! Tôi cũng không ngờ rằng, quận đội Mỹ quân kỷ lại kém đến nước này!
Mặc dù kiếp trước, Phương Minh Viễn xem khôngít thông báo trên TV, quân Mỹ trú ở Hàn Quốc, Nhật Bản thường khiến dânchúng phải đưa ra các kháng nghị, diễu hành thể hiện uy lực với quy môlớn, cũng biết quân đội Mỹ trên thế giới quân kỷ vô cùng kém, nhưng dùsao cũng chưa tự mình trải qua!
Bốn người Kim Tú Nhã lúc này cũng đã ngây dại, bọn họ tuyệt đối không ngờ đến, mấy tên sĩ quan Mỹ nhìnnhư hung thần ác sát, không người có thể trói buộc lại có thể giống nhưchém dưa cắt táo lại bị mấy người này xử lý dễ như trở bàn tay như vậy!Hơn nữa những người này, phần lớn là người da trắng, bọn họ cũng nghethấy mấy tên sĩ quan Mỹ không ngừng khoe thân phận, nhưng đối phươngdường như cũng không thèm để ý!
Nhất là cái tên sĩ quan cầm đầukia, những cái tát của hắn vào mặt kêu đánh đét, bốn người bọn họ nghethấy liền sợ run như cầy sấy! Đồng thời, đối với thân phận của PhươngMinh Viễn, họ cũng cảm thấy vô cùng bí hiểm! Đặc biệt Lý Minh Cơ và LôChính Nghĩa, những cái tát liên tiếp mới vừa rồi, dường như vẫn còn ởngay trên mặt của bọn họ, nóng bỏng!
Kế tiếp những lời của Phương Minh Viễn lại làm bọn họ cảm thấy giật mình, ba gã này bị đánh thànhcái dạng này rồi, không ngờ nghe ý tứ của Phương Minh Viễn, vẫn còn muốn tiếp tục truy cứu trách nhiệm của bọn hắn, kháng nghị lên bộ tư lệnhquân đội Mỹ ở Hàn Quốc!
-Tú Nhã, hắn thật là người Hoa sao?
Phác Thiện Tinh giảm thấp thanh âm xuống dùng tiếng Hàn nói với Kim Tú Nhã. Ở trong ấn tượng của cô, người Hoa mặc dù không quá để ý đến các ngườiđẹp, nhưng đối với người Mỹ cũng là khá khách khí. Mà người thanh niênnày, cứ như thể là người Mỹ phải phục vụ cho bọn họ vậy!
-Cô cảm thấy hắn ta cần phải giấu diếm quốc tịch của mình sao?
Kim Tú Nhã chua xót cười. Kể cả Phương Minh Viễn có nói mình là Hoa kiều nước Mĩ, các cô cũng phải tin.
-Cũng đúng!
Phác Thiện Tinh gật đầu nói. Đôi mắt không ngừng quan sát Phương Minh Viễn, giảm thấp thanh âm hỏi Kim Tú Nhã:
-Tú Nhã, cô nói xem, hắn rốt cuộc là có lai lịch như thế nào? Người Hoa, sao có thể thuê người Mỹ làm vệ sĩ cho mình?
Kim Tú Nhã lắc đầu nói:
-Tôi cũng không biết! Chắc là con cháu của một đại nhân vật ở Hoa Hạ?
-Nhưng! Con cháu của một đại nhân vật ở Hoa Hạ, không phải là sẽ có bộ đội đặcchủng Hoa Hạ bảo vệ sao? Cô xem, có mấy người da vàng kìa!
PhácThiện Tinh nhìn mấy người Trần Trung rồi lải nhải miệng nói. Con cháumột đại nhân vật ở Hoa Hạ, dùng bộ đội lục chiến hải quân của nước Mĩlàm vệ sĩ,nghe có chút không hợp lý! Bọn họ đương nhiên là không nghĩtới, bọn người Robert, thật ra là vệ sĩ tùy thân của Lâm Liên và Ma Sinh Hương Nguyệt.
Mặc dù Phương Minh Viễn vẫn luôn cho rằng, cận vệHoa Hạ, năng lực không thua gì người Mỹ, nhưng cũng không thể không thừa nhận, sử dụng người Mỹ trên quốc tế, đôi khi sẽ giảm được rất nhiềuphiền toái!
Điểm này rất nhanh liền được kiểm nghiệm, âm báo hiệu của cảnh sát vang lên, mười mấy vị cảnh sát Hàn Quốc giống như xông vào quán cafe Nhanh như chớp.
Giám đốc của quán cafe vội vàng tiếnlên, nhỏ giọng thuật lại những gì đã xảy ra với viên cảnh sát đi đầu, và chỉ chỉ vào một góc của quán cafe, nơi có ba tên sĩ quan Mỹ đã bị mấyngười Robert khống chế. Viên cảnh sát đầu lĩnh kinh ngạc giống như thấyma giữa ban ngày vậy. Viên giám đốc lại chỉ chỉ sang phía bên mấy ngườiPhương Minh Viễn.
Viên cảnh sát kia tiến đến phía Phương Minh Viễn vài bước, Robert cũng vội đến đón tiếp, giơ ra thẻ căn cước của mình nói:
-Ông chủ của chúng tôi không thích có người quấy rầy hắn, có chuyện gì, anh cứ nói với tôi!
Thân hình hùng tráng của Robert chặn đứng viên cảnh sát, như một bức tườngthành ngăn cản đường đi của hắn. Viên cảnh sát xem qua thẻ căn cước củaRobert, chỉ nhìn mấy lần, liền hoảng sợ, người đang đứng trước mắt này,không ngờ cũng là người Mỹ, hơn nữa lại là nhân viên tạm thời của mộtcông ty Mĩ. Công ty này tuy rằng hắn không biết, nhưng trên giấy chứngnhận kia ghi rất rõ, hắn có quyền sử dụng súng hợp pháp! Mà giấy chứngnhận sử dụng súng này, cũng không phải người bình thường có khả năng cóđược, trên đó ghi rõ bao gồm các loại vũ khí hạng nặng như súng tự động, súng ngắm!
-Nếu như anh hoài thẻ căn cước của tôi, có thể đến đại sứ quán Mĩ để chứng thực!
Robert đĩnh đạc khoát tay chặn lại nói:
-Đây là chuyện giữa người Mỹ chúng tôi, không cần người Hàn các vị quản, anh hiểu không?
-Hiểu được! Hiểu được!
Viên cảnh sát đầu lĩnh giống như con gà mổ thóc, ghi lại tên và dãy số trênthẻ căn cước, định về báo cáo lên thành phố, đến lúc đó tự nhiên sẽ cóngười tìm đến đại sứ quán Mĩ để chứng thực. Nhưng trước đó, hắn quả thực không có ý định tham gia vào chuyện này!
Mặc dù trước đó, bọn họ nhận được tin báo là có binh lính Mỹ dùng súng uy hiếp người khác trong quán cafe, nhưng hiện tại, rất hiển nhiên, kẻ gây rối đã bị chính người Mỹ mạnh hơn chúng xử lý! Dù sao thì ba tên sĩ quan này, cho dù có bịbọn họ bắt lại, cũng không có ý nghĩa gì, nhiều nhất ở trong cục cảnhsát cũng bị bắt tầm hai mươi bốn giờ rồi lại được thả ra, hơn nữa cònđược phán là vô tội! Vì thế đi đắc tội với những kẻ ngang ngược nhưchúng, thì đúng là đầu óc có vấn đề rồi!
Người Mỹ muốn đánh nhau, cũng chẳng liên quan gì đến người Hàn Quốc! Tốt nhất bọn họ cứ sống mái một trận với nhau, một mất một còn, đó mới là kết quả tốt đẹp! Viêncảnh sát thầm trong lòng, tay thì cung kính đem giấy chứng nhận trả lạicho Robert nói:
-Ông còn cần chúng tôi giúp gì không?
-Không cần, không có việc gì chớ quấy rầy chúng tôi! Nếu như các người vẫnchưa yên tâm... có thể thông báo cho bộ tư lệnh Mỹ ở Hàn Quốc đến mà đón người của họ!
Robert nói:
-Xem ra, trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta vẫn còn chưa đi được!
-Ha ha, tôi nghĩ đây là việc giữa các vị, bọn quan viên của bộ tư lệnh cũng chưa chắc đã dám quản việc này!
Viên cảnh sát cười nói. Hắn lời này cũng không phải là nói hươu nói vượn,mâu thuẫn tranh đấu giữa người Mỹ, ở Seoul phát sinh cũng không phải chỉ một hai vụ, nhưng bình thường chỉ cần không quá lớn, bộ tư lệnh Mỹ cũng chẳng thèm để tâm! Dù sao đều là thanh tráng niên, đánh nhau, cũng giúp giải phóng chút thể lực dư thừa, đỡ phải đi gây học cho các cô gái ởđây, sẽ đưa tới càng nhiều phiền toái!