-Gạt người?
Ma Sinh Hương Nguyệt vẻ mặt khinh miệt quan sát Lô Chính Nghĩa một chút rồi nói:
-Đừng nói chúng ta không phải là bạn bè, kể cả có là bạn bè, tôi cũng có thể kiện anh tội phỉ báng!
Bởi vì điều kiện có hạn, cũng do nhìn không rõ, nhưng chết cũng không nhận sai khiến cho người ta chán ghét.
-Có phải lừa các vị hay không, muốn phân biệt rất dễ dàng! Tôi tin ở Seoulchắc chắc có đại lý của Vacheron Constantin, bảo bọn họ đi hỏi tổng công ty, có chiếc đồng hồ này hay không, không phải là xong rồi sao!
Phương Minh Viễn cười lạnh nói:
-Ông Lô nếu chắc chắc như vậy, chi bằng chúng ta đánh cuộc đi!
-Đánh cuộc cái gì?
Lô Chính Nghĩa trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, Phương Minh Viễnnhìn rất trấn tĩnh, khiến hắn có chút sợ hãi, chẳng lẽ, chiếc đồng hồnày thật là của Vacheron Constantin sao? Nhưng, điều này sao có thể?
-Nếu chiếc đồng hồ này không phải do Vacheron Constantin sản xuất ra, thìtôi sẽ bồi thường cho anh hai triệu đô la Mỹ, cộng thêm cái bảng này!Nhưng ngược lại, nếu như chiếc đồng hồ này đúng là do VacheronConstantin sản xuất ra, anh sẽ phải bồi thường cho tôi hai triệu đô laMỹ, thế nào?
Phương Minh Viễn thản nhiên nói. Dù sao vẫn còn phải ở đây chờ Philip, chút thời gian này dùng để giáo huấn một chút đámngười Hàn Quốc này, kể ra cũng không thừa!
Bốn người Lô ChínhNghĩa không khỏi ngạc nhiên, hai triệu đô la Mỹ, mặc dù là đối với người Hàn Quốc có thu nhập bình quân cao hơn người Trung Quốc mà nói, vẫn làmột khoản tiền tương đối lớn lớn. Phải biết rằng, mãi cho đến năm 1996,thu nhập bình quân của người Hàn Quốc mới vượt qua mười ngàn đô la Mỹ.Hai triệu đô la Mỹ, đối với giai cấp tư sản Hàn Quốc mà nói, cũng làkhông ăn không uống gần hai trăm năm mới có được! Gia đình bốn người LôChính Nghĩa, mặc dù ở Hàn Quốc cũng được coi là người giàu có, nhưng màhai triệu đô la Mỹ, chỉ là để đánh cuộc?
-Nhiều thế!
Lý Minh Cơ và Phác Thiện Tinh đồng thanh kêu lên.
-Nhiều?
Phương Minh Viễn sắc mặt trầm xuống nói:
-Vậy các vị là đang trêu đùa chúng tôi sao? Người mua là các vị, nói chúngtôi là kẻ lừa đảo cũng là các vị, ông Lô. Hoặc là, anh trước mặt mọingười xin lỗi tôi, sau đó đi cho khuất mắt tôi, đừng bao giờ đến làmphiền tôi nữa; hoặc là, tôi sẽ cho anh hiểu...
Phương Minh Viễncòn chưa dứt lời, chợt nghe tiếng cửa chính cạch một tiếng, tiếp theohai người thanh niên hoảng hốt chạy vào! Ngồi xuống cách Phương MinhViễn không xa. Nhìn cách ăn mặc của họ, trông có vẻ keo kiệt và cũ nát.
Hai người thanh niên kia nói vài câu tiếng Hàn với nhân viên phục vụ.Phương Minh Viễn chú ý thấy bốn người Lý Minh Cơ trên mặt lập tức lộ ravẻ khinh thường. Lý Minh Cơ còn than thở một câu gì đó.
-Ngươi nói cái gì đó?
Phương Minh Viễn vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói.
Bị hoảng sợ, Phác Thiện Tinh bật thốt lên:
-Hắn chỉ nói là hai người kia đều là tộc người người Triều Tiên của Trung Quốc!
Phương Minh Viễn có chút kinh ngạc nhìn nhìn hai người kia, lại nhìn một chútbốn người Kim Tú Nhã, bốn người đều liên tục gật đầu.
Phương Minh Viễn lúc này mới thoải mái, kiếp trước hắn xem trên mạng biết được, Hàn Quốc đối với người Hàn Quốc trú ở mỗi quốc gia khác nhau sẽ có cáchxưng hô khác nhau. Như ở Trung Quốc sẽ bị gọi là "Dân tộc Triều Tiên", ở Nga được gọi là "Người Cao Ly", ở Mỹ là "Kiều bào ở Mỹ ", ở Nhật Bảnđược xưng là "Kiều bào ở Nhật" .
Năm đó, Nhật Bản xâm chiếm Triều Tiên, biến Triều Tiên thành thuộc địa của mình, sau đó lại thâu tómTriều Tiên. Trong quá trình này, rất nhiều người Triều Tiên không chịunổi sự thống trị tàn khốc của người Nhật Bản, đều trốn vào Trung Quốc.Sau khi Tân Hoa Hạ thành lập, những người nguyện ý trở lại Triều Tiênđều được đưa trở về nước, mà những người không muốn rời khỏi Hoa Hạ, thì đều đưa cho nhập quốc tịch Hoa Hạ.
Cuối những năm bảy mươi,chính phủ Hàn Quốc bắt đầu cho phép những người Triều Tiên ở Trung Quốctừ năm mươi tuổi trở lên, còn có máu mủ ruột rà ở Hàn Quốc về nước đểthăm người thân. Tới đầu những năm tám mươi, chính phủ hai bên cho phépcông dân của mình đến quốc gia kia thăm người thân. Vì thế số công dânTriều Tiên ở Trung Quốc về lại Hàn Quốc thăm người thân, thậm chí cònđịnh cư đã gia tăng.
Sau khi bước vào những năm chín mươi, bởi vì Hoa Hạ và Hàn Quốc chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao, hơn nữakinh tế Hàn Quốc nhiều năm liên tục tăng trưởng khiến cho chi phí sứclao động lên cao, cho nên nhu cầu sử dụng sức lao động nước ngoài kịchliệt gia tăng, mà người Triều Tiên của Hoa Hạ, bởi vì có ngôn ngữ là ưuthế, nên đa số đều lấy xuất khẩu lao động để đi Hàn Quốc. Tuy rằng bọnhọ ở Hàn Quốc làm những công việc vừa bẩn thỉu vừa mệt nhọc, thu nhậplại thấp, bao gồm xây dựng, dệt, gia công phục trang, chế tạo đồ điện,đánh bắt cá và những công việc lao động chân tay nặng nhọc, nhưng do tỉsuất hối đoái giữa hai nước chênh lệch ít, bọn họ vẫn có thể lấy đượcthu nhập khá nhiều hơn là ở quốc nội.
Nhưng, so với việc này,cũng không thể che giấu một sự thật, người Hàn Quốc đối với những đồngbào ở nước khác này cũng rất phân biệt, bọn họ để ý và tôn trọng hơnnhững người đến từ những nước phát triển như Mĩ, Bản, Pháp, Đức, còn đối với những người đến từ nước có thu nhập không bằng họ như người TriềuTiên của Hoa Hạ thì vô cùng lãnh đạm và hà khắc!
Người Hàn Quốckhinh thường những người Hàn đến từ Hoa Hạ, cho rằng bọn họ không có văn hóa, hơn nữa lại bần cùng, khiến mình mất mặt. Cho nên ở Hàn Quốc,những người Hàn đến từ Hoa Hạ không được đi tự do và làm việc tự do. Tuy nhiên, những người được người Hàn Quốc tôn kính đến từ Mĩ hay các quốcgia phương tây giàu có khác, lại có thể đi lại tự do, nguyện ý ở lại bao lâu cũng được.
Cho nên, trong một khoản thời gian rất dài, những người Châu Á hận người Hàn Quốc nhất chính là những người Triều Tiêncủa Hoa Hạ. Bởi vì bọn họ so với các dân tộc Châu Á khác càng hiểu đượcrằng các ông chủ Hàn Quốc hà khắc và ác độc như thế nào, chính phủ cũngrất vô tình đối với bọn họ. Nhưng bọn họ cũng đành chịu, bởi vì mặc dùlà ở Hàn Quốc làm những công việc khó khăn nhất, mệt mỏi nhất, thu nhậpthấp nhất, thì so với ở trong nước cũng kiếm được nhiều hơn!
Nhìn thấy sự chú ý của Phương Minh Viễn tựa hồ như bị hai người Triều Tiêncủa Hoa Hạ kia hấp dẫn, Kim Tú Nhã trong lòng âm thầm thở một hơi, mớivừa rồi Phương Minh Viễn đột nhiên trầm mặt xuống, thật đúng là tạo chocô áp lực tâm lý rất lớn! Cô nghĩ mãi mà không rõ, vì sao thoạt nhìn rõràng so với tuổi của mình có vẻ tương đương, thậm chí có khi còn ít tuổi hơn mình, sao có thể trong nháy mắt, có thể ép đến mức người ta khôngthở nổi.
Kim Tú Nhã nhìn thoáng qua đồng bạn của mình, cả đámtrên mặt đều lộ vẻ kinh hoàng, mà ngay cả Lý Minh Cơ và Lô Chính Nghĩacũng không ngoại lệ! Đến lúc này, bọn họ mới chính thức ý thức được, mặc dù Phương Minh Viễn đến từ Hoa Hạ, đối với bọn họ là một quốc gia bầncùng lạc hậu, nhưng ít nhất Phương Minh Viễn thân phận và địa vị, có khi còn ở trên bọn họ! Không phải người quyền cao chức trọng, sao có thể có khí thế kinh người như vậy!
Kim Tú Nhã đem chiếc đồng hồ trong tay đưa trả lại cho Phương Minh Viễn, cười lớn nói:
-Rất xin lỗi, có lẽ là do chúng tôi kiến thức nông cạn rồi. Chiếc VacheronConstantin này, chúng tôi thật đúng là cho tới bây giờ chưa từng gặpqua.
Nếu không như vậy, thì thật là chật vật không chịu nổi, cô thật sự muốn tránh xa Phương Minh Viễn, càng xa càng tốt!
Nếu chiếc đồng hồ này thật sự giống như Phương Minh Viễn nói, giá trị vượtqua hai triệu đô la Mỹ, thì những gì mà bọn họ vừa rồi trot khoe ra,thật chẳng khác gì sói con giơ nanh trước mãnh hổ!
Phương Minh Viễn cũng chẳng thèm so đo với bọn họ, thuận tay cầm chiếc đồng hồ trở về.
"Kít… Ngoài cửa truyền đến một tiếng phanh xe chói tai, thu hút ánh nhìn củamọi người. Chỉ thấy ngoài cửa vừa dừng lại một chiếc Hummer của quân đội Mỹ! Tiếp theo chạy đến ba sĩ quan Mỹ dũng mãnh, cười cười nói nói đivào quán cafe.
Người sĩ quan cầm đầu đảo mắt nhìn một vòng quanhcăn phòng, ánh mắt dừng lại ở bàn của Phương Minh Viễn rồi lập tức phátsáng lên.
Hắn kéo theo hai người kia, nháy mắt ra dấu với bọn họrồi bĩu môi chỉ về phía Phương Minh Viễn, hai sĩ quan Mỹ kia ngầm hiểu ý gật gật đầu.
Ba người đi tới trước mặt Phương Minh Viễn, viên sĩ quan cầm đầu đặt tay lên mặt bàn cười nói:
-Các người đẹp, chúng tôi có thể ngồi ở đây được không?
Không đợi mấy người Ma Sinh Hương Nguyệt trả lời, Phương Minh Viễn đã liếc mắt nói:
-Ông không thấy là ở đây đã hết chỗ rồi sao?
Tán gái mà lại định giật ngay nữ nhân của mình trước mặt mình, đó là điều mà một nam nhân sẽ không dễ dàng tha thứ.
-Hết chỗ? Làm sao mà hết chỗ? Mấy người các ngươi đến bên kia đi!
Tên sĩ quan cầm đầu rất phách lối chỉ vào ba người Phương Minh Viễn nói.
Kim Tú Nhã và Phác Thiện Tinh cùng với Lý Minh Cơ và Lô Chính Nghĩa bốn người đứng lên nói:
-Chúng tôi phải đi đây! Còn có chút chuyện!
Danh tiếng của quân Mỹ ở Hàn Quốc, cũng không cần nhắc đến! Tuyệt đại đa sốngười Hàn Quốc trong lòng, quân Mỹ ở Hàn Quốc có thể ví như những phầntử phạm tội vậy! Nhất là những cô gái trẻ tuổi, đối với quân Mỹ càng giữ khoảng cách. Nếu như không phải là bởi vì có sự tồn tại của Triều Tiên, người Hàn Quốc tuyệt đối không hy vọng đám sĩ quan Mỹ này dừng chân lại tại nước mình! Sự xuất hiên của ba tên sĩ quan này, khiến bọn họ tronglòng cảm thấy rất bất an.
Hai người sĩ quan kia lập tức cản đường đi của họ, hi hi ha ha mà nói:
-Mỹ nữ, chớ vội đi, mọi người cùng nhau tâm sự không tốt sao?
Kim Tú Nhã và Phác Thiện Tinh tránh trái tránh phải đều bị hai người này nhất quyết không cho đi.
Phương Minh Viễn vững chắc ngồi tại chỗ lạnh lùng nói:
-Nơi này nhiều bàn như vậy, chúng tôi không chào đón các người! Tự tìm chỗ khác mà ngồi đi!
-Chúng tao sẽ ngồi ở đây, chỗ của các ngươi!
Tên sĩ quan cầm đầu lấy tay chỉ thẳng vào mặt Phương Minh Viễn nói:
-Ngươi, nếu thức thời, thì hãy ngoan ngoãn cút ra chỗ khác cho ta! Bằng khôngmà nói, ta cũng không ngại đánh cho ngươi bầm dập mặt mũi đâu!
Ở Hàn Quốc đã lâu, hắn sớm đã quen thói quen ỷ thế bắt nạt người khác!
-Ngươi chắc chắn chứ?
Phương Minh Viễn nhìn thấy bên ngoài đỗ lại hai chiếc Cadillac, bước xuống làLâm Liên và vệ sĩ của Ma Sinh Hương Nguyệt, đang bước nhanh tới, còn cómấy người do Trần Trung cầm đầu cũng đang nhanh chóng chạy tới nơi này!
-Chắc chắn!
Tên sĩ quan cười gằn nói:
-Không tin ngươi có thể thử!
Đánh người Hàn Quốc, đối với bọn hắn cũng chẳng là cái gì to tát, đừng nóilà đánh đến chết người, mà ngay cả như thế thật, thì theo lệ thường,cùng lắm cũng chỉ là bị đuổi về nước, bị xử phạt một chút, cũng chẳngsao!
-Ta khuyên ngươi một câu, vì cái mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ một chút, hãy tự tìm chỗ khác mà ngồi đi!
Phương Minh Viễn cười nói:
-Nếu không thì ngươi rồi sẽ được lĩnh đủ đấy!
Tên sĩ quan cầm đầu ánh mắt híp lại, hắn đây là lần đầu tiên gặp được mộtngười Hàn Quốc kiêu ngạo như vậy —— trong mắt người Mỹ, nếu như tất cảmọi người đều nói tiếng Anh, thì trong bọn họ 99.99% là phân không ra sự khác nhau giữa người Hoa và người Hàn, giống như người Hoa bình thườngcũng không phân biệt được sự khác nhau giữa người Mỹ và người Canada!
Phương Minh Viễn không chịu hợp tác, khiến trong lòng hắn cảm thấy rất khóchịu! Hơn nữa hắn cũng thấy, mấy cô gái xinh đẹp này đối với sự xuấthiện của bọn hắn, cũng không chào đón! Điều này làm hắn cảm thấy rấtkhông cao hứng!
"Cạch keng!" Từ một bên truyền đến âm thanh bànghế va đập vào nhau, Lý Minh Cơ thất tha thất thểu ngã trên mặt đất, xôngã hai chiếc bàn lớn, trong phòng vang lên vài tiếng kinh hô. Bởi vìcòn chưa tới giữa trưa, quán cafe bên trong cũng không có nhiều người!Mới đầu mọi người cũng không chú ý tới sự tình phát sinh ở nơi này,nhưng Lý Minh Cơ ngã sấp xuống, đã khiến tất cả mọi người đều phải quaylại nhìn.
Phương Minh Viễn thấy có người giám đốc của cửa hàng,thoạt nhìn hình như là người Hàn Quốc, vẻ mặt lo lắng cầm điện thoạilên... Tên sĩ quan móc ra súng lục, chỉ vào người giám đốc nói:
-Nếu ngươi dám báo cảnh sát, ta liền bắn chết ngươi! Còn các ngươi nữa...
Hắn vừa nói tới đây, chỉ nghe thấy một tiếng gió vụt đến, tiếp theo từ phía sau truyền đến một lực lớn, nâng cả thân người hắn lên không trung, rồi đập vào mặt bàn, sau đó ngã nhào trên mặt đất!
-Các ngươi là ai?
Tên sĩ quan cầm đầu chứng kiến cảnh này, từ cửa bước vào là một gã người da trắng thuận tay nhặt lên một cái ghế cạnh cửa, ném đến, rồi nâng tênđồng bọn của mình đập xuống mặt đất!
Tiếp theo hắn nhìn thấy từcửa liên tiếp bước vào tổng cộng sáu gã da trắng khác, sau đó là bốn gãngười da vàng, cả đám đều nhìn có vẻ khôn khéo dũng mãnh, hoàn toàn khác với người Hàn Quốc bình thường. Hắn cảm nhận được sự uy hiếp rõ ràng,giơ tay định rút súng!
Người da trắng vừa ném ghế vào tên sĩ quan Mỹ gầm lên giận dữ:
-Nếu ngươi dám động đến súng, ta sẽ giết ngươi!
Tên sĩ quan cầm đầu cảm thấy dường như mình đang đối mặt với một con sư tửđội lốt người, hắn có thể cảm nhận được đối phương đang đằng đằng sátkhí, điều này khiến hắn tay chân bủn rủn... Nhìn thấy hắn vẫn đang trong tư thế muốn móc súng, người da trắng kia bước mấy bước đã tiến tớitrước mặt hắn, vươn tay một phát bắt trúng tay hắn!
Tên sĩ quan cảm thấy cổ tay của mình như muốn gãy ra, cảm giác đau đớn làm hắn không kìm nổi kêu lên:
-Buông tay ra, ngươi dám đánh sĩ quan Mỹ sao!
-Mẹ kiếp!
Người da trắng kia chửi thề một câu, nước miếng phun tứ tung lên mặt tên sĩ quan:
-Lúc ta ở quân lục chiến Mỹ thì ngươi còn đang mặc tã đấy!