-Cô Vu, nghĩ cách kéo dài thời gian một chút
Phương Minh Viễn chọc vào cánh tay Vu Nhụy nói nhỏ.
-Gì chứ?
Vu Nhụy kinh ngạc nói, thành thật mà nói, thành quả ngày hôm nay của cô,có được rất khó khăn. Phải biết rằng, trong giới quan trường Hoa Hạ,quan lại không chỉ che đậy tật xấu cho nhau khiến người dân trong nướcđau đầu. “Trì hoãn” cũng là một đỉnh cao trong chiến thuật của họ, xuấtquỷ nhập nhần, trì hoãn làm cho ngươi sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cũngnhượng bộ họ. Giống như Trần Ương, có thể nói là rất khó cho Phương Minh Viễn một lời giải thích.
-Đánh rắn không chết, hậu họa về sau!
Phương Minh Viễn nói nhỏ. Giống Vu Phượng Quân đã đề cập tới người ám muội như vậy, nếu nói là không thể đánh ngã, mà để cơ hội cho hắn hồi sức. Đó là chịu trách nhiệm cho sự an toàn cá nhân và mối quan tâm của bản thân.Theo như tin tức trước mắt Phương Minh Viễn thấy được Vu Phượng Quân này có thể nói là lòng lang dạ sói, ở thành phố này không ít vụ án liênquan tới hắn, chỉ có điều chứng cứ không đủ, hơn nữa mối quan hệ của hắn trong thành phố này rất rộng, cho nên không thể làm gì được hắn. Chonên Phương Minh Viễn không tin tưởng Vu Phượng Quân là người can tâmtình nguyện tuân thủ pháp luật, có lẽ hiện tại hắn sẽ biểu hiện sự thành thật, nhưng sau này, và trong quá khứ, hắn sẽ hiện nguyên hình.
Tuy rằng sản nghiệp của nhà họ Phương không ở tỉnh Trung Nguyên, nhưngthành phố này của tỉnh Trung Nguyên, lại là đầu môi giao thông then chốt xuyên suốt đông tây nam bắc. Tập đoàn Carrefour cũng có cửa hàng ở đây. Hơn nữa, sản nghiệp của nhà họ Phương cũng phải vận chuyển qua nơi nàycũng không ít. Vu Phượng Quân ở cục đường sắt có ảnh hưởng lớn như vậy,khó bảo toàn cho mình sau này không khó xử. Hơn nữa, Phương Minh Viễncàng hiểu được, cái gì gọi là đêm dài lắm mộng. Nếu Vu Phượng Quân rờikhỏi nhà ga. Có trời mới biết hắn có thể kéo người nào có tài ăn nóitới.
Cho nên hắn không muốn làm rõ thân phận của mình, ở trongnày loạn quyền đánh chết sư phụ già, giải quyết nhanh chóng, chắc chắnlà kết quả tốt nhât. Chỉ cần có thể đưa Vu Phượng Quân và các thành viên chính vào nhà giam, hắn không thể uy hiếp được. Đây là do ngày hôm quasau khi bọn Vương Mãnh dưới sự xúi giục của Vu Phượng Quân đến làmPhương Minh Viễn khó xử, Phương Minh Viễn đã có quyết định này.
Vu Nhụy tuy rằng không rõ vì sao Phương Minh Viễn nói cô kéo dài thời gian nhưng những chữ “Đánh rắn không chết, tất có họa về sau!” cũng đủ khiến cô hiểu được cuối cùng Phương Minh Viễn muốn làm gì.
-Bí thưTrần, cảm ơn ngài đêm nay đã vất vả tới đây. Chúng ta cũng hiểu được cómột số việc không thể ngờ được. Chỉ có điều chúng tôi không thể khôngnhắc nhở ngài, xảy ra việc này, không ngờ làm nhiễu tới kế hoạch củachúng ta. Nếu như nói theo kế hoạch của chúng ta thì hôm nay chạy vềPhụng Nguyên, hai ngày sau chúng ta sẽ ở Giang Ninh phỏng vấn và tiếnhành chế tác. Tới tối ngày kia, sẽ có tiết mục, nhưng hiện tại là khôngcó khả năng
Vu Nhụy nói.
-Đó là ý kiến của nhà báo Vu à.
Trong lòng Trần Ương có chút tức giận Vu Nhụy không làm được việc, mình đãnói tới mức đó, mà việc nhỏ này lại giằng co như vậy, nhưng vẫn kiên trì chịu đựng nói.
Vu Nhụy thản nhiên cười nói :
-Bí thư Trần hay nói Phó chủ tịch thành phố La có thể giúp đỡ sắp xếp một chút, chochúng tôi thuê một phòng sản xuất ở đài truyền hình tỉnh hoặc đài truyền hình thành phố. Đồng thời mời hai vị dùng công văn chính thức thông qua cho chúng tôi một chút, miễn sao chúng tôi có thể ở lại thành phố. Vềsau cho chúng tôi…
Vu Nhụy còn chưa nói xong, đột nhiên cửa phòng hội nghị bị người ta đẩy ra, tiếp đó, mấy người từ phòng hội nghị đi vào.
Người đầu tiên, khoảng trên dưới 40 tuổi, đầu không cao, không có bụng biabình thường của những người tuổi này, có vẻ thông minh, tháo vát.
Đầu tiên Trần Ương ngẩn ra, tiếp đó chính là một đêm, đủ loại phiền nãotrong lòng nhất thời đều chất chứa giận dữ, chỉ có điều sau khi thấytướng mạo người kia, phẫn nộ hay tức giận gì đều không biểu hiện rangoài. Chỉ phát ra một tiếng “Kế cục trưởng, ngài đã tới!”. Người đangtới chính là phó vụ trưởng phát triển và kế hoạch bộ đường sắt, đến nhậm chức Cục trưởng cục đường sắt Kế Thường Ức.
Kế Thường Ức vươn hai tay, đi ra phía Trần Ương nhiệt tình cầm tay hắn nói :
-Bí thư Trần, 8h tôi đến nhà ga, nghe nói đã xảy ra chuyện, không ngờ Bíthư Trần và phó bí thư Tôn đều ở đây xử lí, thật là không mời mà tới, bí thư Trần không để ý chứ?
Nói đi nói lại đều là chuyện này, TrầnƯơng còn để ý tới gì nữa? Hơn nữa, Kế Thường Ức thân là Cục trưởng cụcđường sắt thành phố thương mại, cũng có quyền tham dự vào. Lúc hắn chưatới, Trần Ương chính là càn cương độc đoán, không ai có thể nói gì, dùsao thân là nhân vật số ba Tôn Tầm cũng bị liên lụy, thân là bí thư Trần Ương quả thật có quyền lực. Nhưng nếu xuất hiện Kế Thường Ức, ý kiếncủa hắn, Trần Ương không thể không suy xét. Tuy nhiên nói theo góc độnào đó, việc hắn đến đối với Trần Ương vẫn là thái độ hoan nghênh, dùsao cứ như vậy, dù đưa ra quyết định gì, cũng có thêm người chịu tráchnhiệm.
-Kế cục trưởng, có thể ngài tới đúng lúc rồi, tôi vui mừng còn chưa kịp, sao lại để ý chứ!
Trần Ương cười to nói:
-Tôi giới thiệu một chút, vị này là ….trong thành phố.
Trong lúc nói chuyện, hắn đưa tay ra trước mặt mấy người Lanh Thủ Tắc.
La Thủ Tắc, Từ Nghi, Lý Kế Mãnh cũng khẩn trương đứng lên, bọn họ cũngbiết đây là một người mới nhậm chức Cục trưởng cục đường sắt. Đối vớingười này, bọn họ cũng biết lúc trước là phó vụ trưởng vụ kế hoạch vàphát triển của Bộ đường sắt.
Bởi vì hiện tại Tô Hoán Đôngnhaanmj chức Phó thủ tưởng viện quốc vụ, kiêm nhiệm Bộ trưởng Bộ đườngsắt, trước năm đó vẫn chưa phải là Phó bộ trường bộ đường sắt mà vẫncông tác ở vụ Kế hoạch và phát triển, cũng chính là khi quản lý ở vụ Kếhoạch và phát triển đã đề ra kế hoạch phát triển cho đường sắt Hoa Hạ,nhận được sự tán thành của Bộ trưởng và Trung ương, từ nay về sau bướcvào cánh cửa của bộ cấp lãnh đạo, cũng nhiều lần đảm nhiệm Thứ trưởng bộ đường sắt, bộ trưởng cho đến Phó Thủ tướng chính phủ . Cho nên ai cũngbiết những năm gần đây vị trí của vụ Kế hoạch và phát triển trong ngànhđường sắt đều tăng. Xuất thân là cán bộ của vụ Kế hoạch và phát triểnnhưng cũng nhiều lần được đề bạt vào các vị trí quan trọng trong ngànhđường sắt. Vị này 80% là cấp dưới của Tô Hoán Đông.
Nhà họ La vànhà họ Tô tuy rằng không qua lại, nhưng trên thương trường vẫn phảiphòng thủ, hắn không phải là Phó Chủ tịch thành phố bình thường của Ủyviên thường vụ, bề ngoài vẫn phải tôn trọng Cục trưởng cục đường sắt KếThường Ức.
Chỉ là bọn hắn ai cũng không ngờ tới, Kế Thường Ức lại mang vẻ mặt vui mừng nói với Trần Ương :
-Bí thư Trần, hay là trước tiên tôi giới thiệu cho ông một người quen, thật không ngờ tới lại gặp hắn ở đây!
Nói xong không cần giải thích đã kéo Trần Ương tới trước mặt Phương Minh Viễn.
Ba người La Thủ Tắc đã đứng dậy, sắc mặt chuyển từ đỏ sang trắng, tiếptheo lại chuyển từ trắng sang xanh. Lý Kế Mãnh chưa thôi, dù sao so sánh với Kế Thường Ức Cục trưởng Cục đường sắt, thật sự là Cục trưởng cụccảnh sát khu vực cũng không tính toán gì, mặc dù ông ta là cục trưởngcục cảnh sát cấp tỉnh, chức vụ giữa hai người không chênh lệch là mấy,mặc dù Kế Thường Ức lạnh nhạt như vậy với hắn, hắn cũng chỉ chỉ đáp lạivài lời.
Nhưng La Thủ Tắc và Từ Nghi không đồng ý, họ tự nhận là, tuy nói theo cấp bậc trên quan trường Kế Thường Ức phải cao hơn bọn họnhưng quan hệ hai bên không phụ thuộc vào nhau, hơn nữa theo quyền hạnthực tế mà nói, Từ Nghi làm Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố thươngmại, so với quyên lực của Kế Thường Ức cũng không nhỏ. Kế Thường Ức làmnhư vậy cũng là qua coi thường bọn họ!
Từ Nghi tức giận nói nhỏ với La Thủ Tắc:
-Nếu Cục trưởng Kế vốn không để ý đến sự có mặt của chúng ta, chúng ta còn ở đây làm gì? Đi thôi!
La Thủ Tắc nìn Kế Thường Ức với ánh mắt phẫn nộ, lạnh nhạt, tự nhiên cũngsẽ không tới gần Kế Thường Ức. Hơn nữa, Vu Phượng Quân gây ra phiềnphức, giải quyết như thế nào, vẫn phải cần mọi người hợp tác.
-Được! chúng ta đi!
Mấy chữ này, dường như được phát ra từ một nửa hàm răng của La Thủ Tắc, TừNghi nghe từ trong ra không giấu nổi sự bực tức với Kế Thường Ức.
Chỉ là bọn hắn mới quay người lại liền nhìn thấy một người trung niên đứng trước mặt họ!
-Lâm Tổng, sao anh lại tới đây?
Từ Nghi giật mình sợ hãi nói, người trước mặt này rất quen thuộc với hắn,chính là Tổng giám đốc Lâm Hâm của tập đoàn Carrefour tỉnh Trung Nguyên. Hàng năm Cục cảnh sát thành phố và cảnh sát tỉnh Trung Nguyên đều lấyđược con số quyên tặng từ trong tay hắn, hơn nữa hằng năm siêu thìCarrefour đều đã thu nhận một số con cháu của Cục cảnh sát vào Tập đoàncông tác. La Tủ Tắc và Lý Kế Mãnh không hiểu rõ về Lâm Hâm nhưng cũng có vài lần gặp mặt.
Lâm Hâm trầm tư nhìn Từ Nghi nói :
-Cục trưởng Từ, tôi cũng không muốn đến nhưng lại muốn hiểu rõ, Tập đoànCarrefour chúng ta hằng năm quyên tặng nhiều tiền như vậy cho cục cảnhsát thành phố thương mại đều là vô nghĩa! Nuôi sống một đám hại nước hại dân!
Trong lòng Từ Nghi kinh hãi, kéo lấy Lâm Hâm nói:
-Tổng giám đốc Lâm, những lời này từ đâu mà ra?
Tập đoàn Carrefour hiện giờ làm doanh nghiệp quyên tặng cho Cục cảnh sátthành phố thương mại nhiều nhất, hằng năm cục cảnh sát thành phố thươngmại không chỉ nhận từ tập đoàn Carrefour những khoản quyên góp và cươngvị công tác ở bề ngoài mà trên cả bảo đảm, Tập đoàn Carrefour tỉnh Trung Nguyên ủng hộ cục cảnh sát thương mại thật lớn. Hàng năm mua đồ đã giúp Cục cảnh sát tiết kiệm một khoản lớn. Bởi vậy, mấy năm nay, Cục cảnhsát thành phố thương mại mới có nhiều vốn để đổi mới thiết bị và nângcao phúc sợi của nhân viên cảnh sát!
Từ Nghi đúng là ngầm có được lợi ích chính trị rất lớn!
-Hừ! cậu tự giải quyết cho tốt đi!
Lâm Hâm vung tay, lạnh lùng nói.